Em là người của tôi, quản em Hoắc Dạ tôi thừa tư cách.
Giọng nói lạnh lùng bá đạo mãnh liệt quấn chặt trái tim loạn nhịp của Thiện Ngôn, bất giác mặt cậu ửng đỏ, cúi mặt né tránh ánh mắt của người nào đó.
Một đoạn kí ức dần hiện lên, một cậu con trai với đôi mắt hổ phách lạnh lẽo nhưng sâu trong đó chứa đựng biết bao là ôn nhu ôm một cậu nhóc nhỏ mà yêu thương.
Em là người của tôi, bây giờ, sau này, và đời đời kiếp kiếp này. Tôi sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương bảo hộ em.
Dạ ca ca, những gì anh nói với tiểu Ngôn là thật chứ?
Ừm.
Cậu nhóc đỏ mặt, gật đầu mỉm cười ấm áp, cứ như vậy êm đềm cùng nhau trải qua cuộc sống thời thơ ấu.
Thiện Ngôn nhíu chặt chân mày, đầu cậu đau thắt lại khi đoạn kí ức mờ ảo kia qua đi, cơn đau đầu khiến cậu khó thở, liên tục run rẩy trong lòng Hoắc Dạ. Cảm thấy vật nhỏ bất ổn, Hoắc Dạ đẩy cậu ra nhíu mày.
Em làm sao?
Không sao, chỉ là hơi đau đầu. Thiện Ngôn khó nhọc trả lời. Hoắc Dạ dìu cậu ngồi xuống ghế, rót cho cậu một cốc trà.
Thiện Ngôn đón lấy, bất giác nghĩ, từ ngày cậu gặp Hoắc Dạ mọi chuyện đều rối tinh rối mù, đầu cậu đau nhiều hơn, những kí ức rời rạc, mơ hồ xuất hiện. Hai người ba? Dạ ca ca? Rốt cục là những ai? Có phải là người nhà của cậu không? Tại sao hứa bảo hộ cậu cả đời bây giờ lại còn mình cậu? Cậu cuối cùng là ai?
Đã ổn hơn chưa? Hoắc Dạ lãnh đạm nhìn cậu, bao nhiêu lo lắng đều chôn chặt nơi đáy mắt.
Tôi không sao.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung trong cậu.
Ren, cậu nhanh đến cứu tớ, Ngô phong tìm ra tớ rồi. Viên Du thê thảm nằm vật trên giường cầu cứu.
Phong ca đến tìm cậu rồi à? Cậu đang ở đâu? Khu biệt thự Châu Âu cổ phải không?
Ừm, nhanh đến a~~ tớ chịu sắp hết nổi rồi.
Tớ đến ngay. Thiện Ngôn ngắt diện thoại, lấy balo trên ghế, không nhìn Hoắc Dạ, nói Nếu không còn gì tôi đi trước, việc qua hay rớt môn tôi căn bản không để vào mắt.
Tôi đưa em đi. Hoắc Dạ nắm cổ tay Thiện Ngôn.
Không cần, tôi tự đi được. Nói gì thì cậu cần thời gian tịnh tâm sau những gì đã qua.
Hoắc Dạ lạnh nhạt lấy balo cậu đang cầm đeo lên vai mình, bế cậu đạp cửa ra khỏi phòng, mặc kệ ánh nhìn của mọi người trong trường. Thiện Ngôn không kịp phản ứng đã bị bế đi, rút kinh nghiệm lần trước nên cậu để tùy ý Hoắc Dạ làm gì thì làm.
Địa chỉ?
Biệt thự Châu Âu cổ, đi theo hướng đường XX là tới.
Hoắc Dạ đạp ga chạy đi, hai người không nói thêm bất cứ câu nào vơi nhau, không gian rơi vào khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy lạnh phát ra trên xe xen lẫn nhịp thở của cả hai. Thiện Ngôn đưa mắt nhìn ngoài cưa sổ, nhắm mắt nhớ lại đoạn kí ức rời rạc kia, dần chìm vào giấc ngủ.
Baba nói là con ngoan sẽ dắt con đi gặp Dạ ca ca. ơi, tiểu Ngôn rất ngoan, đã ăn hết phần ăn rồi, cho con gặp Dạ ca ca có được không a~ ? cậu nhóc tiểu Ngôn chu chu môi anh đào nhỏ nhìn Nam Dạ Huân.
Tiểu bảo bối ngoan, Dạ ca ca còn ở trường,một lúc sau mới đến, tiểu bảo bối ngoan chơi với cha một lát để baba nghỉ ngơi có được không? Nam Dạ Huân xoa đầu Thiện Ngôn ôn nhu nói
Nhưng mà tiểu Ngôn rất nhớ Dạ ca ca. Thiện Ngôn cụp đôi mắt to tròn buồn bã ôm Nam Dạ Huân
Nam Dạ Huân cười khổ, ôm tiểu bảo bối vỗ vỗ lưng.
Tiểu Ngôn hôm nay không ngoan sao? thanh âm ôn nhu như nước, Hoắc Dạ mỉm cười, tay cầm một túi bánh bước vào.
Tiểu Hoắc, con nhanh dỗ tiểu tâm can của con, ta xem chừng nó sắp nhớ con chịu không nổi rồi.
Nam Dạ Huân xoa đầu bảo bối trong lòng, không thể nhìn thêm cảnh con trai bảo bối bỏ rơi mình mà thân mật với Hoắc Dạ, nên tốt nhất lăn vào thư phòng ôm đùi bà xã sưởi ấm trái tim nhỏ mỏng manh này.
Thiện Ngôn được Hoắc Dạ bế lên hôn nhẹ vào má bánh bao, đỏ mặt cười tạo ổ trên cổ Hoắc Dạ. Hoắc Dạ cười ôn nhu xoa xoa tóc cậu.
Tiểu Ngôn, tỉnh.
Thanh âm lạnh lẽo kéo Thiện Ngôn ra khỏi viễn cảnh kia, cậu lắc lắc đầu, cứ mỗi khi cậu sắp nhớ được khuôn mặt nguời kia thì lại tỉnh mộng. Mộng cảnh vừa rồi thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi ngay bản thân cậu cũng không còn muốn thoát ra nữa.
Hoắc Dạ một bên nhìn gương mặt ngơ ngẩn của Thiện Ngôn nhịn không với tay xoa đầu cậu, đôi mắt ôn nhu cực đỉnh. Cảm thụ này thật sự rất quen, cứ như trong giấc mộng ban nãy.
Đến rồi. Hoắc Dạ thu tay về lạnh nhạt nói
Thiện Ngôn cù cù cạc cạc gật đầu, bước xuống xe bấm chuông.
Cho hỏi, cậu tìm ai? tiếng nói từ trong loa phát ra.
Viên Du giây trước vừa thất thần giây sau trở nên cao lãnh, Hoắc Dạ môi bạc khẽ nhếch.
Cậu là ai? Tìm thiếu gia có việc gì?
Thiện Ngôn, bảo hắn ta nhanh lăn ra đây, không đừng trách sau này chết rồi không một ai đưa tiễn.
Cánh cổng tự động mở, chưa kịp đi vào thì Viên Du đã đứng đợi sẵn ở cổng, đích thân nghênh đón không dám chậm trễ nữa phút.
Ren cậu có phải hay không những năm qua tu nhân không thành, tu khẩu lên bậc thượng đẳng?
Viên Du ủy khuất kêu thán, chỉ là theo nguyên tắc hỏi vài thôi đâu cần trù cậu chết không ai đưa tiễn?
Thiện Ngôn nghiêng đầu, cười đến sáng lạn Tớ không tu nhân thì đã không vác mông đến đây. Sao rồi, Phong ca đâu?
Viên Du nghe đến Ngô Phong thì mặt hết xanh lại đỏ, xám xịt mây mù lết thân vào phòng khác trầm mặc nửa ngày trời mới mở miệng nói vài câu đại loại như Sắc lang biến thái, cuồng phong bão tố , cúc baby tiến hóa cúc đại đóa. và vân vân mây mây các từ khác. Thiên Ngôn thầm cầu nguyện vạn lần đừng để Ngô Phong biết vợ y nói ra những lời này mà hình dung y, nếu không bảo đảm 1 tuần triền miên trên giường là điều khó tránh.
Hoắc Dạ ngồi đối diện Thiện Ngôn băng lãnh thủy chung im lặng, nhưng trong lòng hắn bây giờ trào dâng từng đợt khó chịu khi thấy Viên Du tay ôm tay, má kề má cọ cọ Thiện Ngôn mà hận không thể đá Viên Du bay mất.
Như đã giải tỏa xong lúc này Viên Du mới để ý đến Hoắc Dạ hàn khí lẫn sát khí quấn thân phừng lên như ngọn đuốc, Viên Du rùng mình ớn lạnh vài phát, so với Ngô Phong bá khí cường ngạnh kia thì Hoắc Dạ như một cỗ băng ngàn năm, bức chế đối phương không đánh tự bại, không câm thành câm. Quả nhiên Thiện Ngôn vớ phải hàng độc đúng nghĩa đen.
Với tính cách Ngô Phong thì anh ấy đã nhẫn nhịn 3 năm trời để cho cậu chạy đông trốn tây mà không một tay đánh gãy chân cậu mà mang về đã là cực hạn. Cậu lo lập di chúc dần là vừa đi ha. Thiện Ngôn đẩy Viên Du sang một bên phủi phủi tay áo bị Viên Du nắm nhăn một góc.
Không thể, tớ còn quá trẻ. Chơi vẫn chưa đủ mà, mỹ nữ còn chưa chọc ghẹo cho hết là sao có thể đưa cổ cho y xích lại. Nowayyyyy...
Cậu còn muốn chọc ghẹo mỹ nữ? Có phải cậu chán thở rồi không? Hay thấy đôi chân của cậu đi đứng chạy nhảy đã quá đủ? Thiện Ngôn cười phì phì cắn một trái táo mà Hoắc Dạ đưa.
Tất nhiên là không rồi. Một siêu đầu bếp hàng đầu quốc tế như tớ, giàu có như tớ, đẹp trai như tớ lại phải nằm dưới Ngô Phong sao? Vả lại hắn ta có tư cách gì xen v....
Viên Du ngậm miệng lại, nuốt vào họng những lời nói phiá sau, vì trước cửa là một Ngô Phong mỉm cười ôn nhu đến mức sởn cả da gà.
Cái đệch! Tại sao lại đến lúc này chứ, thảm rồi thảm rồi không phải là nghe hết rồi chứ.
Thiện Ngôn thấy sắc mặt Viên Du từ trắng sang xanh rồi chuyển đen xám bất giác nhìn về phía cửa đã thấy Ngô Phong mỉm cười ngọt ngào bước vào, ngồi bên cạnh Viên Du, một tay ôm ngang eo Viên Du, một tay vuốt ve mặt Viên Du yêu thương vô tận.
Thiện Ngôn mắt phải giật mạnh báo hiệu không lành, nặn ra nụ cười đơ như vừa tiêm botox vào da.
Phong ca, anh nhanh như vậy đã đến.
Ừ, không thể để bảo bối cô đơn nên anh về sớm bồi em ấy.
Gia tăng lực đạo nơi cánh tay, siết chặt eo Viên Du. Trong lòng cậu bây giờ đã chửi đậu má một vạn lần, thề sau này sẽ thao chết Ngô Phong.
Ngô tổng, đây là lý do cuộc họp sáng nay hủy bỏ. Hoắc Dạ khàn khàn lên tiếng.
Hoắc tổng chê cười rồi. Nhân tiện tôi có một câu, nếu đã quyết tâm làm xin đừng rời bỏ. Ngô Phong âm trầm cười lạnh lẽo.
Hoắc Dạ tôi xưa nay chưa hề rời bỏ.
Được, tôi xin ghi nhớ.
Thiện Ngôn ngây người khó hiểu nhìn hai người họ đối đáp. Một người muộn một người bá nói chuyện với nhau thành ra kiểu này à? Vò tóc vài cái, Thiện Ngôn cắn nốt phần táo còn lại, mặc kệ sự việc.
Trời bên ngoài đang mưa, tiểu Ngôn em ngủ lại đây một đêm đi. Ngô Phong ôn nhu nhìn cậu.
Hả? À, không cần đâu. Em không về tiểu Hiên sẽ lột da em mà đắp mặt cho Bao Bao mất.
Thiện Ngôn ngàn lần xin lỗi Viên Du đang gửi tín hiệu cứu mạng bên kia truyền đến, dù sao hôm nay cũng không thể ngủ bên ngoài.
Biện Bạch Hiên không còn tâm trí nào lột da em. Mạc Tư vừa điện xin nghỉ phép mà chăm sóc vợ ốm. Hoắc Dạ cất điện thoại vào túi quần, cao lãnh phun ra thông tin sét đánh.
Tiểu Ngôn, bất cứ giá nào em cũng không được ở một vào trời mưa. Ba người hơn một người, không cãi bướng nhanh lên phòng khách đi. Ngô Phong bế Viên Du, kiên quyết bắt buộc Thiện Ngôn ở lại đếm nay.
Anh cùng Viên Du cạnh phòng em, có việc gì cứ bấm chuông trong phòng.
Ngô Phong xoay người bế Viên Du lên phòng không quên bỏ lại một câu đậu xanh thiếu đánh
Hoắc tổng cùng phòng với em, hiện tại chỉ có hai phòng trống, em chịu khó một chút.
Thiện Ngôn bức bối, ôm balo lên phòng, Hoắc Dạ im lặng theo sau.
*****
Mặc dù là giường Kingsize nhưng anh ngủ đất đi, tôi không thích ngủ cùng người khác.
Thiện Ngôn sau khi tắm xong mặc áo choàng tắm chỉ chỉ lên chiếc giường màu đỏ mà tuyên bố lãnh thổ.
Hoắc Dạ nheo mắt nhìn lên thấy tóc cậu rũ nước nhiễu từng giọt dọc theo xương cổ xuống dưới. Đường cong tinh tế ẩn hiện ,một bên áo rớt một bên vô tình lộ lên khung xương quai xanh gợi cảm khiến ai đó miệng khô lưỡi đắng, khó nhọc nói một chữ : Ừm sau đó cầm khăn vào thẳng nhà tắm mà áp chế dục vọng đang cuộn dâng.
Hai tiếng đồng hồ sau khi áp chế được bản thân, Hoắc Dạ từ phòng tắm ra ngoài đã nhìn thấy Thiện Ngôn ngủ từ lúc nào. Hoắc Dạ lắc đầu cười khổ tiến lại giường chỉnh sửa tư thế nằm cho cậu, kéo mền đắp ngang người cậu xong xuôi vừa lúc sét đánh ầm một tiếng, đèn trong phòng tắt hết, Thiện Ngôn mờ mịt giật mình hét lên một tiếng Hoắc Dạ nhanh chóng ôm cậu vào lòng dỗ dành.
Không sao, có tôi.
Dạ ca ca, Dạ ca ca, anh đang ở đâu, tiểu Ngôn thật sự rất sợ.
Thiện Ngôn kịch liệt run rẩy, nước mắt cậu chảy rơi xuống tay Hoắc Dạ, khiến tim anh ngưng đọng đau nhói.
Ngoan, Da ca ca ở đây, ôm tiểu Ngôn sẽ không sợ.
Đừng bỏ em, đừng bỏ..ô..ô..đừng rời bỏ... Thiện Ngôn không ngừng khóc, khóc đến độ tâm thương phế liệt.
Sẽ không. Dạ ca ca không đi đâu hết. Bảo bối ngoan, đừng khóc. Hoắc Dạ hôn lên đôi mắt ướt, hút cạn nước mắt không cho một giọt nào rơi xuống.
Thiện Ngôn ngừng khóc, chỉ còn nghe tiếng thút thít nhỏ, ngoan ngoãn để Hoắc Dạ làm loạn trên mặt mình.
Điện thoại Hoắc Dạ vang lên, anh nhíu mày bắt máy.
Hoắc tổng, tiểu Ngôn thế nào rồi?
Hoảng sợ, khóc một hồi giờ đã ngủ.
Ngô Phong im lặng một lúc, lại hỏi Tiểu Ngôn làm phiền cậu, những việc muốn biết hôm sau nhất định sẽ nói với cậu.
Ừm.
Anh trực tiếp tắt điện thoại, nhẹ nhàng đặt Thiện Ngôn xuống gối, anh cũng theo đó ôm cậu vào lòng.
Những năm qua em thật sự đã sống như thế nào?
__________________________________
Sau một thời gian bận sml thì mị trở lại đây, mấy chị em có nhớ mị không?
Nhớ mị thì hãy cmt mà * moa moa đa~~ * mị đi nào....