Thiện Ngôn cuộn tròn trong chăn lười biếng lăn lộn trên giường, báo thức vang vọng cả một góc trời, cậu nhăn mặt quơ tay tắt đi chiếc điện thoại phiền phức.Vùi đầu vào mớ hỗn độn trên giường, chưa bắt đầu lại giấc mộng của mình thì tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình nhấp nháy tên Tiểu yêu phun lửa nhạc chuông độc đáo riêng biệt khiến cậu giật giật mí mắt bắt điện thoại.
Alo..? Hở? Đến cái gì? Rồi thi cái gì? Thiện Ngôn vừa ngủ vừa hỏi
Con bà nó, cậu mau chui ra khỏi đóng chăn hỗ độn ngay cho tôi. Thiện đại thiếu gia à, hôm nay cậu phải thi kết thúc môn, cậu tính để dành sang năm học cùng đàn em à? tiểu yêu phun lửa nghiến răng nghiến lợi qua điện thoại.
Đệch...
Dập điện thoại, Thiện Ngôn lao thẳng vào nhà vệ sinh, thay đồng phục trường, ẳm theo Bao Bao ra trạm đón xe buýt. Hôm nay không biết có phải bước nhằm chân hay không cậu đón không được một chuyến xe buýt nào. Nhìn đồng hồ còn chưa đến 15 phút nữa là vào phòng thi, Thiện Ngôn ngửa mặt kêu ông trời không có mắt. Nếu đi bộ từ đây đến trường thì mất ít nhất 20 phút, chạy với tốc độ 100m/s thì có lẽ vừa kịp gửi Bao Bao và vào phòng thi. Mà chạy thì...Thiên a~ ông thật biết bức người đi.
Than vãn một hồi cậu quyết định dắt Bao Bao chạy nước rút 100m/s. Hiện tại giữa giờ cao điểm có một cậu trai trẻ tóc nâu dắt theo một chú chó Alaska cỡ bự chạy nước rút trên giao lộ, mọi phương tiện trên đường tự giác tránh một bên nhường đường cho Thiện Ngôn. Nhiều cô gái thấy vậy rút điện thoại quay lại cảnh tượng hùng vĩ đó.
9h15 Thiện Ngôn đã có mặt tại cổng trường, cậu cúi gập người mà thở. Dắt Bao Bao vào cửa tiệm thú nuôi bên cạnh, cậu chào hỏi với nhân viên tiệm rồi xoa đầu Bao Bao.
Bao Bao à, con ngoan ở lại đây với cậu Ngô nha, tí baba quay lại đón con.
Tiểu Ngôn, em đi đi kẻo trễ, để Bao Bao đây anh chăm là được. Đúng không Bao Bao? Ngô Phong cười xoa đầu Bao Bao,chú chó hiểu ý nên ngoắc đuôi đẩy đẩy chân bảo cậu cứ đi đi đừng lo lắng.
Vậy làm phiền anh nữa rồi Ngô Phong. Em đi trước đây, sắp muộn giờ rồi. Thiện Ngôn vừa nói vừa chạy ra khỏi cửa tiệm, ba chân bốn cẳng chạy tới phòng thi.
Thiện Ngôn đang sống chết tìm phòng vì thường ngày cậu có đi học đâu mà biết phòng ốc nơi nào chứ, cậu chạy dọc theo hành lang thì bỗng va phải một thứ gì đó khiến cậu ngã đập mặt xuống nền. Không phải chứ, hôm nay ông chưa đủ xui hay sao?
Cậu không có mắt à? giọng nói hạnh họe từ trên đỉnh đầu truyền đến, Thiện Ngôn trên trán xuất hiện vài vạch đen, gì đây không phải loại ngôn tình não tàn chứ?
Thiện Ngôn không để ý đến hắn ta, cậu nhìn đồng hồ vội vã rời đi, hắn ta khó chịu kéo tay cậu.
Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu điếc à?
Thiện Ngôn mặt đổ mồ hôi lạnh, cứ níu kéo thế quái này cậu trễ là cái chắc.
Tôi có việc gấp phải đi, anh mua buông tay. nhịn, nhịn, phải nhịn, chỉ còn 3 phút nữa thôi.
Tên ngang ngược kia vẫn nắm chặt tay cậu không buông, Thiện Ngôn không ngại gì mà ban tặng hắn ánh nhìn tóe lửa. Nhìn đồng hồ lần nữa, và cậu xác định rằng cậu chính thức bị trễ, đã thế không cần nhịn nhường gì tên này nữa cả.
Cậu bẻ ngược cổ tay tên kia ra phía sau, dùng chân huých một cú vào bụng hắn ta. Vì bất ngờ nên hắn ta không kịp trở tay, nằm vật ra sàn ôm bụng thở hồng hộc.
Con bà nhà ngươi, bổn thiếu gia ta đã nhịn mà còn không biết điều, ở đó mà nắm mà sờ. Báo hại bổn thiếu gia ta trễ mất giờ thi. Ngươi tốt nhất sau này đừng xuất hiện trước mắt ta, không gặp đâu ta đánh ngươi ở đó. Thiện Ngôn không hà tiện mà tặng hắn thêm một cái lườm lạnh thấu xương, sau đó cậu quya lưng đi đón Bảo Bảo.
Thiện Ngôn đi được một lúc thì có một nam nhân thân ảnh 1m85 xuất hiện, nụ cười trên môi như có như không. Lúc này tên ngang ngược lúc nãy từ dưới đất ôm bụng đứng dậy, lắc đầu cười khổ.
Hoắc Dạ, vợ sắp cưới của cậu thật thú vị.
Mạc Tư, cậu nên bớt đọc mấy loại tiểu thuyết cẩu huyết não tàn trên mạng đi Hoắc Dạ khinh bỉ nhìn Mạc Tư, nói là thế nhưng vợ sắp cưới của anh quả thật rất thú vị.
____________
hé lu các bạn, lần này mới chính thức hết chương 1 nè, hôm trước không biết bị gì nữa mà chưa gì đã up lên :))
Các cậu nhớ để lại cmt ý kiến chớ mình nhoa... yêu lắm