Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi

Chương 2: Chương 2: Lưu Lại.




CHƯƠNG 2: LƯU LẠI.

Chưa mở lời, Cung Phi Vũ đem ánh mắt lạnh băng không tốt đến cực độ nhìn Cung Phi Dương.

Cung Phi Dương lui về sau vài bước, ngượng ngùng cười vô tội khoát tay nói: Anh hai, em chưa nói gì hết.” Vừa nói vừa nhìn cậu bé nháy mắt, em trai em đừng nói cái gì nha.

“Anh, anh làm sao vậy?”

Thanh âm mát lạnh như gió mùa xuân vang lên khắp phòng khách vốn đang tĩnh lặng, âm thanh đó, đương nhiên lộ ra vẻ thanh thuần trong trẻo, nhẹ nhàng.

Cung Phi Dương miệng hơi nhếch, không sợ kẻ thù mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Anh cơ bản có thể đoán được kết cục của mình thê thảm như thế nào.

Cung Phi Vũ nghe thấy tiếng nói, lông mày nhíu lại, cằm nâng lên một chút cao ngạo nói: “Thằng nhóc kia, xoay người lại.”

Thằng nhóc? Tiểu lam biết đây là đang nói cậu, nhớ tới lời nói Cung Phi Dương nói với mình, liền ngoan ngoãn xoay người lại.

Làn da trắng mịn như đồ sứ thượng đẳng tinh tế hiện ra, lông mày thanh mảnh, mũi khoằm cao thẳng, môi anh đào hồng nhồng, đôi mắt sáng như ngọc lóe ra một tầng nước nhộn nhạo như sương mù vô tội nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ như một vị thần ở cầu thang.

Cung Phi Vũ trưng ra vẻ mặt không hờn không giận, môi mím lại, nhìn mấy người còn lại đang sợ hãi.

Hắn hiện tại đã biết được mục đích của Cung Phi Dương não tàn, bất quá Cung Phi Vũ thật nghi ngờ, em trai não tàn nhà mình làm sao biết được sở thích của mình?

Hắn cảm thấy rất buồn bực, vừa không muốn tiện nghi cho em trai não tàn, vừa lại càng không muốn bỏ lỡ báu vật khiến cho mình động lòng.

Nhìn thấy anh trai mặt than lần đầu tiên xuất hiện nhiều biểu cảm trên gương mặt, Cung Phi Dương làm dâu V trong lòng, dựa sát vào Tiểu Lam nhẹ giọng nói: “Tiểu Lam, quân địch đã bị đánh bại, mau bán manh.”

Tiểu lam nháy mắt mấy cái, anh trai đang nói cái gì?

Không biết cái nháy mắt cực kì bình thường đó, cũng làm cho Cung Phi Vũ đại nhân trong lòng run rẩy, tốt lắm, hắn đã biết mình phải làm gì.

Chậm rãi đi xuống lầu, mặt như cũ không có chút thay đổi, khí tức cường đại làm cho má Trương không khỏi lui về sau vài bước, đại thiếu gia thật sự là càng ngày càng khủng bố.

Cung Phi Vũ bỏ qua má Trương đáng lén lút nhìn, bình tĩnh đứng trước mặt bà, hai tay mở ra, cao ngao phân phó: “Đưa tôi ôm.”

Lời vừa nói ra, hiện trường nhất thời lâm vào bầu không khí quỷ dị, má Trương bởi vì quá mức kinh ngạc mà không có đúng lúc đáp ứng yêu cầu vô lý của đại thiếu gia nhà mình.

Cung Phi Dương nhìn thấy sắc mặt anh hai dần trầm xuống, vội vàng đoạt lấy Tiểu Lam trong lòng má Trương, ném tới lòng ngực anh trai nhà mình.

Cung Phi Vũ nhanh chóng tiếp được, gắt gao ôm Tiểu Lam đang hơi hơi lay động thân mình nhỏ nhắn, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn chằm chằm vào một bên.

Cung Phi Dương, thô lỗ như vậy là muốn chết sao?

Cung Phi Dương nhất thời lệ rơi đầy mặt, rất oan uổng nha! Anh hai anh không thể vô tình như vậy, vô sỉ, cố tình gây sự à!

Nhưng mà hiện tại Cung Phi Vũ không còn tâm tư để ý tới em trai nhà mình, ồ, da dẻ thật tốt! Trên người còn có hương thơm! Nhìn thấy vật nhỏ hơi hoảng sợ ánh mắt mê mang, Cung Phi Vũ tâm tình vô cùng tốt cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Tiểu Lam.

Cung Phi Dương đứng mật bên ủy khuất cắn khăn tay nhỏ bé, anh hai anh thật sự rất cầm thú, Tiểu Lam nhỏ như vậy, anh lại hạ thủ với một đứa nhỏ! Tiểu Lam à! Em về sau trinh tiết không giữ được cũng không được oán trách anh trai nha!

Nhưng tư tưởng của má Trương hoàn toàn không giống vậy, lại còn vui mừng nở nụ cười, nói: ” Tiểu thiếu gia còn chưa ăn cơm đi! Má Trương đi hâm lại đồ ăn nha!” Dứt lời liền thập phần cao hứng quay đi.

Tiểu Lam đỏ mặt, không biết làm sao xoay người về phía Cung Phi Dương, giang hai cánh tay ủy khuất kêu: “Anh.”

“A!” Cung Phi Dương ngẩng đầu. Ngay tại thời điểm nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cung Phi Vũ, anh không khỏi run rẩy, nghĩ thầm, nói, mình cái gì cũng không có làm à! Vì sao anh hai nhìn về phía mình hung dữ như vậy?

Tầm mắt lại nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi vô tôi của Tiểu Lam, anh hiểu rõ gật gật đầu, thì ra anh hai mặt than là đang ghen tị, ha ha! Anh lấy lòng cười cười nói: “Anh hai thân yêu, để em cùng Tiểu Lam nói vài câu?”

Cung Phi Vũ gật đầu, vẻ mặt không thay đổi.

Một lúc sau, trên mặt tươi cười phấn khởi, ni mã đây không phải là bắt đầu nuôi dương sau? (từ này ta không hiểu nên để QT, bạn nào hiểu giải nghĩa giúp ta, cám ơn nhiều!!!). Tiểu Lam anh xin lỗi em, ô, ô, ô!

“Ha ha! Một mình.” Cung Phi Dương không sợ chết nói lại hơn nữa câu.

Quả nhiên Cung Phi Vũ bất mãn nhăn mi lại, cảm giác được người trong lòng ngực giãy dụa, sau sửa sang khuôn mặt càng đen, đi đến chỗ Cung Phi Dương, mất hứng đem Tiểu Lam thả trên mặt đất.

Tiểu Lam thử một chút, liền vội vàng chạy đến phía sau Cung PHi Dương, đem tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của anh.

Mắt thấy anh trai nhà mình sắp tức giận, Cung Phi Dương vội vàng đem Tiểu Lam trốn phía sau mình đẩy ra, lớn tiếng nói: “Anh hai, chỉ một chút thôi, cam đoan rất nhanh sẽ đem Tiểu Lam của anh trả lại cho anh.”

Cung Phi Vũ nghe đến hai từ “của anh” này khuôn mặt vô sỉ rõ ràng dịu đi vài phần, miễn cưỡng gật đầu.

Được sự đồng ý củaanh trai, Cung Phi Dương liền bật người lôi kéo Tiểu Lam chạy đi, sợ anh hai chiếm dục biến thái nhà mình đổi ý.

“Hừ.” Cung Phi Vũ ngạo kiều hừ hừ, bàn tay thon dài trắng nõn duyên dáng lấy di động từ trong túi ra, quay số điện thoại.

Điện thoại bên kia rất nhanh liền có người nhận máy.

“Yo! Cung đại thiếu gia thế nhưng gọi điện thoại cho ta? Ta nhất định là đang mơ đi.”

Cung Phi Vũ mặc kệ hắn, mở miệng phân phó: “Cho cậu thời gian đến trước bữa cơm chiều, đem quần áo phù hợp với cậu bé khoảng 10 tuổi lại đây cho tôi.” Dứt lời liền tắt điện thoại.

Vừa mới đặt điện thoại vào trong túi, tiếng chuông liền vang, Cung Phi Vũ mặt không thay đổi lấy trở ra, bắt máy, lạnh lùng nói: “Còn có chuyện gì?”

Nam nhân bên kia điện thoại thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, cái gì kêu còn có chuyện gì? Ngươi tùy tiện nói như vậy có quỷ mói biết ngươi muốn mua loại quần áo nào.

Nhưng luôn luôn hiểu mạch não của cấp trên mình huyền diệu, Lăng Việt cố gắng đem lời nói kia nuốt đi, nghiêm trang hỏi: “Xin hỏi Boss cần quần áo một màu hay quần áo màu ấm tối.”

Cung Boss nghe vậy khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Tất nhiên là màu sắc ấm áp.” Ngốc B, Tiểu Lam tựa như một tiểu thiên sứ, đương nhiên thích hợp với màu sắc ấm áp.

Lang Việt lại một lần nữa nghe tiếng “đô đô đô” truyền ra từ điện thoại, không thể tin nói: “Ta đây là mạc danh kì diệu bị xem thường?”  Ta chưa có hỏi xong mà! Anh Anh Anh….

Bên này Cung Phi Vũ tâm tình khoái trá  nhưng mặt không đổi sắc vì chào đón Tiểu Lam mà bố trí, bên kia Cung Phi Dương cùng Tiểu Lam đang tiến hành cuộc nói chuyện hừng hực khí thế.

Tiểu Lam ngồi trên sô pha, tò mò nhìn chằm chằm sắc mặt đang biến hóa của Cung Phi Dương, không ngừng mở miệng hỏi: “Anh trai, anh lại bị làm sao vậy?”

Cung Phi Dương nháy mắt trái, đại não tự động xem nhẹ lời nói hung tàn, vẻ mặt chưa bao giờ có chút nghiêm túc, châm rãi nói: “Tiểu Lam, chúc mừng em.”

Tiểu lam nghiêng đầu, chớp chớp long mi dài, đôi môi hồng hé mở nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại chúc mừng em?”

“Chúc mừng em được đại Boss lựa chọn! Từ nay về sao em sẽ không lo chuyện cơm áo, không ai dám bắt nạt em, muốn cái gì được cái đó.”  Cung Phi Dương nói cặn kẽ tình hình thực tế, nheo lại mắt chính mình chậm rãi vỗ.

“Đại Boss chính là anh trai lớn phải không?”

“Chính là hắn.” Cung Phi Dương lưu loát nói.

“Nhưng mà anh trai không phải anh nói anh trai lớn thật hung dữ sao?” Tiểu Lam tỏ vẻ nghi ngờ.

“A! Anh nói khi nào, Tiểu lam em ngàn vạn lần đừng đem những lời này nói trước mặt anh hai nha.” Cung Phi Dương ngay lập tức bày ra vẻ mặt khóc óc thảm thiết, đặt mông ngồi đối diện Tiểu Lam trên sô pha nói.

Tuy rằng trong lòng không hiểu, nhưng Tiểu Lam vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Ha ha! Chỉ một bước đi đến thành công, Cung Phi Dương đứng lên chạy đến bên cạnh Tiểu Lam, nước mắt lưng tròng nắm tay cậu, đáng thương hề hề nói: “Haiz!  Anh ngày mai phải đi rồi, em phải làm sao đây?”

“Anh đi đâu? Tiểu Lam cũng phải đi.”

Cung Phi Dương buông tay cậu, khẽ thở dài nói: “Em không thể đi.”

“Tại sao.”

“Bởi vì em được đại Boss lựa chọn! Thật đấy.” Cung Phi Dương  bạch liễu tha thất nhãn (chỗ này mình không hiểu lắm), trọng điểm không phải ở chỗ này.

Tiểu Lam trầm mặc.

Hiện tại Tiểu Lam là bảo bối trong lòng anh hai, Cung Phi Dương có mười lá gan cũng không dám làm cậu mất hứng.

Thấy mình nhất thời nhanh miệng làm Tiểu Lam mất hứng, Cung Phi Dương nhanh chóng bày ra bộ mặt ưu sầu, thở dài nói tiếp: “Anh cũng không muốn bỏ em, hiện giờ chỉ có em mới có thể giúp anh.”

Quả nhiên Tiểu Lam tâm tư đơn thuần nghe vậy thái độ tích cực hẳn lên, đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn Cung Phi Dương, phi thường hứng trí nói: “Em phải làm sao?”

Đúng là như vậy, Cung Phi Dương hắc hắc cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn bốn phía xem có người không , cuối đầu nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, em chỉ cần nói với đại Boss, bởi vì em không quan người nào ở đây, mà anh là người đầu tiên em quen biết, cho nên hi vọng anh có thể ở lại với em.”

Tiểu Lam mặc niệm vài câu sau đó ngẩng đầu, học Cung Phi Dương nhìn xung quanh sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói” Nhớ kĩ, như vậy được chưa.?”

“Thật nha.” Cung Phi Dương tâm tình sung sướng sang sảng cười vài tiếng, kéo cánh tay trắng noãn của Tiểu Lam hướng phòng bếp đi đến, lại không quên dặn dò vài câu: “Nhớ kĩ, ngàn vạn lần không cần cãi lại lời đại Boss, bằng không kết cục thật thê thảm, nhớ kĩ nha?”

Tiểu Lam gật gật đầu, vẻ kiên quyết giống như đi đến pháp trường, trầm giọng nói: “Nhớ kĩ.”

Trở lại phòng bếp, thấy anh hai đã ngồi trên bàn cơm, Cung Phi Dương liền khẩn trương, lôi kéo Tiểu Lam nhanh ngồi xuống, chờ ăn cơm.

“Tiểu Lam, qua đây.” Cung Phi Vũ thản nhiên nói.

Tiểu Lam trầm trọng gật gật đầu, nhảy xuống ghế dựa, bước từng bước gian nan đi tới chỗ Cung Phi Vũ.

Cung Phi Vũ: tại sao cảm giác có cái gì đó lạ lạ? Nghi hoặc đem ánh mắt nhìn về phía em trai, Cung Phi Dương nhanh chóng làm ra bộ dáng đáng thương hề hề, Cung Phi Vũ không đành lòng nhìn thẳng, yên lặng quay đầu, quên đi, lấy chỉ số thông minh của Cung Phi Dương không làm được việ gì.

Thuần thục ôm lấy thân mình nhỏ nhắn thơm thơm mềm mềm của Tiểu Lam, chọn tư thế xong nói: “má Trương, có thể dọn đồ ăn lên.”

Nhìn thấy từng món ăn được đưa lên, Cung Phi Dương mở to mắt, ta dựa vào,  có sai lầm chăng! Đồ ăn chỗ Tiểu Lam phong phú như vậy, các ngươi bất công cũng không cần phải rõ ràng như vậy!

Bởi vì thành phố B ở gần biển, trên bàn cơm toàn những thức ăn hải sản nổi danh, vì nghênh đón Tiểu Lam, má Trương đem hết hải sản cất riêng trong tủ lạnh ra, vì Tiểu Lam làm một bữa tiệc hải sản lớn.

“Má Trương, dì cũng ngồi xuống ăn đi!” Cung Phi Vũ thản nhiên nói.

“Được, được.” má trương cao hứng hô, ngồi xuống phía bên kia bàn.

Bàn tay to thon dài trắng nõn tao nhã cầm lấy đôi đũa, đầu đũa rơi xuống phần cá hấp hết sức thơm ngon, gắp một miếng cá tươi thơm ngon đặt vào bát Tiểu Lam, cũng bỏ vào bát của mình một miếng.

Tiểu Lam nhăn mi lại, cuối đầu dùng cái mũi ngưởi ngưởi thịt cá trong bát, sắc mặt khó coi.

Cung Phi Vũ kinh ngạc nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy? Không thích ăn cá sao?”

Cung Phi Dương trở mình nhìn hai người xem thường, anh hai anh nói như vậy thật sự rất kinh tởm nha.”

Má Trương nghe vậy khẩn trương buông đôi đũa trong tay, là cá không tươi sao?

Tiểu lam chịu đựng áp lực từ cái nhìn ở mọi phía, chậm rãi bình tĩnh nói: “Không cần ăn cá.”

Vừa nói ra, Cung Phi Dương liền có dự cảm không tốt, quả nhiên, anh hai luôn luôn làm cho anh có dự cảm không tốt trở thành sự thật.

Chỉ thấy anh hai nhà mình đối với Tiểu Lam cố tình gây sự đưa ra yêu cầu, vẻ mặt không thay đổi hướng má Trương phân phó: “Má Trương, đem con cá này đi xuống, về sau trên bàn cơm không cần món cá.”

Cung Phi Dương giận mà không dám nói gì: ta cái XX

“Vâng.” Má Trương vội vàng đứng dậy đem mấy món cá kia mang xuống.

Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn về phía Cung PHi Vũ, nghi hoặc hỏi: “Anh không cần hỏi em lí do sao?”

Cung Phi Vũ vẻ mặt cưng chìu sờ đầu cậu nói: “Không cần.”

Một cảm xúc không tên hiện lên khi nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của Cung Phi Vũ, trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Lam ửng đỏ, cậu cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng noãn.

” Khụ, khụ, anh hai.” Vì phòng ngừa anh hai biến thành sói, Cung Phi Dương hảo tâm phát ra âm thanh nhắc nhở.

Cung Phi Vũ lấy lại tinh thần liền thu hồi tầm mắt, cảm thấy một trận ảo nảo, Tiểu Lam còn nhỏ, chính mình cũng không thể nóng nảy làm cậu bị thương.

Thật là, Cung Phi Dương vui vẻ nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.