Bối Bối cũng không quan tâm nhiều như vậy, bé cảm thấy anh rất thơm và mình cũng thơm chẳng kém, Bối Bối nằm sấp trước ngực Sa Nghị, bàn tay còn vô ý cọ xát, cơ thể Sa Nghị lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt anh nín nhịn tới nỗi đỏ bừng, Bối Bối khó hiểu nhìn Sa Nghị, hỏi:
“Anh, anh bị sốt à, trông anh đỏ rực như con tôm hùm ý” Bối Bối vừa nói, vừa quả quyết sờ trán Sa Nghị.
Sa Nghị kéo tay Bối Bối xuống, nắm trọn trong lòng bàn tay to của mình, rồi anh cúi người, miệng nhẹ nhàng hôn phớt qua lỗ tai Bối Bối, khiến bé rụt vai lại vì ngứa ngáy, lại còn cười vui vẻ không ngớt. Anh
chậm rãi, thản nhiên hôn lên gương mặt non nớt của bé. Nơi chóp mũi anh
còn vương đầy mùi sữa của Bối Bối, bé con giống hệt một con búp bê ôm bình sữa không chịu lớn, đây là mùi hương độc nhất vô nhị khiến cho lòng Sa Nghị hỗn loạn không thôi, anh chỉ muốn vĩnh viễn giữ Bối Bối bên cạnh.
Từ lần đầu tiên trông thấy Bối Bối, Sa Nghị đã biết cả đời này, trái tim anh chỉ vì bé con mà đập. Nếu sau này sống mà không có Bối Bối, không, không thể không có chuyện đó được, ngay cả nghĩ anh cũng không dám. Anh không kìm được, dùng sức ôm chặt Bối Bối hơn, rồi lại thơm bé
Một tuần sau, Love Baby ở thành phố S rốt cục cũng sửa sang xong , Dương
Tiểu Phàn rất hài lòng, khung cửa sổ nhìn ra con phố vô cùng lãng mạn,
sự phong phú kết hợp với sự cá tính có thể đưa Love Baby trở thành một
cảnh quan độc đáo trên con đường Hongkong, trên tầng 2, Dương Tiểu Phàn
còn đặc biết thiết kế thêm một quầy bar nhỏ, người quen hoặc khách quen
dù không mua quần áo cũng có thể tới đây ngồi
Sa Nghị đã khai giảng nên không thể ở bên Bối Bối cả ngày, điều này làm cho cô bé rất ủ rũ. Buổi tối hôm khai giảng, Bối Bối ôm cánh tay Sa Nghị, muốn được theo anh tới trường, bé còn nói mình sẽ ngồi xổm dưới bàn học của Sa Nghị, tuyệt đối không ồn ào và không làm khó anh, bộ dáng nghiêm túc của Bối Bối khiến cả nhà phải bật cười.
Nhưng vế sau, ông Đồng suy nghĩ, nếu có thể cho Bối Bối đến trường, có điều không phải ngồi dưới bàn học của Sa Nghị, mà là đi học tại trường của Sa Nghị, trường Nhất Trung, lớp 1 bậc tiểu học, vừa khéo mẹ Sa Nghị cũng đang dạy ở đây, trong cùng một khuôn viên trường mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau. Sa Nghị hoàn toàn tán thành quyết định này, lúc nào anh cũng có thể trông thấy Bối Bối, như vậy trái tim sẽ không còn cô quạnh nữa.
Vì vậy hai ngày sau, Bối Bối đeo cặp sách hình Minnie đi tới trường Nhất Trung cùng Sa Nghị, Sa Nghị và Ngô Thiến đưa Bối Bối đến tận cửa lớp 1A3. Bối Bối vẫn còn rất bỡ ngỡ với trường lớp mới, mỗi người một cái bàn, mỗi người một bộ sách, Bối Bối rất thích như thế này, không giống ở nhà trẻ, tất cả đồ chơi cùng sách vở đều phải dùng chung.
Ngô Thiến giao bé cho chủ nhiệm lớp 1A3, dặn dò xong thì vội vã quay trở về lớp, chủ nhiệm lớp Bối Bối là một cô giáo trẻ tuổi vừa kết hôn, vì cô chưa có con nên cực kỳ yêu thích tiểu thiên sứ giống như Bối Bối, đặc biệt là tiểu thiên sứ này còn là người thân của phu nhân phó giám đốc Sa, Ngô Thiến, trưởng ban trung học cấp 2, do đó chủ nhiệm lớp càng quan tâm tới Bối Bối hơn, cô giáo thấy Bối Bối khá nhỏ bé bèn đặc biệt sắp xếp cho Bối Bối ngồi hàng thứ nhất dãy giữa.
Khi chuẩn bị vào lớp, Sa Nghị nắm tay Bối Bối, dặn dò cô bé rằng buổi trưa tan học không được chạy loạn, phải chờ anh
tới dẫn bé đi ăn cơm, lên lớp phải nghe lời cô giáo, nếu khó chịu phải
lập tức nói cô giáo, cô giáo sẽ báo cho anh tới đón bé.
Bối Bối không ngừng gật đầu với Sa Nghị nhưng ánh mắt lại tò mò ngắm lớp học, nhìn thấy cô bé nóng lòng, Sa Nghị đành xoa đầu Bối Bối rồi để cô bé vào lớp, thấy Bối Bối ngồi vào chỗ và vẫy tay chào mình rồi Sa Nghị mới quay lại lớp học.
Cả buổi sáng, Sa Nghị luôn thấp thỏm, cuối cùng, vào tiết học cuối, ngay lúc chưa tan học Sa Nghị bèn xin phép giáo viên ra ngoài, trong lòng thầy giáo, Sa Nghị chính là một học sinh gương mẫu, thành tích tốt, gia thế tốt mỗi tội tính cách hơi lạnh lùng, vì vậy, thầy giáo cũng chẳng buồn hỏi lý do anh xin nghỉ mà dễ dàng đồng ý ngay.
Tại cửa phòng lớp 1, cô giáo vẫn chưa cho tan học, đây là tiết thủ công, cô giáo dạy các bé gấp những mẫu giấy đơn giản. Sa Nghị lạnh lùng, nhìn Bối Bối đang trò chuyện cùng với một cậu bé, khoảng cách giữa hai đứa rất gần,
anh không nghe được hai đứa nói gì với nhau, nhưng trông Bối Bối có vẻ rất vui, Sa Nghị chỉ muốn lập tức bắt cóc Bối Bối từ trong lớp ra ngoài mà thôi, anh không thích Bối Bối nói chuyện với người con trai nào khác, dù chỉ là một cậu bé 5 hay 6 tuổi cũng không được, anh sợ Bối Bối có bạn mới rồi sẽ không còn ỷ lại vào anh như trước nữa. Sa Nghị muốn Bối Bối chỉ thuộc về anh, trong mắt cô bé chỉ có thể nhìn thấy anh.
Tan học, Bối Bối vừa trông thấy Sa Nghị thì lập tức nhào về phía anh, “Anh, anh, Bối Bối đói”. Sa Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Bối Bối thì vẻ mặt lạnh như băng vừa rồi cũng dịu dàng hơn, “Đi thôi, anh dẫn Bối Bối đi ăn cơm”
Trường Nhất Trung chia thành ba bậc: tiểu học, trung học cơ sở và trung học
phổ thông với diện tích rất lớn, các khu vực giảng dạy cũng cách khá xa
nhau, trường có tổng cộng hai căn tin, học sinh bậc tiểu học không phải
tới căn tin, mỗi buổi trưa đều có chế độ đặt suất cơm, sau đó tới bữa
thì học sinh theo giáo viên lấy một phần cơm hộp và hoa quả về.
Ông Đồng không đặt cơm cho Bối Bối, bởi vì cô bé rất kén ăn nên ông sợ Bối Bối không quen ăn cơm hộp, vả lại không ai trông con bé ăn cơm nên ông càng không yên tâm. Sa Nghị dẫn Bối Bối đến căn tin của bậc trung học cơ sở, trong nhà ăn toàn các học sinh lớp lớn, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cô bé hạt tiêu, tất cả mọi người đều nhìn Bối Bối với vẻ tò mò, một số nữ sinh trông thấy Sa Nghị đi theo bèn thì thầm bàn tán.
Bối Bối chẳng hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai, cô bé không ngừng lôi kéo cánh tay Sa Nghị, kể cho anh nghe về chuyện buổi học sáng nay buồn chán tới cỡ nào, nhưng có điều môn nhạc và môn thủ công lại chơi rất vui, Sa Nghị chăm chú nghe Bối Bối kể chuyện, thỉnh thoảng đáp vài câu, anh bế Bối Bối tới một bàn còn trống, để cô bé ngồi xuống rồi mới đi lấy cơm.
Sa Nghị bưng 2 khay thức ăn, sợ bé con chờ sốt ruột nên anh bước nhanh về phía Bối Bối, thấy có một nam sinh ngồi cạnh Bố Bối, anh hơi sửng sốt, sau đó tiến lên, đặt khay cơm xuống, rồi ôm Bối Bối tránh xa tên con trai đang trêu ghẹo bé.
“Này Sa Nghị, đây là em gái của cậu à?” Nam sinh cười đùa hỏi.
Sa Nghị nhíu mày, “Không phải”, anh trả lời mà chẳng thèm ngẩng đầu lên, buộc khăn quanh cổ cho Bối Bối, rồi lấy bình sữa vừa mới pha từ trong cặp mình ra, anh dùng tay thử độ ấm rồi mới đưa đến miệng Bối Bối, thấy bé ôm bình sữa tu ừng ực, thì anh mới trợn mắt nhìn Lạc Dạ Vũ.
Bối Bối nhìn người trước mặt đầy nghi ngờ, không phải chỉ có con gái mới đeo
khuyên tai thôi sao, tại sao anh trai này lại có lỗ tai chứ? Chẳng lẽ
anh trai này là con gái hả, đúng rồi nhất định là vậy, chắc chắn anh ấy
không rõ mình là nam hay nữ nữa, thật đáng thương quá. Bối Bối lập tức nhìn Lạc Dạ Vũ bằng ánh mắt thương hại, như thể “Anh không cần giải thích đâu, em hiểu cả mà”.
Lạc Dạ Vũ nhìn một loạt động tác của Sa Nghị, nét mặt cực kỳ bối rối, nhịn mãi mới hỏi “Sa Nghị. . . . con gái của cậu à?”
“Biến” giọng Sa Nghị rõ ràng không vui.
Lạc Dạ Vũ giống như bị kinh sợ, lập tức đứng dậy, ngắm nghía Bối Bối, rồi lại cẩn thận nhìn Sa Nghị, giống như như muốn tìm được điểm giống nhau giữa hai người “Ha ha ha ha, này bé con đáng yêu, cháu gái à, chú là bạn thân của ba con, ha
ha”
“Lạc-Dạ-Vũ! !” Sa nghị nổi giận, lạnh lùng bật ra từng chữ.
--- ------ ---------SELINA---- ------ --------