Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 31: Chương 31: Lần này con đã cứu được mẹ - Gia đình đoàn tụ.




“Ông nói, đó chính là tình yêu của ông sao? Ông phá hủy người ông yêu, ông gọi đó là tình yêu sao?” Trâm Anh nhếch miệng nói.

Nghe Trâm Anh nói vậy, Lang lập tức nắm chặt lấy cổ của cô, không biết tức giận hay là chột dạ nói “Mày thì hiểu cái gì về tình yêu? Một con nhóc như mày thì biết cái gì về tình yêu”.

Trâm Anh không thấy đau đớn, cô chỉ cảm thấy khó thở. Thật sự, thuốc của Eric thật là tốt. Dù bị bóp cổ như vậy, Trâm Anh không sợ, ngược lại cô còn nở nụ cười yếu ớt nói “Tôi là một con nhóc, đúng, chuyện đời tôi không thông thạo như ông. Nhưng ít ra, tôi còn có trái tim. Còn ông, trái tim đã cho quỷ dữ ăn rồi”.

“Mày…đúng, trái tim của tao đã cho quỷ dữ ăn. Cho nên bây giờ, con quỷ này sẽ tiễn mày xuống âm phủ trước. Yêu tâm, cha mẹ mày sẽ xuống với mày, nhanh thôi, đừng lo” Lang nở một nụ cười quỷ dị, buông bàn tay đang bóp cổ Trâm Anh ra. Vì gần như thiếu khí, Trâm Anh bị thả ra đột ngột nên không phòng trước mà ngã xuống nền đất lạnh. Cô ôm cổ ho sặc sụa. Chưa để cô định thần lại, Lang lấy súng từ tay tên đứng cạnh, chĩa thẳng vào đầu cô.

Hành động của Lang làm cho ông bà Phan đều gần như đứng tim. Hai người mặc kệ hai khẩu súng đang chĩa về mình mà liều mạng giãy ra, muốn chạy đến cứu đứa con gái bảo bối của bọn họ. Lang nhìn bà Phan, nở nụ cười lạnh nói “Nhi, em xem tôi bắn chết đứa con gái bảo bối của em như thế nào này” nói xong, ông ta quay sang nhìn ông Phan nói “Phan Thanh Phong, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết”.

Nhìn một người đang giãy dụa và một người đang chết đứng, Lang nhìn mấy tên thuộc hạ nói “bỏ băng dính ra”. Hai tên thuộc hạ nghe lệnh, đi đến trước mặt ông bà Phan, không lưu tình giật mạnh miếng băng dính ra. Vừa mới bỏ băng dính ra, lập tức bà Phan nói không ngừng, vừa nói, nước mắt bà vừa rơi xuống trên khuôn mặt hốc hác tiền tụy của bà. “Lang, tôi xin anh, người có lỗi với anh là tôi, Trâm Anh nó không có lỗi. Đừng làm hại nó, tôi xin anh mà, đừng làm hai con gái tôi”. Bà nói xong, mới giật mình phát hiện, vừa nãy bà nói cái gì. Lo lắng nhìn sang bên người chồng mà bà yêu, bà thấy ông như chết đứng nhìn bà. Trong mắt ông chứa đựng sự ngạc nhiên xen lẫn với vui sướng. Nhưng dù có nhìn kĩ đến mấy, bà cũng không thấy tức giận trong mắt ông Phan. Nhưng, dù thế nào, bà vẫn cảm thấy lo lắng.

Cảm thấy sự lo lắng của bà, ông Phan lên tiếng. Giọng ông run run, dè dặt như sợ đó chỉ là một giấc mơ. Ông nói “em…là em đúng không?”

“Đúng…đúng…là em…xin lỗi…xin lỗi đã để anh một mình đối mặt với mọi chuyện…xin lỗi” bà Phan vừa khóc vừa nói. Đôi mắt nhòe nước làm cho ông Phan nhìn mà đau lòng. Ông nở nụ cười trấn an “không cần xin lỗi, em còn sống là tốt lắm rồi”.

“Anh…anh không trách em sao?” bà Phan ngập ngừng hỏi.

“Trách, sao không trách. Trách em đi mà không nói lời nào, trách em để anh cô đơn một mình mười mấy năm qua. Trách như vậy, nhưng anh lại vui và hạnh phúc hơn. Em không chết, em vẫn còn sống là ân huệ ông trời ban cho anh rồi” ông Phan nở nụ cười vui vẻ. Dù khuôn mặt bị thâm tím một vài chỗ, cả người nhếch nhác nhưng vẫn đẹp như mọi ngày làm cho bà mê mẩn. (seal: -_- hai người có thể lựa lúc tềnh tứ không vậy/ ông bà Phan *đồng thanh*: trẻ con đi chỗ khác/ seal: bổn tiểu thư mà mẹ của mấy người đó, hừ).

“Hai người, có thể lựa lúc khác hả nói chuyện tình cảm không?” nhìn ông bà Phan không để ý hoàn cảnh mà “tình cảm mặn nồng”, Trâm Anh nhịn không được phải lên tiếng. Nhưng, có vẻ như, cô đã chọc giận cái người đàn ông đang cầm súng chĩa vào đầu cô thì phải.

Nhìn thấy hai ông bà Phan tình cảm, lòng ghen tị của ông ta lại nổi lên. Tại sao? Tại sao? Ông ta có cái gì không bằng người đàn ông đó mà bà không chọn ông? Rốt cuộc ông có cái gì không bằng ông ta chứ? Nếu người đàn ông đó không xuất hiện, vậy người được bà ấy yêu thương sẽ là ông. Nếu người đàn ông đó không xuất hiện, vậy vị trí hiện giờ của ông ta sẽ là của ông. Nếu… và hàng loạt từ nếu xuất hiện trong đầu của Lang. Lòng ghen tị đang nổi lên mãnh liệt, chỉ cần một sự động chạm nho nhỏ, lòng ghen tị này sẽ nổ tung ra. Đúng, chính câu nói của Trâm Anh đã làm cho ông ta nổi điên lên.

Lên đạn súng, chĩa thẳng vào đầu của Trâm Anh, Lang âm ngoan nói “Rất hạnh phúc đúng không? Vậy tao sẽ giết tất cả nhà chúng mày, đốt xác của chúng mày thành tro rồi tao sẽ rải tro của chúng mày đến ba nơi khác nhau cho chúng mày dù chết vẫn phải chịu cảnh chia lìa”.

Vừa dứt lời, ngay lập tức, một tiếng “Bằng” lạnh lẽo vang lên trong không gian vắng lặng này. Và cùng lúc đó, hai tiếng kêu “Không, Trâm Anh” đau đến tận xương tủy vang lên. Con gái của bọn họ, con gái của bọn họ, không, không thể nào…

Mọi thứ như ngưng đọng lại. Không gian im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng nghe rất rõ ràng. Phát súng kia vang lên,cùng lúc một bóng người ngã xuống. Không phải là Trâm Anh, cũng không phải ai khác mà chính là Lang. Khi Lang ngã xuống, một bóng người cầm súng hiện ra trước mắt Trâm Anh. Trâm Anh nở nụ cười. Sao cô lại quên chứ, ở đây không phải riêng một mình cô. Ở đây còn có người đàn ông làm tim cô rung động – Bảo Khánh. Sau lưng anh còn có Nghi Dung và Ngọc Diệp. Nhưng bây giờ Trâm Anh suy yếu đến mức, cử động nhỏ cô cũng động không được. Vì vậy, cô chỉ có thể nở nụ cười ý nói mình không sao với ba người thôi.

Bảo Khánh bắn một phát súng vào lưng của Lang, lập tức, mấy tên thuộc hạ của Lang tên thì chĩa súng vào Trâm Anh, tên chĩa súng vào Trâm Anh ý muốn nói, nếu anh nổ súng, cô ta sẽ chết. Lúc này, ông bà Phan cũng bị đưa đến bên cạnh Trâm Anh. Nhìn đứa con gái bảo bối không có việc gì, bà Phan thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngược với bà, ông Phan lại trầm mặt xuống. Ai chứ, nhưng riêng ông, lăn lộn trong giới Hắc đạo nhiều năm, nhạy cảm nhất là với mùi máu. Dù nó rất nhạt, nhưng ông dám chắc, Trâm Anh, con gái ông bị thương. Đã vậy còn thương rất nặng. Nhìn khuôn mặt trắng bệch và vết máu nhỏ dưới chân nó là biết. Dù vết máu đó rất nhỏ, nhưng ông vẫn nhìn thấy được. (à, chắc mọi người đang phân vân vì sao ông Phan lại thấy vết máu của Trâm Anh đúng không? Đơn giản thôi, ông bà Phan bị đưa ra từ cánh cửa bên tay trái Trâm Anh, mà chỗ bị thương chính là vai trái. Máu chảy ra, ông không nhìn thấy thì mới là lạ. Còn bà Phan không nhìn thấy vết máu là vì toàn bộ chú ý bà để hết lên người cô con gái nhỏ rồi còn đâu).

Bảo Khánh nhìn hành động của bọn chúng, không nói gì, chỉ nở một nụ cười lạnh đầy khinh thường, đồng thời tay của anh ra hiệu. Mấy tên thuộc hạ kia còn đang nghi hoặc, không hiểu một chút gì về hành động của anh thì tất cả đều ngã xuống. Họ còn không biết, mình bị phục kích từ bao giờ nữa. Bọn chúng chết mà mắt không nhắm lại.

Lúc này, từ đằng sau Trâm Anh đi lên là tốp người của Thiện Tâm. Từ khi tách Bảo Khánh ra, anh đi men theo rừng cây bao quanh ngôi nhà. Khi đi đến cửa sau, anh yên lặng hạ đi những tên tôm tép kia. Thật lạ, anh cảm thấy, mấy cái tên mà anh giết, chúng chỉ là những tên xã hội đen rất là bình thường chứ không phải là người trong Hắc đạo. Trong lúc vừa đi vừa giết hết bọn tôm tép đó, anh cứu được những đứa trẻ ở cô nhi viện mà Trâm Anh muốn cứu. Sắp xếp cho hai người đưa bọn họ xuống núi, anh cùng mấy người còn lại đi tiếp. Cuối cùng, anh cũng đến được cửa trước. Công nhận, cái nhà xưởng bỏ hoang này rộng thật. Đến chính giữa, anh nhìn thấy Trâm Anh đang bị một người đàn ông trung niên nắm chặt hai vai. Lúc anh định chạy ra cứu thì đột nhiên vai bị nắm chặt lấy. Người nắm chặt vai anh chính là lão đại của anh – Bảo Khánh. Đằng sau anh ta còn có thêm hai cô gái, nhìn trông rất là nhếch nhác. Bảo Khánh bàn bạc ra cứu người với anh. Vốn là theo như kế hoạch là anh sẽ bí mật chạy ra đằng sau chúng rồi cả hai cùng hạ tất cả cùng một lúc để tránh gây thương tích. Nhưng ai ngờ…

Trâm Anh nhìn tình hình sự việc, cuối cùng cô thở phào một hơi, cả cơ thể của cô dường như không có sức, chuẩn bị một màn thân mật với đất. Dù đã uống cái thứ thuốc kia, cơ thể cô sẽ không cảm thấy đau trong một thời gian. Nhưng dù sao, vết thương ở vai của cô còn chưa cắt chỉ. Hoạt động mạnh cộng thêm cái nắm vai của Lang, vết thương còn chưa đứt chỉ là cô mừng lắm rồi. Lần này tiếp đất, thật sự nếu vết thương đứt chỉ thì rách việc to rồi.

Cứ nghĩ cô phải tiếp đất lạnh lẽo. Nhưng không, cô cảm giác mình rơi vào một lồng ngực rất quen thuộc. Không cần nhìn, cô cũng biết là ai. Trâm Anh yếu ớt mở miệng nói “Cảm ơn”.

Bảo Khánh không buồn quan tâm đến câu nói của Trâm Anh, khuôn mặt lạnh lùng cởi ba lô trên lưng của cô cùng chiếc áo khoác ngoài ra. Vừa cởi ra, mùi máu tươi nồng nặc bay ra. Chiếc áo phông trắng bên trong đã thấm gần nửa toàn là máu. Bảo Khánh nhìn như vậy, trái tim co thắt lại. Bảo Khánh hối hận rồi. Anh hối hận lúc đó tại sao không ở lại với cô, anh hối hận lúc đó tại sao lại bị cái dáng vẻ lạnh lùng đó của cô đánh lừa, anh hối hận vì sao lúc đó lại nghe theo ám hiệu của cô đi cứu mọi người mà bỏ cô lại một mình. Hối hận như vậy, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là những lời lạnh lùng trách mắng. Anh lạnh lùng nói “Tôi đã nói em ngoan ngoãn ở trong xe, sao không ở?”. Dù giọng nói của anh lạnh lùng như vậy, nhưng Trâm Anh vẫn nghe ra được, anh đang rất đau lòng khi nhìn thấy vết thương của cô. Trâm Anh nở một nụ cười gượng không trả lời, hay nói cách khác, cô bây giờ ngay cả động đậy người còn không nổi, huống chi là mở miệng.

Ngọc Diệp nhìn thấy Trâm Anh bị như vậy, không nói gì, cũng không có bất cứ biểu cảm gì. Đến đằng sau Trâm Anh, mở ba lô lấy dụng cụ sơ cứu cho Trâm Anh. Từ đây về Hà Nội chí ít phải mất một thời gian, nếu không sơ cứu, cô đảm bảo sau khi vừa đặt chân đến bệnh viện, nơi bọn họ đến không phải là phòng cấp cứu mà là nhà xác mất. Bảo Khánh thấy Ngọc Diệp sơ cứu vết thương cho Trâm Anh thì yên lặng làm chỗ dựa để cho Trâm Anh dựa vào.

“Trâm Anh, con có sao không? Con bị thương như kia, tại sao còn mạo hiểm như vậy? Con thật không lúc nào khiến mẹ bớt lo mà” sau khi được Nghi Dung cởi trói cho, bà Phan vội vàng chạy đến trước mặt Trâm Anh, lo lắng nói. Nhìn thấy máu thấm qua chiếc áo phông trên người Trâm Anh, bà càng thêm luống cuống đến mức sắp khóc vậy. Ông Phan đau lòng ôm vai vợ mình, nhìn đứa con gái tâm can đang suy yếu đặt hết sức nặng vào người của Bảo Khánh nói “Về cha sẽ phạt con”.

“Ông già, ông không còn lời nào để nói à? Con gái đã bị thương như vậy, ông còn muốn phạt nó?” mắng ông Phan xong, bà Phan liền quay mặt dịu dàng nhìn Trâm Anh nói “Con gái, con yên tâm, có mẹ ở đây, cha con không dám làm gì con đâu”.

Tất cả mọi người ở đó, ai cũng lắc đầu ngao ngán. Thật sự không nhìn ra, ông Phan nhà chúng ta lại là nhân vật thê nô trong truyền thuyết.

Trâm Anh nở nụ cười yếu ớt nhìn cha mẹ của mình. Cảnh này làm cho cô nhớ lại ngày trước, khi cô còn nhỏ. Cuối cùng, gia đình của cô cuối cùng cũng hoàn chỉnh rồi. Thật mừng quá.

Mọi người đang rất vui mừng về sự đoàn tụ của gia đình Phan gia. Nhưng họ đã bỏ quên mất một nhân vật. Lang bị bắn vào lưng nhưng viên đạn đó không bắn vào điểm nguy hiểm. Bảo Khánh cố tình làm vậy hay là vì lúc đó anh đang phân tâm nên viên đạn bắn không như ý muốn. Nhưng điều này nói sau. Bàn tay của Lang với dần lấy khẩu súng, chịu đựng đau đớn sau lưng, ông ta giơ súng nhắm vào mục tiêu. Và mục tiêu, không ai khác chính là bà Phan. Nếu ông ta không thể sống được nữa, vậy ông cũng muốn người đàn bà đó phải theo bồi ông. Nếu ông không có, vậy đừng ai có được.

Vừa xử lý được vết thương xong, Trâm Anh dựa cả người vào ngực Bảo Khanh. Đúng lúc này, ánh mắt của cô vô tình nhìn thấy, sau lưng của cha mẹ mình, Lang đang giơ khẩu súng, chĩa thẳng sau lưng cha mẹ của cô. Ông ta nở một nụ cười khát máu, nói khẩu miệng với cô “cô gái, ta thắng” rồi nổ súng. Trâm Anh lúc đó không biết cô lấy sức lực từ đâu, rời khỏi ngực của Bảo Khánh, nhào về phía ông bà Phan. Không đề phòng, mà cũng không biết con gái của bọn họ sẽ nhào về phía bọn họ. Vì vậy, hai người cùng bị Trâm Anh nhào tới làm cho ngã ra đằng sau. Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên làm cho ai cũng hồi hồn về hành động đột ngột của Trâm Anh. Bọn họ theo bản năng nhìn về tiếng súng. (bỏ đoạn này đi) . Nghi Dung lần này thật sự tức giận, cướp lấy khẩu súng của người bên cạnh, rất chuẩn xác bắn rơi khẩu súng trong tay của Lang, rồi bắn thêm mấy phát nữa. Cô không bắn vào chỗ hiểm bởi vì, cô muốn ông ta từ từ cảm nhận sinh mạng của ông ta đang mất đi. Cô muốn, ông ta sống mà không thể làm gì để ngăn sinh mạng đang mất dần của mình.

Bà Phan sau khi hồi hồn lại, bà vội vàng hỏi Trâm Anh “Con gái, con có sao không? Trả lời mẹ đi, con có sao không?”

“Trâm Anh, con không sao chứ?” ông Phan ngồi dạy, đỡ Trâm Anh nằm dựa vào ngực ông, hỏi.

Tưởng như Trâm Anh sẽ không trả lời. Nhưng, một lúc sau, giọng nói yếu ớt vang lên “Mẹ, Trâm Anh cuối cùng cũng cứu được mẹ. Năm đó, Trâm Anh rất hận bản thân mình, hận lúc đó con quá nhỏ, hận lúc đó con không có thực lực để bảo vệ mẹ khỏi bọn chúng. Nhưng, cuối cùng con đã cứu được mẹ rồi…” câu nói của Trâm Anh nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Lần này, Trâm Anh đã mất đi ý thức của mình.

“Trâm Anh, con gái, đừng ngủ, đừng làm mẹ sợ mà” bà Phan nhìn thấy Trâm Anh nhắm mắt, vội vàng lay người cô, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã trải qua năm tháng. Con gái bà, nó không thể có chuyện gì được. Bà nhất quyết không để con bé có chuyện gì.

“Nhi, em đừng lo lắng, con gái chúng ta rất kiên cường, nó sẽ không sao đâu” ông Phan an ủi.

“Con gái, con phải cố gắng lên” bà Phan nhìn Trâm Anh nói.

“Khụ…khụ…” hai tiếng ho khan cắt đứt màn an ủi ngắn ngủi của ông bà Phan, Ngọc Diệp rất không thức thời nói “Cha, viện trưởng, đây là căn nhà hoang trên núi, nó không phải là bệnh viện. Hai người ở đây an đi ủi lại, thêm một thời gian nữa, hai người trực tiếp đến linh đường mà an ủi”

--- ------ ------ ------ ------

Truyện ngoài lề…

Seal đang rất cố gắng, tĩnh tâm nhìn vào chiếc máy tính xách tay nghĩ tình tiết mới cho truyện. Đúng lúc này, một đám người xông vào.

Trâm Anh *quệt quệt nước mắt (thực chất chẳng có giọt nước mắt nào)*: Seal thật là đáng ghét. Chương này để cho Trâm Anh thảm đếm mức độ khôn thể nào thảm hơn. Oaoaoaoaoa…mất nhiều máu như kia, liệu Trâm Anh có chết không a…

Bảo Khánh *ôm Trâm Anh an ủi, lạnh lùng mang theo nồng nặc mùi sát khí nhìn Seal*: cô dám để cho vợ tôi đau lòng, tôi xử đẹp cô. Tập trước cô bắt tôi đi, để vợ tôi ở lại một mình đối mặt với nguy hiểm. Tội trên tội dưới gộp lại, cô sống không được lâu đâu.

Ông bà Phan*đồng thanh*: đúng, Seal thật đáng ghét.

Nghi Dung: chúng ta chôn sống Seal đi, trả thù cho hình tượng của chúng ta bị phá hủy trong chương này.

Tất cả đồng thanh: đúng, chôn sống, chôn sống…

Thế là bạn Seal đang ngẩn ngơ ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra liền bị một đám người khênh ra vườn nhà, đến khi hồn bay về thì Seal đã bị trói chân tay đang đứng dưới hố rồi.

Seal*quát*: mấy người muốn làm gì? Bồn tiểu thư mà có chuyện gì, các ngươi đừng hòng sống tiếp. Bổn tiểu thư là mẹ kế .. khụ mẹ ruột của mấy người đó, thả bổn tiểu thư ra, thả ra…

Nhưng mặc cho tiếng mắng của Seal, bọn họ vẫn chung tay góp sức chôn bạn Seal đáng thương. Đến khi xong xuôi, bọn họ phủi mông bỏ đi. Chỉ còn lại bạn Seal đang rất đáng thương nhìn trời nhìn đất rồi đợi tối để nhìn trăng. Khi nào thoát ra khỏi đây, ta sẽ khiến từng người ở đây sống trong đau khổ…Hừ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.