“Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ là Đặng Quế Chi, mình là chủ nhà này nên mình sẽ giúp đỡ cậu”
Nghe thấy câu nói của Quế Chi, khuôn mặt của Trâm Anh cứng lại, trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh mơ hồ cùng với giọng nói ngây thơ của một cô bé.
“Xin chào, mình là Quế Chi, tên đầy đủ là Đặng Quế Chi, mình là hàng xóm của cậu nên mình sẽ giúp đỡ cậu”
Cô muốn cố gắng nhìn rõ hình ảnh đó nhưng cơn đau đầu lại kéo đến khiến cô không thể nào nhớ thêm được gì. Hai tay ôm đầu, Trâm Anh ngồi thụp xuống. Rốt cuộc kí ức đó của cô là gì? Rốt cuộc cô đã quên những gì? Vì sao khi nhìn thấy cô gái trước mặt này ôm cô mà khóc, cô lại không nỡ đẩy ra? Tại sao cô không thể nào duy trì thái độ lạnh lùng khi đối với nhỏ? Rốt cuộc cô với cô gái này có quan hệ gì?
Quế Chi thấy Trâm Anh đột nhiên ôm đầu ngồi xụp xuống, tâm nhỏ hỏa loạn lên. Vội vàng ngồi xụp xuống, hai tay cầm lấy hai cổ tay của Trâm Anh, lo lắng nói vừa gọi to xuống dưới nhà “Cậu bị sao vậy, có ổn không? A Kiệt, anh Khánh, mau lên đây”
“Không…không sao…tôi không sao” Trán Trâm Anh xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh, áp chế cơn đau đầu nói. Thật là, cứ gặp cô gái này là cơn đau đầu của cô lại đau âm ỷ lên. Thật là khó chịu mà.
Lúc này, từ dưới nhà vội vàng chạy lên bốn người, Bảo Khánh, Bảo Kiệt và Ngọc Diệp, Nghi Dung. Vì sao Nghi Dung và Ngọc Diệp lại ở đây, tất nhiên là hai người lo lắng cho Trâm Anh. Hai người lấy lý do là đến thay băng và khám lại cho Trâm Anh để xem tình hình cô. Hai người vẫn đeo khẩu trang vào che đi nửa khuôn mặt. Vì Ngọc Diệp còn phải xâm nhập vào Trần thị nên tuyệt đối không thể để lộ khuôn mặt. Khi hai người vừa đến đây, chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng của Quế Chi. Xong vốn hai người cũng không quan tâm, nhưng thấy hai người kia chạy lên thì cũng tò mò theo. Ai ngờ, khi bọn họ đến nơi thì thấy ngay cảnh này.
Nghi Dung và Ngọc Diệp định chạy đến bên Trâm Anh nhưng lại có người nhanh hơn, đi trước họ một bước.
Bảo Khánh không hiểu sao mình lại chạy lên đây khi nghe thấy tiếng la của Quế Chi. Hắn không biết rốt cuộc là sao lòng mình lại khó chịu nữa. Nhưng khi Bảo Khánh vừa lên lầu hai, điều đầu tiên hắn thấy, dáng người đầu tiên hắn thấy là Trâm Anh. Cô đang rất đau đớn, đau đến mức độ trán cô còn xuất hiện cả mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy đầu, vẻ mặt rất khó chịu. Không chần chừ gì thêm, Bảo Khánh chạy đến ôm ngang Trâm Anh lên rồi chạy lên lầu ba. Trâm Anh thì đang chìm trong cơn đau đầu và suy nghĩ của bản thân nên không chú ý tình hình. Mọi người thấy vậy thì chạy theo.
Trên lầu ba – phòng Bảo Khánh.
“Bác sĩ, đến khám cho cô ấy đi” Bảo Khánh khi vừa đặt Trâm Anh xuống giường, đắp chăn cho cô, không nhìn về phía Ngọc Diệp nói.
Ngọc Diệp nghe thấy vậy, gật đầu ra hiệu với Nghi Dung rồi đi về phía giường. Nghi Dung nhận được ám hiệu, bước đến giường, đứng cạnh Bảo Khánh, lịch sự nói “Trần tổng, bây giờ chúng tôi muốn khám cho bệnh nhân, mong ngài ra ngoài chờ”
“Được” Bảo Khánh cầm tay Trâm Anh, nhìn cô một lúc sau mới đứng lên đi ra khỏi phòng.
Khi trong phòng chỉ còn ba người, Nghi Dung mới đến bên Trâm Anh, cầm tay cô
lo lắng nói “em có sao không?”. Vì trong phòng này là phòng cách âm nên các cô mới không lo lắng mà làm vậy. Nếu có ai mở cửa phòng, các cô sẽ nói là đang khám cho bệnh nhân.
“Dung, papa và hai chị phát hiện em ở đâu?” Trâm Anh ngẩng đầu lên nói. Cô nhớ, lúc cô tỉnh lại, cô thấy mình trong bệnh viện. Lúc đó cô tỉnh, vừa mất trí nhớ, lại vừa mất mẹ nên cô không muốn hỏi đến mình được tìm ở đâu. Lúc đó cô có nghĩ, nếu đã quên rồi thì không cần phải nhớ đến nữa. Nhưng mấy ngày nay, từ cái hôm cô nhìn vào tư liệu của Quế Chi, đầu cô sẽ đau mỗi lần nhìn thấy cô gái đó. Có những kí ức mơ hồ hiện ra và hàng đêm cứ mơ thấy một cô bé gọi tên ‘Anh Nhi’. Bây giờ, cô muốn tìm lại quá khứ sáu năm của mình. Chắc chắn cô đã quên một thứ gì đó rất quan trọng. Cô phải nhớ lại.
“Chuyện lâu rồi, sao em lại hỏi đến?” Ngọc Diệp không để cho Nghi Dung trả lời đã chen vào hỏi. Nếu là cô linh cảm đúng, vậy thì gia đình Trần tổng này có quan hệ với quá khứ sáu năm đã mất của Trâm Anh.
“Các chị trả lời em đi, em được tìm thấy ở đâu? Có phải là biển không?” Trâm Anh nhíu mày nói.
“Em nhớ ra gì rồi sao?” Nghi Dung cầm tay Trâm Anh, kích động nói. Nếu con bé nhớ lại tốt quá.
“Không, em chưa nhớ ra gì. Nhưng mấy ngày nay em mơ một giấc mơ rất kì lạ. Em mơ thấy hai đứa bé quấn quýt lấy nhau, mơ thấy một cô gái quay lưng với em và trách em, và còn mơ thấy em bị đẩy từ một vách núi xuống” Trâm Anh kể ra.
“Rơi từ vách núi xuống? Vậy chắc chắn em bị ai đó hãm hại. Người đó chắc chắn liên quan đến gia đình Trần tổng. Diệp, cậu nghĩ như mình không?” Nghi Dung nhìn về phía Ngọc Diệp hỏi.
“Đúng. Nhưng, theo mình thấy, Trâm Anh chỉ khi nhìn thấy em dâu Trần tổng mới đau đầu. Vậy chắc hẳn cô gái đó đã gây ra ấn tượng rất sâu sắc trong kí ức của Trâm Anh” Ngọc Diệp nói.
“Thôi, ở đây đoán già đoán non thì làm được chuyện gì, tốt nhất chúng ta…” Nghi Dung nhìn Ngọc Diệp lấp la lấp lửng nói.
“Đúng, chúng ta nên…” Ngọc Diệp cũng nói lấp la lấp lửng. Rồi cả hai rất đồng nhất, đứng lên hướng về cửa phòng đi đến.
Trâm Anh ngồi dựa vào đầu giường nghe hai người nói chuyện, nghe hai người lấp la lấp lửng làm cô không hiểu họ định làm gì. Nhưng khi thấy hai người đồng nhất hướng cửa đi, trong lòng cô chợt dâng lên một cỗ lo lắng. Hai người kia, chắc chắn sẽ không đoán già đoán non khi đã có người để hỏi. Chắc chắn hai người sẽ âm thầm “mời” Quế Chi về căn cứ để hỏi.
Không để hai người đi đến cửa, Trâm Anh vội vàng lên tiếng “Hai người đứng lại cho em”
“Sao? Chẳng lẽ em không muốn biết sự thật, không muốn biết quá khứ mà mình đã quên? Bọn chị làm bí mật lắm đó, chưa ai bắt được bọn chị nên em không cần phải lo đâu” Nghi Dung quay đầu lại, tinh nghịch nháy mắt với Trâm Anh. Trâm Anh của họ thật là tốt mà, còn lo đến cả an nguy của các cô nữa. Thật là đáng yêu mà.
“Đúng đó, em là thủ lĩnh của Phi Ưng, tất nhiên phải tin tưởng đồng đội của mình chứ” Ngọc Diệp cười típ mắt nói. Trâm Anh bé nhỏ của bọn họ thật là tốt mà, yêu chết mất.
Không đợi hai người lên đến tầng mây thứ chín, Trâm Anh phun ra một câu làm cho hai người trực tiếp hóa đá. Cô nói “Em không lo cho hai người, em lo cho Chi Nhi”
Trên trán của Nghi Dung và Ngọc Diệp đều chảy xuống ba giọt hắc tuyến, khóe
miệng giật giật. Vậy, vậy ra từ nãy là hai người bọn họ ảo tưởng, là ảo tưởng sao? Bọn họ hận, bọn họ muốn cào cả thể giới, muốn đánh ai đó để xả hận.
“R…ra…ra vậy, hiểu lầm, hiểu lầm” Nghi Dung nói.
“Hiểu lầm gì vậy Dung” Trâm Anh cố ý hỏi. Cô biết hai người nghĩ gì.
Ngọc Diệp lấy lại tinh thần, đi đến bên giường, ngồi cạnh Trâm Anh, nhìn cô hỏi “Vậy nhiệm vụ có thực hiện nữa không? Em hay là nhanh chóng rời khỏi đây. Ở đây, em đối mặt với cô gái kia, không biết em còn bị ngất bao lần nữa”
“Đúng đó, hay là nhiệm vụ này chúng ta bỏ” Nghi Dung đứng dựa vào tường gần giường nói.
“Nếu nhiệm vụ này chúng ta bỏ, danh dự của chúng ta sẽ mất hết. Như vậy
chúng ta về làm ruộng cũng không có mặt mũi mà về cơ” Trâm Anh nghiêm mặt nói. Hai người này, bình thường cơ trí lắm mà. Nhưng sao hôm nay, cô cảm thấy hai người ngốc một cách lạ thường vậy.
“Vậy chúng ta vẫn thực hiện nhiệm vụ. Nhưng chúng ta sẽ không xâm nhập vào đây tránh cho em gặp cô gái đó” Nghi Dung nói.
“Không được, chúng ta không xâm nhập vào đây sẽ có hai điều rất bất tiện. Đầu tiên là nhỡ con chip ở đây thì sao? Chẳng phải chúng ta bỏ đi thì coi như là vứt đi cơ hội sao? Thứ hai, nơi đây không có ai thăm dò đường đi lối bước, không biết trong này còn có gì không, mà cũng không biết con chíp được cất chỗ nào. Như vậy đối với chúng ta là rất nguy hiểm” Trâm Anh nói.
“Nhưng…” Ngọc Diệp định nói thêm, nhưng Trâm Anh lại cắt ngang “em biết hai người lo cho em. Nhưng em là thủ lĩnh Phi Ưng, là người dù bị đánh đến chỉ còn một hơi thở cũng không bao giờ nhận thua. Há lại chịu thua bởi cơn đau đầu nhỏ nhoi này”
“Bọn chị biết, nhưng ở lại đây, lỡ mấy người kia là người đã hại em, làm em bị mất trí nhớ thì làm sao? Như vậy sẽ rất nguy hiểm cho em” Ngọc Diệp nói
“Đúng đó” Nghi Dung thêm vào
“Hai người đừng lo, em thấy, Chi Nhi đối với Anh Nhi sáu năm trước rất là ỷ vào, chắc chắn sẽ không phải là người đã hại em. Em không biết làm sao, nhưng ở đây…” Trâm Anh đặt tay vào tim, nhìn về hướng cửa, nơi có ba người đang đứng đợi ở ngoài, mỉm cười nói tiếp “…nó nói với em, Chi Nhi là một người rất quan trọng với em, nó bảo em hãy tin cô ấy”
//////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách … một tuần sau////////////////////
Cuối cùng, Trâm Anh “đột nhập” vào nhà của Trần tổng cũng đã được một tuần. Một tuần này, cô ở căn phòng ngay cạnh cái phòng cô đã nằm khi bị ngất. Thì ra, căn phòng đó là của Trần tổng. Biết vậy, cô đã lục lọi một phen để tìm con chíp. Khi biết, cô tiếc đứt ruột ra. Vì đang “đóng kịch” nên cô trưng ra bộ mặt trẻ con, dễ gần. Nhưng vì mười hai năm tính tình luôn một vẻ nên dù tỏ ra trẻ con đến đâu, trong mắt cô vẫn có một cái gì đó lạnh lung, thờ ơ chiếm giữ trong đó. Dù vậy, tất cả mọi người từ bác quản gia đến người giúp việc ai cũng quý cô, ngay cả chủ nhà cũng vậy. Vì vậy cô được nghe bọn họ nói rất nhiều điều.
Căn phòng của Trần tổng, cô nghe mấy nữ giúp việc nói, cô là người may mắn được ở trong đó. Họ nói, đại thiếu gia của bọn họ rất là lạnh lùng. Đã từng có một nữ giúp việc muốn được đại thiếu gia để mắt đến, cô ta đã lớn mật, bỏ thuốc đại thiếu gia. Đêm đó bọn họ không thấy cô gái đó ra ngoài, nhưng sáng hôm sau cũng không thấy cô ta. Nữ giúp việc táo bạo đó mất tích một cách bí ẩn. Mấy ngày sau, quản gia nói với bọn họ là nữ giúp việc đó đã nghỉ việc về quê. Từ đó, đại thiếu gia của bọn họ không còn hay ở nhà, đã vậy còn ra lệnh cấm buổi tối không nữ giúp việc nào được bước lên tầng ba nửa bước.
Mấy nữ giúp việc cũng nói với cô về chuyện tình của nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân của bọn họ. Có mấy nữ giúp việc còn mơ mộng, nói mong về sau cũng có người yêu họ như vậy. Dù người đó không giàu sang gì, bọn họ cũng mãn nguyện. Trần lão gia và Trần phu nhân thì từ khi con trai cả của bọn họ tiếp nhận được công ty, hai người đã kéo nhau đi vòng quanh thế giới. Bọn họ còn nói là đi tìm cái gì mà người bạn già đang chơi trò trốn tìm cùng bọn họ. Lúc nghe xong chuyện này, Trâm Anh còn cảm thấy buồn cười. Mấy người lớn này, đã gần được làm ông rồi mà còn chơi trò con nít.
Cô cũng có hỏi mấy nữ giúp việc về căn phòng khóa cửa ở lầu ba nhưng họ đều lắc đầu nói không biết. Bọn họ nói căn phòng này hình như có được chục năm nay. Không biết trong đó có gì mà đại thiếu gia của bọn họ không cho ai dọn dẹp. Cứ một tháng, anh sẽ vào đó dọn dẹp, rồi khóa trái ở trong đó cả ngày. Thật làm cô tò mò mà.
Trong một tuần này, không hiểu làm sao, kể từ cái ngày Nghi Dung với Ngọc Diệp đi, cái cô nàng Quế Chi kia cứ thấy cô là tận lực tránh mặt. Chẳng lẽ, nhìn cô dọa người như vậy sao? Cô cũng có hỏi mấy nữ giúp việc, họ bảo là nhị thiếu phu nhân của bọn họ không muốn nhận nhầm cô với người bạn của cô ấy nên mới tránh mặt. Nhưng cô chắc chắn đó chỉ là một phần.
Bảo Khánh đối xử không nóng cũng không lạnh với cô, làm cô không biết người này đã buông lỏng phòng bị với mình chưa. Đúng là nhiệm vụ đợt này thật là kích thích, kích thích đến mức đáng sợ. Cái gia đình này thật là đặc biệt, người tránh mặt cô, người tươi cười với cô nhưng thật ra luôn dò xét cô, làm cô rất khó chịu. Và người luôn nhìn cô như nhìn một người nào đó qua cô. Cô thề, nếu để cô găp được Eric, cậu ta không bị bán vào “Bar đồng tính” làm “gay bán hoa” thì tên cô viết ngược lại.
Một tuần này, Trâm Anh nhân lúc mọi người ngủ hết, sử dụng bộ đàm mini gắn trong tai nói chuyện với Ngọc Diệp và Nghi Dung. Ngọc Diệp cuối cùng cũng trúng tuyển làm thư kí của trợ lý Tổng giám đốc. Nhưng theo Nghi Dung nói, hình như tên trợ lý đó có tư tâm với Ngọc Diệp nên cô ấy cả ngày không làm được một chút việc gì ngoài mấy cái việc vặt của công ty. Nghi Dung thì đang trong quá trình xâm nhập vào trong thong tin điện tử của Trần thị. Nhưng có vẻ đợt nhiệm vụ này khó nhằn. Vì vậy, Ngọc Diệp điên tiết và bùng nổ không biết bao nhiêu lần vì buổi sáng bị một “con đỉa” bám còn buổi tối nghe một người cằn nhằn. Thật tội nghiệp mà. Mỗi cô là công việc nhàn dỗi nhất, nhưng tâm lý bị chèn ép nặng nề nhất. Vì vậy, Eric cậu hãy cầu nguyện là không gặp phải tôi đi, không cậu sẽ sống không được mà chết cũng không xong đâu.
Hôm nay là một tuần nửa ngày Trâm Anh ở đây. Hôm nay không phải ngày cuối tuần nên Bảo Khánh và Bảo Kiệt đã đến Trần thị làm việc. Bảo Kiệt dù vẫn không muốn một giây phút nào phải xa vợ nhưng cậu là phó tổng, chính cậu phải nêu gương cho nhân viên. Vì vậy, Bảo Kiệt đi đến công ty mà ánh mắt vẫn nhìn hình điện thoại lẩm bẩm một mình. Bảo Khánh bên cạnh, nhìn thoáng qua Bảo Kiệt, đôi mày kiếm nhíu lại vẻ không thoải mái. Em trai hắn bị thứ gì đó đụng vào đầu à, sao nhìn nó như vừa trốn viện vậy?
…………..
Lúc Trâm Anh vừa ăn cơm trưa xong, cô đi ra vườn đi dạo. Dù hôm nay Quế Chi không đến nhà hàng của mình nhưng nhỏ lại không xuống ăn cùng cô mà lại ăn trên phòng. Cô biết, mỗi lần gặp cô nhỏ sẽ nhớ đến người bạn của nhỏ, sẽ lại nhận nhầm nên nhỏ tận lực né tránh. Và hơn thế nữa, cô cảm thấy nhỏ có vẻ hơi hơi không thích nhìn vào mắt của cô, có vẻ không thích nhìn bộ dáng “trẻ con” của cô.
Đang đi dạo, cô thấy sau biệt thự này có một nhà kính. Cô dù là người thích đọc sách. Nhưng cô cũng là người rất say mê cây cảnh. Vì vậy, ở ngoài ban công biệt thự ở London, nơi đó có một vài cây cảnh. Mà loài cây hoa cô thích nhất chính là Bồ công anh. Mỗi lần nghỉ ngơi thư giãn, cô thường hay mang sách ra ghế nằm ở ban công đọc sách. Như vậy, cô cảm thấy rất là thoải mái.
Là một người yêu cây cảnh, nếu nhìn thấy một nhà kính, ai cũng đều bị hấp dẫn. Bước vào nhà kính, Trâm Anh như bị thu hút bởi nơi đây. Vì sao ư? Cần gì phải nói. Nơi này thật giống như thế giới thần tiên trong cuốn truyện tranh thiếu nhi vậy. Thật là đẹp. Nơi đây, gần như là đầy đủ tất cả loại hoa, loại cây cảnh nổi tiếng trên thế giới. Có cây được trồng trên không, treo lơ lửng. Có cây được trồng trên nóc nhà kính, rủ những thân hình dẻo dai đưa xuống. Có cây được trồng ở tường nhà kính, trồng trong những chai nhựa, trang trí rất là ngộ nghĩnh. Có cây trồng dưới đất. Tất cả cây hoa ở đây đều đua nhau khoe sắc.
Những cái cây được trồng dưới đất được trồng theo một trình tự nhất định, chúng được xắp xếp để hở ra mấy đường nhỏ. Ở mấy đường nhỏ đó là rãnh nước, làm nư một con suối nhỏ. Tất cả đường rãnh nước đó tập trung tại một bể cá cỡ lớn. Bể cá này có những dãy núi giả cao đến ngực của Trâm Anh. Trong bể cá, những con cá bơi lượn thỏa thích. Trong nhà kính cũng có con đường đi. Đường đi này rẽ đến nhiều nơi khác nhau nhưng chúng cũng tập hợp lại ở khu bể cả. Tại khu bể cá có một khoảng rộng lớn. Ở khoảng rộng đó, có hai chiếc ghế nằm, một chiếc bàn nhỏ đặt giữa hai chiếc ghế đó.
Nhìn bài trí nở nơi đây, Trâm Anh cảm giác có điểm gì đó rất quen thuộc. Như nơi này do chính tay cô làm ra vậy. Đi đến chỗ bể cá, Trâm Anh thấy người luôn tránh mặt cô như tránh quỷ - Quế Chi, thì cũng ngạc nhiên lắm. Nhưng cô không để ý mấy. Căn biệt thự này là của Trần tổng, mà Quế Chi là nhị thiếu phu nhân, nhỏ ở đây là chuyện thường.
Bước đến ý định chào hỏi Quế Chi, nhưng có vẻ cô không được chào đón. Quế Chi đang nằm nghe tiếng nước chảy nghỉ ngơi. Tiếng nước chảy róc rách róc rách rất vui tai nha. Nhưng đang nằm thư giãn, nhỏ cảm thấy có người đang bước đến chỗ nhỏ. Mở mắt nhìn về phía Trâm Anh, thấy cô đang bước về phía mình, nhỏ nhíu đôi mày thanh tú lại thể hiện mình rất khó chịu rồi ngồi dậy, bước qua Trâm Anh đi ra khỏi nhà kính.
Nhưng đi qua Trâm Anh, cánh tay của nhỏ bị một đôi tay mảnh khảnh nắm lấy, cùng lúc đó là một giọng nói mang chút gì đó buồn rầu vang lên “Vì sao lại tránh tôi? Cậu ghét tôi lắm à?”