Đoan Mộc Minh trong nháy mắt, chỉ thấy Hỏa Hoan chụp bàn dựng lên, ngón tay run run chỉ vào anh, cũng là nửa ngày đều không có nói ra một câu.
Như anh nói mục đích là nói cho em biết, an toàn của anh cùng trinh - Fuck không ngại, không cần suy nghĩ nhiều. Chân dài hướng trên sô pha vừa để xuống, ánh mắt rộng mở một cái khe hở tinh tế, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, Anh đói bụng, em làm cơm cho anh ăn.
Anh nói cái gì? Hỏa Hoan sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, Tôi là cái gì cấp cơm cho anh ăn? Anh bây giờ lập tức rời đi cho tôi, nghe thấy được không đó? Tôi không muốn nhìn đến anh, một giây cũng không muốn nhìn đến.
Hai tay chống nạnh đứng ở nơi đó, cô là thật sự mau bị người nam nhân này tức chết rồi.
Làm sao vậy? Thẹn quá thành giận rồi? Liếc xéo cô một cái, Đoan Mộc Minh lành lạnh nói, Một ngày ân ái, ân nghĩa trăm năm. Em cũng không cần bất cần hân tình như thế chứ?”
Đoan Mộc Minh Hỏa Hoan lại rống lên một tiếng, tâm lý sáu năm đến một khắc này hoàn toàn sụp xuống.
Tiên thiếu có người mời cô tức giận, cô hai mươi bảy năm trong đời, anh là cái thứ nhất, cũng là duy nhất một người.
Đã biết, anh câm miệng, anh cam đoan không nói gì nữa. Nói xong, Đoan Mộc Minh đứng lên, một đôi mắt to chớp chớp, thoạt nhìn vô tội cực kỳ, đi đến trước mặt cô, tựa đầu khoát lên bả vai cô, Cho anh cơm ăn đi, em không thể thật sự thấy chết mà không cứu sao, anh thật sự đói bụng, theo lên phi cơ đến bây giờ, anh một ngụm cơm cũng còn chưa ăn đâu.
Anh. . . . . . Đưa đầu anh gẩy đẩy qua một bên, Hỏa Hoan nhất thời chán nản, nhưng khi nhìn bộ dáng của anh đáng thương, tâm lại không hiểu nhũn ra.
Hoan Hoan, Hỏa
--