Đứng lên, Doãn Mặc chậm rãi thong thả đến phía trước cửa sổ, hai tay cắm ở trong túi quần, lẳng lặng dừng ở cảnh sắc ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn ra, có thể thu trọn phong cảnh tòa thành thị vào mắt.
Lúc trước cũng chính là đã yêu một mảnh phồn hoa này, cho nên mới xác định định cư , người cô độc lâu hướng chỗ náo nhiệt chạy, cho dù chính mình không nói lời nào, nhưng khi nhìn người khác cao hứng, lòng mình cũng sẽ thắp sáng.
Tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Nhìn cái bóng lưng cô đơn kia, Đoan Mộc Minh đứng dậy đi đến bên cạnh người anh đứng lại.
Nói đi nghiêng đầu nhìn anh, Doãn Mặc nở nụ cười, rất nhẹ rất nhạt... Cười, làm cho người ta cảm thấy giống như có một trận gió nhẹ nhàng thổi lại đây.
Tiểu Bảo là con trai của tôi, đúng hay không? Không có nhìn anh, Đoan Mộc Minh hướng tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có một tia mê mang, giống như thời gian cũng dần dần trôi qua chậm rãi mở trí nhớ ra.
Nghiêng đầu nhìn anh, Doãn Mặc không nói gì, chính là hơi hơi cười cười, trong nụ cười kia có vô tận thê lương cùng cô đơn. Anh rất muốn nói, Tiểu Bảo không phải con trai của anh, nhưng sự thật lại làm cho anh không phản bác được.
Tôi đã biết, cám ơn anh. Nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh, Đoan Mộc Minh xoay người đi ra, Tiểu Bảo, trở lại thay quần áo, chúng ta đi tản bộ đi.
được tiếng vang dội, Hoả Thông hấp tấp chạy ra.
Cái kia. . . . . . Nhìn anh, Doãn Mặc thật dài thở ra một hơi, Buổi chiều. . . . . . Tự sẽ trở về.
Tôi đã biết gật gật đầu, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, Đoan Mộc Minh lại lộn trở lại bên cạnh anh, Đúng rồi, anh có biết Hỏa Hoan làm gì? Hôm nay đi ra ngoài, ngày hôm qua cô cũng không ở.
a, mấy ngày nay là cô làm nghĩa công, không xa, cách nơi này có hai con đường. Chỉa chỉa phía trước, đánh một cái ngáp thật to, Doãn Mặc đi lên lầu, Tôi lại đi ngủ một hồi, bốn năm ngày không có ngủ.
ừ, giữa trưa muốn ăn chút gì không? Tôi thuận tiện mua về . Nhìn Hoả Thông đã chạy tới, Đoan Mộc Minh thuận miệng hỏi một câu.
Tùy tiện đi, tôi ăn uống không soi mói. Hướng anh khoát tay áo, Doãn Mặc xoay người đi lên lầu.
**
Tiểu Bảo, chúng ta đi tìm mẹ, được không?
hai nam nhân một lớn một nhỏ tay nắm tay đi ở trên đường cái, diện mạo đồng dạng xuất sắc dẫn tới người qua đường đều nghỉ chân quan khán.
Không tốt không hề nghĩ ngợi, Hoả Thôn gtrực tiếp lắc lắc đầu.
Vì sao? Cháu không muốn gặp mẹ sao? vẻ mặt Đoan Mộc Minh hồ nghi nhìn bé, đứa nhỏ rất kỳ quái, những đứa trẻ khác tại... tuổi này sẽ luôn ở trong lòng mẹ đi, nhưng bé, rất độc lập .
Mẹ không cho phép cháu đi nơi đó, chú, hay là chúng ta đi địa phương khác đi, nếu không, cháu dẫn chú đi nhà trẻ?
tay anh loạng choạng, Hoả Thông vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Được rồi không đành lòng bé thất vọng, Đoan Mộc Minh khẽ gật đầu.
Hai người cứ như vậy lảo đảo tiêu sái , đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Alo , tôi là Đoan Mộc Minh.
anh trầm giọng nói, theo phương hướng ngón tay Hoả Thông nhìn sang, nhất thời, nhìn đến hai chim nhỏ đang ở ríu ríu ca hát.
Tổ tông, anh chạy nhanh trở về đi. truyền đến thanh âm của Diệp Toàn gào khóc thảm thiết.
Xảy ra chuyện gì? Trời sập rồi? Đất sụt rồi? Vẫn là công ty muốn đóng cửa rồi? Đoan Mộc Minh lành lạnh nói, cả người một bộ bất cần đời .
Ai hét
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, theo sau truyền đến một đạo giọng nữ phẫn nộ .
Xú tiểu tử, anh lập tức trở về.
Thanh âm kia, làm cho Đoan Mộc Minh không khỏi nhíu mày, phone cũng lấy cách lỗ tai của anh.
Mẹ, thời mãn kinh hình như là tới trước. Đi theo Hoả Thông về phía trước, anh thấp giọng nói xong, mới ba ngày mà thôi, anh còn không có đủ đâu.
Anh câm miệng cho tôi, xú tiểu tử, ngày mai tôi phải gặp anh, nếu không, anh đợi đến nhặt xác đi.
Nói xong, điện thoại truyền đến một trận Đô đô đô
.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Đoan Mộc Minh cất điện thoại di động trong túi tiền, chỉ cảm thấy khí lực cả người như là bị bớt đi .
Chú, làm sao vậy? Ngửa đầu nhìn anh, vẻ
--