Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 122: Chương 122




Hai người ngồi đối diện, cũng từ trong con mắt của đối phương thấy được một tia chân thật đáng tin cùng kiên định.

Bỗng dưng, Đoan Mộc Minh quay lưng lại, ở trong ánh mắt phẫn nộ của cô sải bước tiêu sái đi ra ngoài.

Nơi khúc quanh cầu thang, Trương Tiểu Ái đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn thấy biểu tình giận dỗi trên mặt anh, lời ra đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Anh. . . . . . Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn chút đi. Lúc nhìn thấy anh, cô nói như vậy nói.

Không cần, tôi còn có việc. Đoan Mộc Minh lạnh lùng nói, tầm mắt ngay một giây cũng không có dừng ở trên người của cô, trên mặt biểu tình bí hiểm.

Cái kia. . . . . . Thực xin lỗi. Hít sâu một hơi, Trương Tiểu Ái gian nan nói ra một câu, đây tất cả đều là cô tự tìm, cho nên cô không trách bất luận kẻ nào.

Thân thể ngẩn ra, Đoan Mộc Minh dừng bước, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía cô, biểu tình trên mặt là một loại nói không nên lời, giống như có một tia thương tiếc, cũng giống như có một tia áy náy.

Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không trở về, nếu có chuyện gì..., hãy gọi điện thoại cho tôi. Nói xong, anh sải bước bỏ đi.

Nhìn bóng dáng của anh dần dần biến mất ở cuối tầm mắt, tất cả khí lực bình thường đều bị mất hết, theo thang lầu, Trương Tiểu Ái chậm rãi ngồi trên mặt đất, một hàng nước mắt vô thức chảy xuống trên má.

Tiểu Ái

Nhìn một màn này, Phương Mỹ Linh thì thào một câu, đi đến trước mặt cô đỡ cô lên, Là mẹ không tốt, mẹ không dạy con, cho con chịu ủy khuất.

Không quan hệ nhẹ nhàng lắc đầu, Trương Tiểu Ái không tiếng động thở dài một hơi, Mẹ, con đột nhiên cảm thấy mình có chút không thoải mái, con đi nghỉ ngơi trước, mẹ cũng nghỉ sớm đi.

Được, đi thôi.

Nhìn bóng dáng gầy gò của cô, Phương Mỹ Linh thở ra một hơi thật dài, xoay người đi xuống lầu.

Trong phòng khách, sớm không còn ai.

Cầm điện thoại, cô bấm số điện thoại của Diệp Toàn.

Diệp Toàn, anh nghe kỹ cho tôi, mười giờ sáng ngày mai, mang người đàn bà kia tới cho tôi, cho tôi xem là dạng phụ nữ gì lại để con tôi mê thần hồn điên đảo.

Nói xong, cô mạnh mẽ cúp điện thoại, tựa vào trên sô pha thở phì phò từng ngụm từng ngụm, hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, móng tay thật dài bấm sâu rơi vào trong thịt.

Đợi cho lúc Đoan Mộc Minh gấp trở về, Diệp Toàn cùng Hoả Thông đang ăn mỳ ăn liền, trong phòng to như vậy thực im lặng.

Chú vừa nhìn thấy anh, Hoả Thông rất nhanh chạy vội tới, trên thân thể anh, gắt gao ôm cổ của anh, Chú muốn ăn mỳ ăn liền cùng chúng cháu hay không?

Cái kia không cần ăn nữa, một hồi chú làm cho ăn ngon . Hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Toàn, Đoan Mộc Minh ôm bé ở trên sô pha ngồi xuống, cả người bởi vì tức giận vẫn không ngăn được run rẩy.

ừ gật gật đầu, ánh mắt Hoả Thông thành một vầng trăng non.

Mẹ cháu đâu? Còn đang ngủ sao? Vuốt ve đầu của bé, ngửi hương vị hương sữa trên người bé, tựa vào đầu vai bé, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhìn một màn này, Diệp Toàn mở to hai mắt nhìn, mỳ ăn liền đến bên miệng lại chậm chạp không có nuốt xuống.

Nhị. . . . . . Nhị thiếu anh lắp bắp, dùng sức dụi dụi mắt, trừng so với chuông đồng còn lớn hơn, nhưng là trước mắt một màn vẫn là mới vừa rồi nhìn qua.

Lần sau cậu dám lại cho bé ăn mỳ ăn liền..., cậu nhất định phải chết. Liếc xéo anh một cái, Đoan Mộc Minh lạnh lùng nói, xuất ra mấy bao đồ ăn vặt đặt ở trong lòng Hoả Thông, lập tức mang theo Diệp Toàn đi vào phòng bếp.

Già. . . . . . Lão đại, khụ khụ khụ

cổ áo bị nắm chặt, Diệp Toàn kịch liệt ho khan, hé ra khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nháy mắt đỏ bừng.

Đi xem trong tủ lạnh còn có cái gì ăn? Tôi quyết định từ hôm nay trở đi bồi dưỡng tài nấu nướng của cậu.

Cửa phòng bếp mang theo một khắc, nhìn anh, Đoan Mộc Minh nói như vậy.

Cái gì? mặt Diệp Toàn nhất thời xụ xuống, luôn luôn thờ phụng con trai tránh xa nhà bếp, cuộc đời anh thống hận nhất đúng là khói dầu vị .

Còn không mau đi nói xong, Đoan Mộc Minh đã mặc lên tạp dề, mở thùng gạo ra, vo gạo, nấu cơm. . . . . . Động tác liền mạch lưu loát.

Đã biết lật ra vài cái xem thường, Diệp Toàn kéo bước chân hướng tủ lạnh bên kia đi đến, ai, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Huống hồ chuyện nhị thiếu cũng có thể làm, anh cũng hẳn là có thể làm đi.

Hương vị mùi cơm chín ở trên không trong phòng phiêu đãng, trên bàn cơm thật dài đã

--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.