Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Tài Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 57: Chương 57: Chương 56




Co rúc ở trong ngực của anh, Hỏa Hoan không ngừng run rẩy, trong đáy lòng cô thật sự khủng hoảng, thời điểm anh mắt lạnh như băng của anh ta dừng trên người cô, trong nháy mắt đó, cô cảm giác như mình phạm phải một tội tày trời vậy.

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Dùng sức ôm chặt cô vào trong lòng, Doãn Mặc thì thào nói, cằm khoát lên đỉnh đầu của cô, ngửi mùi hương quen thuộc trên mái tóc cô, từng đợt từng đợt đau đớn dâng lên trong lòng anh.

Từ góc độ của anh nhìn thấy, trên cổ cô có dấu hôn rõ ràng như vậy, từng vết từng vết như những nhát dao hung hăng cắm vào ngực của anh, đau đến hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thật xa xỉ, mặc dù vậy trên mặt của anh vẫn như trước mang theo tia nhợt nhạt nhưng nụ cười lại ấm áp như mùa xuân.

Hít vào một hơi thật sâu, Hỏa Hoan đem mặt vùi sâu vào trong ngực của anh.

Phòng hội nghị của tập đoàn UK nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, lúc này, tràn ngập mùi thuốc súng, những người ngồi bên trong đều mang vẻ mặt kinh sợ, bộ dạng nơm nớp lo sợ, duy chỉ có người đàn ông ngồi ở trung tâm mang vẻ an nhàn lười biếng, thoạt nhìn trông rất thoải mái.

“Chỉ là như vậy sao?” Ngón tay khẽ chọc chọc mặt bàn, Đoan Mộc Minh thản nhiên nói, khóe miệng luôn mang nụ cười như có như không đó, chỉ là cặp mắt kia đang híp lại mang cái nhìn sắc bén.

“Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, chúng ta cần thêm thời gian.” Cố vấn Allen nhìn mọi người rồi đứng lên, khi cô nói xong câu nói đó cô nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm như thế nào.

“Cần thêm thời gian?” Đoan Mộc minh cúi đầu lập lại một lần, ánh mắt nhìn về phía cô đầy nghiền ngẫm, “ Cần thêm bao lâu?”

“Cái này…..” Allen ngập ngừng, tầm mắt chạm phải gương mặt như đang cười đó thì cô không khỏi rùng mình một cái, “Cái này…..”

“Một tuần ? Một tháng? Hay một năm?” Chậm rãi đứng lên, Đoan Mộc Minh ung dung nhìn những người này, bọn họ được trả lương hậu hĩnh, vào thời khắc mấu chốt này lại không dùng được người nào cả, trong con mắt rõ ràng hiện lên ý khinh miệt.

“Này…..” Allen há miệng không nói được, và cũng không biết nên nói cái gì. Lúc này, toàn bộ phòng họp đang mang bầu không khí nghẹt thở, đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.

“Tiên sinh, tiên sinh, ông không thể vào nơi này…….” Trong không gian yên tĩnh, âm thanh của thư ký vội vàng truyền đến.

“Đoan Mộc Minh, ra ngoài chúng ta nói chuyện.” Đứng ở cửa Hỏa Tự lạnh lùng nhìn như đang muốn đánh nhau, hai tay nắm lại thành nắm đấm.

“Được” Đầu lông mày nhíu nhẹ, Đoan Mộc Minh cười càng thêm ma mị, quay đầu nhìn đám nhân viên ngây như phỗng kia, phát lên câu lạnh tanh, “Ba ngày, nếu trong vòng ba ngày mà không tìm ra phương án giải quyết như đã nói………., các người không cần phải đến công ty nữa đâu.”

Nhẹ nhàng gõ gõ áo, trên mặt lộ ra nụ cười bí hiểm, anh ta xoay người đi ra ngoài. Đi ngang qua người Hỏa Tự anh nhẹ nhàng nói một câu.

“Đi Thiên Thai đi, để xem rốt cuộc anh muốn cái gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.