“Này, anh so với Xuân Hoa còn phong - lưu lại làm người đàn ông đang lêu lổng đâu? Không sợ nhiễm bệnh sao?” Điện thoại truyền đến một đạo thanh âm trêu tức, mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa.
“An toàn của tôi luôn luôn làm được tốt lắm, nếu tôi thực sự bệnh, chỉ có thể nói rõ anh làm việc bất lợi.” Nhìn về phía trước, Đoan Mộc Minh lành lạnh nói, nghe trong xe mùi son phấn dày đặc, anh đơn giản đem tất cả cửa sổ đều hạ xuống.
“Lão đại, anh tha cho tôi đi.” Thanh âm kia quả nhiên trong nháy mắt xụ xuống, “anh chừng nào thì trở về?”
“Có việc? Hành tung của tôi còn không cần hướng anh báo đi.” Cầm lấy khăn tay dùng sức xoa xoa môi của mình, lông mày Đoan Mộc Minh không khỏi nhăn, đột nhiên nhớ trên người cô cái hương vị kia... Hương vị ngọt.
“Phiền toái lão nhân gia ngài hạ mình đến một chuyến đi, cho dù là để cho tôi gặp ngài một mặt cuối cùng cũng được a.” Diệp Toàn vẻ mặt khổ ha ha nói, nhìn ánh mắt người nọ đối diện đủ để đưa anh lăng trì, đầu cúi thấp hơn.
“Yên tâm đi, anh trước khi chết, tôi tuyệt đối sẽ cho anh gặp tôi lần cuối.” Nói xong, Đoan Mộc Minh thẳng cúp điện thoại.
Điện thoại đang cầm không ngừng vang “Đô đô đô ~~~”, Diệp Toàn đều muốn khóc lên rồi, “Anh xem, tôi nói tất cả, anh ta căn bản là không nghe lời của tôi.”
“Nửa giờ sau tôi phải nhìn thấy anh ta, nếu không ——” nói tới đây, người tới thanh âm của lập tức dừng lại.
“Nếu không thì như thế nào?” Đoan Mộc Minh ung dung hỏi, tiếp nhận ly rượu trong tay Diệp Toàn uống một miệng lớn xong, ngay sau đó, dùng sức vỗ đầu của anh một cái, “Xú tiểu tử, rượu tốt tôi trân quý anh cũng dám uống?”
“Lão đại, tôi là oan uổng.” Diệp Toàn nhất thời hết chỗ nói rồi, lại một lần cảm thán gặp người không quen của mình.
“Chúng ta nói chuyện” nhìn bọn họ phối hợp biểu diễn ăn ý, người tới trong giọng nói ẩn ẩn mang theo một tia bất đắc dĩ.
“Ha ha ~~~, nói chuyện gì? Doãn Mặc, lần trước tôi còn chưa tính cho anh đâu, anh thế nhưng tự động đưa tới cửa, nói đây là trời cũng giúp tôi sao?” Ở một bên ngồi xuống trên sô pha, đem chân khoát lên trên bàn trà, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Anh muốn thế nào mới có thể buông tha Hỏa Hoan?” Doãn Mặc lạnh lùng nhìn anh, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, bạn bè ngày xưa thân mật khăng khít hiện tại biến thành bộ dạng này.
“Buông tha cô ấy?” Đoan Mộc Minh thì thào lập lại một lần, như là nghe được chuyện chê cười của năm nay dường như xì một tiếng bật cười, “Doãn Mặc, vài ngày không gặp, tính hài hước của anh nhưng thật ra sở trường rồi, không hổ là diễn viên, hành động tuyệt đối tốt nhất.”
“Làm thế nào mới có thể buông tha cô ấy?”
“Anh muốn sao? Nếu anh không ngại hàng tôi đã dùng qua rồi, bản thân tôi sẽ không để ý đem cô ấy tặng cho anh, anh cũng biết, phụ nữ của tôi bất quá chính là nếm thử tiên thôi, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, t
Hít vào một hơi thật sâu, Doãn Mặc thật sâu nhìn anh, hai tay bên người gắt gao nắm thành hình quả đấm, ngay sau đó, quả đấm của anh thẳng tắp vung đi ra ngoài