Giọng nói mệt mỏi của công tước phu nhân còn vang vọng bên tai. Mạc Liên thật sự không thể lại trách cứ bà, chỉ cảm thấy vì người bà này mà bi thương, vì Lam Tư mà cảm thấy
khổ sở. Cho đến khi công tước phu nhân nói rõ chuyện của anh, cô mới
chính thức hiểu được vì sao anh lại hận đời cùng bi quan đến thế. Thật
ra, anh có thể chống cự đến bây giờ quả là đã khiến cô kinh ngạc không
ít. Vào lúc đó, anh đã lựa chọn George làm cha anh nhưng George Bart lại phản bội anh hai lần. Một lần là vào sinh nhật năm mười tám tuổi của
anh, George tìm về Khấu Thiên Ngang, và một lần khác chính là khi anh
gặp tai nạn giao thông. Thở dài, cô xoay người đi ra khỏi thư phòng, lên lầu trở về phòng. Còn chưa vào đã thấy cửa mở toang, cô cảm thấy kì lạ
đi đến cửa sổ nhỏ. Sau đó thấy một đứa trẻ đứng bên giường, cầm trong
tay một quyển cổ tích, tò mò nhìn Lam Tư.
- Trời ạ, chính là con trai của anh cả.
Cô còn chưa kịp đi vào, liến nghe cậu bé kia mở miệng hỏi.
- Vì sao chú luôn nằm trên giường?
Cô hô hấp cứng lại, chớp mắt cô còn nghĩ đến việc Lam Tư sẽ điên lên bóp
chết đứa trẻ kia nên vội vàng đi vào kéo đứa bé kia ra. Nhưng Lam Tư ở
một giây cuối cùng lại khắc chế tinh thần trả lời đứa nhỏ.
- Bởi vì ta gặp tai nạn giao thông.
Anh khàn khàn nói.
- Chân của ta bị gãy, không có cách nào xuống giường được.
Đứa nhỏ trừng lớn mắt, sắc mặt có chút tái nhợt.
- Đau lắm không?
Anh buồn bã.
- Rất đau.
Đứa trẻ vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, sau đó nói.
- Chú có muốn cháu kể cho chú nghe truyện cổ tích không? Mỗi lần cháu bị bệnh, mẹ luôn kể chuyện cho cháu nghe.
Lam Tư nhìn đứa trẻ, trên mặt hiện lên vẻ mặt phức tạp, ngay lúc cô còn
nghĩ đến anh sẽ cự tuyệt thì anh lại gật gật đầu. Đứa trẻ liền mỉm cười
rạng rỡ, ngồi xuống bên giường, cầm lấy cuốn sách, bắt đầu kể.
- Ngày xửa ngày xưa, ở trong rừng rậm, có một cái con thỏ tên Haby…
Cô đứng tại chỗ, nhìn Lam Tư kiên nhẫn nghe đứa trẻ kể chuyện. Tuy rằng
anh không tươi cười, nhưng cũng không để lộ dáng vẻ miễn cưỡng. Anh thậm chí khi đứa trẻ hỏi anh từ này đọc thế nào, anh cũng trả lời. Người nào đó khẽ chạm đầu vai của cô, cô hoảng sợ, quay lại liền thấy Bạch Vân.
Bạch Vân đưa mặt hướng ra ngoài, cô gật gật đầu, im lặng không một tiếng động cùng cô i đi ra ngoài.
- Làm sao có thể……?
Mới đến hành lang, cô liền nhịn không được đặt câu hỏi.
- Tôi cũng không biết.
Bạch Vân cười cười, vỗ về ngực nói.
- Tôi vừa mới xoay người nói điện thoại, A Kính đã không thấy tăm hơi,
tôi nghĩ nó sẽ rất ngạc nhiên, vì sao Lam Tư có thể nằm hoài trên
giường.
- Hù chết tôi, tôi còn tưởng rằng Lam Tư sẽ tức điên lên mà bóp chết nó.
Mạc Liên nói.
- Tôi cũng vậy.
Bạch Vân gật gật đầu.
- Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
- Kì thật, tôi nghĩ Lam Tư biết Khấu từ đó đến giờ không muốn tranh giành thứ gì của anh hết.
Bạch Vân nói.
- Chính cũng bởi vì biết nên anh càng ngày càng khó chịu.
Mạc Liên nhếch môi, bất đắc dĩ cười cười.
- Cả đời anh ấy, chịu giáo dục phải trở thành tổng tài của Bart gia.
Nhưng đến cuối cùng, một tai nạn xảy ra khiến Bart lão gia lại chọn
chồng cô.
Bạch Vân nghe thấy liền sửng sốt.
- Chọn cái gì?
_- Tổng tài của tập đoàn.
- Cái kia!
Bạch Vân bật cười.
- Cô hiểu lầm lầm rồi, Khấu chỉ là quản lí chi nhánh, anh đối với việc
làm tổng tài không có hứng thú. Lần này là vì bất đắc dĩ, cho nên anh
mới chịu đáp ứng cha, trước khi Lam Tư hồi phục thay anh quản lí.
Mạc Liên sửng sốt.
- Nhưng là Lam Tư nói cha bảo anh ấy an tâm từ từ dưỡng bệnh…
Bạch Vân nghe vậy thở dài.
- Tôi đoán anh ấy đã hiểu sai ý. Kì thật ý cha chính là mong anh dưỡn
bệnh đễ mau chóng khỏe mạnh. Ông nói như vậy bởi vì sợ Lam Tư sẽ vì nôn
nóng mà không chịu an dưỡng cho khỏe hẳn. Tôi nghĩ Lam Tư đã bị cha làm
tổn thương quá sâu cho nên mới hiểu lầm ý ông như vậy.
- Cho nên Bart lão gia không có ý muốn con ông lên làm tổng tài?
- Ông đương nhiên là tìm con ông nhưng đứa con ấy trăm phần trăm là Lam Tư.
Bạch Vân mỉm cười nói.
- Lam Tư mười năm qua khiến tài sản của tập đoàn Bart tăng lên đến bội số. George tuy ngoan cố nhưng ông không ngu xuẩn.
Mạc Liên nhìn cô.
- Nếu George thật sự để ý đứa con này của ông. Vì sao đến bây giờ cũng không ghé qua thăm anh?
Theo lời của Lane, cô biết anh em Lam Tư đều đến thăm anh chỉ duy nhất Bart lão gia chưa từng đến.
- Ông rất muốn.
Bạch Vân hít một hơi thật sâu.
- Do bác sĩ không cho phép ông đến.
- Vì sao?
Mạc Liên khó hiểu.
- Cha vừa nghe nói Lam Tư gặp tai nạn giao thông tính mạng nguy kịch, bệnh
tim liền tái phát. Lúc Lam Tư nằm viện, ông cũng nằm viện. Tuy rằng sau
lại tình huống rất vòng vo, nhưng cô cũng biết, cha con họ tính tình
không tốt. Nếu như cho họ gặp nhau có lẽ tình hình càng tệ hơn.
- Lam Tư biết cha nhập viện không?
- Biết, tôi đã nói nhưng chỉ sợ anh không tin.
Bạch Vân bất đắc dĩ lại thở dài nói.
- Tôi thật sự không nghĩ như thế nhưng niềm tin của anh đối với Bart lão
gia đã hoàn toàn phá sản. Trừ phi kì tích xuất hiện, nếu không chỉ mong
thời gian sẽ hóa giải thù hận giữa anh và cha.
Mạc Liên trở lại phòng thì đã đến giờ dùng cơm tối. Không nghe tiếng kể
chuyện, cô tưởng rằng con trai Bạch Vân đã rời đi. Bước tới cửa phòng
mới phát hiện đứa trẻ kia đang ngủ. Mà cái người đàn ông tính tình táo
bạo ấy lại giúp cậu bé đắp chăn. Cổ họng cô nghẹn cứng, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí nảy lên hốc mắt. Anh ngẩng đầu, thấy cô. Cô đi lên, anh đã mở miệng.
- Nhóm của cô nên bảo vệ nó, tôi có lẽ sẽ làm nó bị thương.
- Có lẽ nhưng anh không có.
Cô hỗ trợ anh ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng nói.
- Anh có lẽ rất đáng ghét nhưng anh không giống với những gì anh đang nói và mọi người suy nghĩ.
Anh bĩu môi giác, tự giễu nói.
- Đừng hi vọng vào tôi nhiều quá!
Giống như để chứng minh lời nói này của anh, buổi tối của anh toàn hoàn khó
nuốt. Anh không hề im lặng ngậm miệng, làm tất cả mọi người căng thẳng,
ngược lại không ngừng mở miệng châm chọc phê bình. Mỗi người trên bàn
cơm đều bị anh phê bình qua. Anh châm chọc Adam không làm việc đàng
hoàng, anh phê bình Đường Lâm giựt giây Adam bắt anh theo cô chạy loạn.
Anh bảo bà nội là bạo quân ngang ngược lộng hành. Anh thậm chí cười nhạo Bạch Vân phát âm tiếng Anh không chuẩn.
- Nếu cháu còn không biết giữ lễ phép tối thiểu trên bàn ăn…
Katy rốt cục chịu đủ sự châm chọc của cháu nội, bà buông dao nĩa, để tránh mình đem đồ ăn ném và mặt anh.
- Ta sẽ ném cháu ra ngoài.
- Cho nên tôi về sau có thể không cần lại đến nơi này chịu sự ân sủng của bà phải không?
Lời nói ác độc của anh khiến sắc mặt công tước phu nhân rắng bệch.
- Đủ rồi!
Mạc Liên bỏ lại đồ ăn, đột nhiên đứng dậy, giúp anh đẩy xe lăn đi ra khỏi
phòng ăn, thẳng một đường ra ngoài cho đến khi đến vườn hoa mới chịu
ngừng lại.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với anh?
Cô nổi trận lôi đình nhìn anh hỏi.
- Lễ phép, quan tâm đến người khác một chút khó lắm sao?
- Quan tâm? Bà phù thủy độc ác kia máu không có chút độ ấm. Cái bà ấy quan tâm chỉ là lợi ích của gia tộc Ace của bà ta thôi.
- Dù cho trước kia bà ấy có làm sai gì cũng đã phải chịu trừng phạt rồi,
không cần anh trừng phạt bà! Cho dù anh là công tước Ace, nơi này vẫn là nhà của bà, anh ít nhất phải biết tôn kính chứ?
- Tôi muốn đối với ai thế nào đều là chuyện của tôi. Cô thấy không vừa mắt có thể biến về New York.
Cô hít sâu, sau đó gót chân xoay tròn, bỏ lại anh, xoay người liền hướng
trở về. Nhìn bóng dáng cô không quay đầu lại, anh chậm nửa nhịp phát
hiện chính mình không thể tự trở về, không khỏi tức giận quát.
- Chết tiệt, cô không thể để tôi ở đây!
Cô dừng lại, quay đầu, hai mắt bốc hỏa nói.
- Trừ phi anh đồng ý tối anh cùng người nhà nói chuyện giải thích đàng
hoàng. Nếu không anh đừng mơ tôi đưa anh về để anh hạ nhục họ! Katy nói
đúng, nếu anh ngay cả lễ phép cơ bản cũng không hiểu, sẽ không nằm ì ra
giường. Adam cùng Đường Lâm bỏ lại công việc đến giúp đỡ, chăm sóc anh,
Bạch Vân mang theo đứa nhỏ tới nơi này cùng anh, để lại anh cả Khấu
Thiên Ngang một mình ở New York quản lí tạm thời giúp anh. Kết quả anh
lại nói với họ những gì?
- Giúp tôi? Hắn còn ước gì được giúp tôi cả đời kìa.
Anh rít gào.
- Nếu anh ấy thật sự phải ở New York cả đời, kia cũng là chính do anh tạo thành!
Cô tức giận hét lại.
- Tôi đến đây đã hai tháng, anh đối với việc làm vật lí trị liệu căn bản
tuyệt không phối hợp. Chết tiệt, tôi còn phải uy hiếp đem anh trói lại
có được sự hợp tác của anh. Tất cả mọi người đều hi vọng anh đi lại được chứ không phải chỉ có mình anh.
Anh cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Anh có tiền, có thế, đó chính là báu vật của anh. Chỉ cần anh nghĩ,
muốn một lần nữa đứng lên tuyệt đối không phải việc khó! Nếu anh đồng ý
soi gương, anh sẽ biết vết sẹo trên mặt không hề đáng sợ như thế. Nếu
anh thật sự thực để ý, phẩu thuật thẩm mĩ hiện tại cũng rất tiên tiến
vậy anh rốt cuộc sợ hãi cái gì?
Anh một lời cũng không nói được, mím môi trừng mắt nhìn cô.
- Nói đi! Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?
Anh vẫn trầm mặc không nói, tựa như tường đá cứng rắn, dù cho cô có kích
động thế nào cũng không trả lời. Nước mặt trên mi trào ra, Mạc Liên
không còn sức để truy vấn, chính là nhắm lại mắt, lại xoay người rời đi.
Trời mưa. Đã ba tiếng trôi qua anh vẫn còn ở vườn hoa. Hai giờ trước, Katy
đã kêu Lane đẩy anh vào nhưng anh lại khiến Lane bỏ chạy về. Nhìn thấy
trời mưa càng ngày càng lớn, Adam đi ra vườn hoa, mặc cho mưa trên đầu,
mặc cho Lam Tư kháng nghị, cứng rắn đẩy anh vào nhà. Trong phòng, nơi
nơi không còn thấy thân ảnh của cô. Lam Tư hờ hững nhìn phòng ngủ trống
trãi, kỳ quái mình vì sao còn có thể cảm thấy đau lòng, anh thật hy vọng mình có thể giống như trước giống nhau, cảm thấy không sao cả. Cô đương nhiên là đã muốn đi rồi. Là chính anh đuổi cô về New York. Anh để mặc
cho em trai sấy tóc, thay quần áo, sau đó giúp anh nằm lên giường. Đèn
nhanh chóng được tắt đi, vậy mà anh vẫn trừng mắt nhìn tấm mền. Bóng tối bao trùm tất cả, dường như cả thời gian cũng ngừng chuyển động.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào. Mũi anh ngửi được
mùi hương quen thuộc, sau đó nệm bên kia lõm xuống. Người kia không có
đụng tới anh, cũng không có bật đèn, chính là lẳng lặng nằm bên kia ở
giường. Anh nhắm lại mắt, không biết nên hận cô, hay là hận chính mình.
Anh vẫn không thể đi vào giấc ngủ, hồi lâu sau, anh nghe được trong bóng đêm vang lên tiếng nấc khe khẽ của cô. Rốt cục, anh nhịn không được
vươn tay, đem cô kéo vào trong lòng. Anh không có nói lời nào, cô cũng
thế. Cô ở anh trong lòng khóc thúc thích đến ngủ quên, anh biết khóe mắt mình cũng cay cay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Liên bị một cơn nóng làm cho tỉnh dậy. Không mất
bao nhiêu lâu, cô liền phát hiện Lam Tư đang phát sốt. Nhiệt độ anh nóng đến dọa người, cô người còn mặc áo ngủ đã lập tức lao ra kêu Lane báo
bác sĩ. Bác sĩ đến khám qua, mới phát hiện bởi vì sức đề kháng anh quá
kém, tối hôm qua trúng gió liền cảm lạnh. Cô vì thế cảm thấy tự trách
không thôi, cô cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc anh, cho anh uống thuốc, uống nước, thay anh lau người, rửa mặt. Ba ngày sau, anh căn bản nhận
không ra người, chính là ở trên giường rên rỉ lời vô nghĩa. Có mấy lần,
cô còn tưởng rằng anh hôn mê rồi sẽ không tỉnh lại nữa. Đến ngày thứ tư, cô ngồi ở bên giường chuẩn bị thuốc cho anh, rốt cục nhịn không được
khóc nấc lên. Nước mắt tràn đầy mặt, dường như một khi đã rơi xuống thì
không ngưng được. Đáng chết, cô biết rõ anh rất ngoan cố, vì sao còn
muốn bỏ anh lại giữa vườn hoa? Cô làm sao có thể ngu xuẩn như vậy? Cô vì sao không thể nhân nhượng anh một chút? Hiện tại của cô tự cho là đúng, liền làm hại anh.
- Đừng khóc!
Cô bị một giọng nói suy yếu làm cho hoảng sợ, quay đầu lại, mới nhìn thấy anh không biết khi nào đã tỉnh lại.
- Lam Tư?
Cô hai mắt đẫm lệ mông lung ngây ngốc nhìn anh, chỉ thấy anh đưa tay lên, lau nước mắt trên mặt cô.
- Đừng nữa khóc…… Cô thật ồn ào……
Anh oán giận, làm cho cô đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cô nhanh chóng lau đi nước mắt, vội hỏi.
- Xin lỗi! Anh thấy khỏe không? Có cần uống nước không?
Anh gật đầu, cô vội vàng đỡ anh dậy, lấy gối kê sau đầu anh, giúp anh ngồi xong liền lấy li thủy tinh rót nước cho anh uống.
- Anh còn muốn gì không? Có muốn ăn chút gì?
Anh dựa vào gối, lắc lắc đầu, sau đó như là nghĩ tới cái gì, anh mở ra mắt, nhìn cô, khàn khàn nói.
- Hát! Tôi muốn nghe cô hát.
- Hát sao?
Cô ngây người ngẩn ngơ. Anh mệt mỏi một lần nữa nhắm mắt lại, gật gật đầu.
- Hát gì?
Nước mắt dâng lên, tầm mắt mơ hồ, cô nhẹ giọng mở miệng.
- Hát bài gì?
- Bài gì cũng được.
Anh cầm tay cô.
- Chỉ cần cô hát là được.
Bởi vì anh kiên trì, cô cuối cùng cũng cất giọng hát. Ngày nào đó, tất cả
mọi người nghe được tiếng hát của cô đều dừng công việc đang làm. Tiếng
hát khan khan ấm áp của cô khiến anh lại lần nữa đi vào giấc ngủ. Chính
là lúc này đây, nhiệt độ chưa từng lại liên tục kéo lên.
- Đây là cái gì?
- Canh gà.
- Thoạt nhìn không giống.
- Bỏ thêm các loại thuốc Đông Y có tác dụng miễn dịch.
Anh nhìn cái chén canh đen thui trên tay cô, trên mặt tràn đầy hoài nghi. Mạc Liên múc một muỗng, dỗ dành.
- Anh uống một miếng đi, không sao đâu. Đây là thảo dược Alex cùng Oa Oa
đặc biệt đem từ nhà mẹ đẻ đến. Nhà Oa Oa đều là trung y, cha cô sau khi
tiếp nhận sự nghiệp của ông nội cũng làm ăn rất khá. Bạch Vân hôm nay tự mình ở phòng bếp hầm suốt mấy tiếng đấy.
Nhìn cô giống như đang dỗ dành đứa nhỏ, thìa đều đã đưa đến ngay miệng anh.
Tuy rằng hương vị món canh kia rất khó ngửi nhưng anh vẫn phối hợp há
miệng nuốt lấy. Ngay lập tức, anh nhăn nhó mặt mày. Đáng chết, khó uống
đến mức anh muốn phun ra.
- Thứ này thật đáng sợ!
Anh liền đem ngụm canh mới nuốt nuốt nhanh xuống, mới có biện pháp mở miệng nói chuyện. Cô lại bật cười.
- Tôi biết nó rất đắng nhưng người Trung Quốc có câu, thuốc đắng dã tật. Tin tôi đi, đó không phải thuốc độc đâu.
- Tôi là người phương Tây, chỉ cần ăn đồ Tây là được.
Nhìn thấy cô sắp múc thêm một muỗng, anh lập tức nói.
- Tôi nghĩ thuốc của phương Tây không thích hợp với tôi.
- Thuốc Đông y là dựa theo cơ thể mỗi người mà bốc. Thuốc này đã được Kha lão gia xem xét qua bệnh án cùng thể chất của anh rồi mới bốc thuốc.
Anh vẫn là là mím môi, nhíu mày.
- Anh uống nhanh là được chứ gì.
Cô mỉm cười dụ dỗ nói.
- Uống xong tôi sẽ lấy điểm tâm ngọt cho anh.
Tuy rằng cô đang cười nhưng anh lại thấy cô trong mắt lo lắng, biết rõ
chuyện anh cảm đã khiến cô hoảng sợ. Anh hiểu được cô nhất định tự trách mình hôm đó đã bỏ anh lại vườn hoa mà quên mất người kiếm chuyện lại là anh.
- Chỉ có một chén thôi đúng không?
Anh hỏi.
- Chỉ có một chén!
Cô gật gật đầu. Thở sâu, Lam Tư tiếp nhận chén canh gà đáng sợ kia. Sau
ngừng thở, một hơi đem nó uống hết. Nước canh lướt qua đầu lưỡi trôi
xuống cổ họng, anh thật sự nghĩ đến sẽ phun cái loại canh khó uống này
ra mất. Ngay lúc anh còn đang phân vân phun nó ra thì cô đã cúi người
hôn anh. Anh lập tức nuốt xuống hết.
- Đây là thưởng cho tôi sao?
Anh mỉm cười nhìn cô.
- Tôi chỉ sợ anh phun ra.
Mặt cô ửng đỏ, cầm chén canh nhanh chóng tìm đường trốn. Anh rất nhanh đưa
tay kéo cô ngồi trong lòng. Rất muốn ôm lấy cô, hôn cô thật cuồng nhiệt
nhưng từ đầu đến giờ anh vẫn chưa có đủ dũng khí. Dựa đầu vào gối, anh
chỉ cảm thấy khổ. Miệng khổ, tâm cũng khổ. Nhưng trên miệng vẫn còn
vương lại hương vị ngọt ngào của cô, lại cùng với nỗi khổ kia tranh đấu
hồi lâu.
Anh bị cảm gần một tháng. Cô mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, mỗi khi anh muốn
đều hát cho anh nghe. Thân thể anh từ từ hồi phục như cũ nhưng bọn họ đã không còn cãi vã. Cô không hề bắt buộc anh làm vật lí trị liệu, anh
cũng không nói ra những lời cay độc. Ngày ngày vì thế cũng trở nên thong thả mà đơn giản. Có một ngày buổi sáng, khi cô tỉnh lại, thấy anh đang
nhìn cô nhưng lần này, anh không né tránh tầm mắt của cô, cũng không có
trở nên chanh chua giống dĩ vãng. Anh nâng tay lên, khẽ vuốt vết sẹo
trên thái dương cô, đau lòng nói.
- Tôi xin lỗi!
Cổ họng cô nghèn nghẹn.
- Không sao.
- Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý làm cô tổn thương.
- Tôi biết.
Cô mỉm cười, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống. Lam Tư lau đi nước mắt trên má cô, chua sót .
- Cô nếu đủ thông minh thì nên về New York đi!
- Tôi không nghĩ thế.
- Vì sao?
Cô nhìn anh, rốt cục mở miệng thừa nhận.
- Bởi vì… em yêu anh!
Giống như bị thiên lôi đánh trúng, cả người anh chấn động. Làn môi cô run rẩy lộ ra một chút cười, trong mắt có nước long lanh, kiên định lặp lại
nói.
- Em yêu anh. Thật lâu trước kia đã yêu anh. Em không dám thừa nhận với
anh, bởi vì anh liền đem em trở thành hợp đồng. Em sợ mình sẽ bị thương, cho nên em trốn tránh. Cho đến khi em nghĩ anh đã chết…
- Tôi nói rồi tôi không cần cô thương hại.
Anh ra tiếng ngăn chặn cô, giọng nói rất ác liệt, trong mắt tràn đầy thống
khổ cùng mệt mỏi, giống như không thể thừa nhận điều gì. Cô dịu dàng
nhìn anh, nói giọng khàn khan.
- Em cũng đã từng nói, em chưa bao giờ thương hại anh.
- Đừng lãng phí thời gian bởi con người phế vật như tôi…
Biết anh vẫn ngoan cố cho rằng cô chính là thương hại anh, đau lòng như sóng đánh úp từng trận khuếch tán tới toàn thân. Nhưng cô lại không ép buộc
anh, chính là vỗ về mặt anh, nhẹ giọng nói.
- Em không thấy như vậy là lãng phí, cũng không đồng ý xem anh là phế vật.
Anh trầm mặc, không thèm nhắc lại. Nhìn gương mặt lạnh lùng, cứng rắn của anh, cô bất đắc dĩ nhếch môi.
- Em biết anh không tin nhưng xin anh hãy đồng ý một điều.
Anh vẫn như cũ không nói gì, chính là bi thương nhìn cô. Cô vuốt ve mặt anh, hôn lên làn môi lạnh lẽo, dịu dàng yêu cầu.
- Đừng đuổi em đi nữa! Em nhất định không đi!
Lam Tư ngóng nhìn cô, sau đó chậm rãi đem cô kéo vào trong lòng, gắt gao ôm như muốn cô hòa tan vào mình.
Dưới sự chăm sóc của Mạc Liên, bệnh cảm của Lam Tư nhanh chóng hồi phục. Bác sĩ khám cho anh vài lần thấy anh khỏe mạnh cũng khá hài lòng. Nhưng vài lần hỏi anh về tiến độ vật lí trị liệu, anh vẫn như cũ không muốn phối
hợp nhưng cũng không mở miệng mắng bác sĩ. Cô đối với sự ngoan cố của
anh không nói thêm cái gì, vẫn như cũ mỗi ngày đúng giờ giúp anh mát xa, sau đó đẩy anh đi ra ngoài tản bộ, giống như đã thỏa hiệp với việc
không làm vật lí trị liệu của anh.
Nhưng một cảm giác tội lỗi mỗi một ngày ở trong lồng ngực lại chồng chất
thêm. Anh biết, anh thực ích kỷ. Anh biết, chính mình không nên tiếp tục thảm hại như vậy. Nhưng anh lại không thể buông tha cho sự ngoan cố của mình. Anh đồng ý cứ giả vờ như thế. Một ngày, một ngày, lại một ngày,
anh làm bộ không thấy được sự không đồng ý của Adam trong mắt, làm bộ
không thấy cái nhíu mày của bà nội, làm bộ không thấy được ánh mắt đồng
tình của Đường Lâm cùng Bạch Vân. Đến cuối cùng, anh thậm chí bắt đầu
thuyết phục chính mình, cứ như vậy thì có gì không tốt.
Ít nhất cô ở bên người anh. Có lẽ không phải vĩnh viễn
Không! Anh không cho chính mình suy nghĩ vĩnh viễn, anh chỉ muốn biết cô hiện tại ở ngay bên người anh. Cho nên, anh bỏ qua tầng tầng tội lỗi trong lòng. Anh trốn
tránh sự thật, không thèm nghĩ tới tương lai, không đối mặt với lương
tâm chính mình. Cho đến khi một viên đạn bay thẳng vào giấc mơ của anh
khiến mọi thứ hoàn toàn sụp đổ