- Lam Tư! Lam Tư, tỉnh lại!
Anh người đầy mổ hôi tỉnh giấc. Mạc Liên vỗ về gương mặt ướt đẫm của anh, lo lắng nhìn anh, dịu dàng nói.
- Không sao! Anh chỉ gặp ác mộng thôi!
Anh đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy, cô có thể cảm giác nhịp tim hoảng loạn xuyên qua cả thân thể anh.
- Lam Tư, anh có sao không?
Anh không thể mở miệng, chỉ vì lại mơ thấy cô trúng đạn. Hơn nữa lúc này
đây, ở trong mộng, cô đã chết. Tim của cô ngừng đập, không tỉnh lại nữa. Để lại anh lẻ loi, cô độc trên thế giới này. Hoặc hiện tại đây, chính
là mơ! Ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu khiến anh lần nữa người đầy mồ
hôi. Không! Đây không phải là mơ! Lúc nãy mới chính là mơ! Anh có thể
ngửi được mùi hương trên người cô mùi, cảm giác được da thịt ấm áp của
cô. Anh đặt tay lên ngực cô, rõ ràng nhận thấy được nhịp tim cô đang đập nhưng anh vẫn cảm thấy như trong giấc mơ. Thân thể lạnh như băng khi cô chết vẫn còn lưu lại phảng phất. Không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi
xâm lấn kia, anh xoay người áp cô dưới thân, hôn cô, vuốt ve cô, cảm
nhận cô ở dưới thân, cảm cô trong vòng tay anh, cảm nhận thân nhiệt cùng hơi ấm của cô.
- Lam Tư?
Cô hoảng sợ, lại bởi vì cảm giác anh mang đến mà không thể cự tuyệt anh.
Anh là hơi ấm, là lửa nóng, anh tham lam cắn nuốt cô. Hai tay một đường
trượt tới mông của cô, nhanh chóng kéo quần lót của cô xuống. Sau đó mở
chân cô ra, nhanh như cắt tiến vào. Mắt cô mở to cực hạn, thở dốc không
ngừng. Khuôn mặt anh ở dưới ánh trăng càng thêm rõ ràng, đôi mắt màu xám đồng như có lửa cháy, nhìn chằm chằm cô. Anh nâng người cô lên, tiến
vào càng sâu. Mạc Liên ngẩng đầu lên, môi đỏ mọng hé mở thở gấp, tầm mắt không thể rời khỏi hai mắt nóng bỏng của anh, thân thể cũng nhanh chóng thích ứng sự tồn tại của anh trong mình. Anh cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô, sau đó bắt đầu di động. Cô hai tay vòng qua cổ
anh, miên man cùng anh gắn kết. Cô nhấc chân vòng ở thắt lưng anh, hướng về phía trước nghênh đón sự xâm lược ngày càng sâu của anh. Anh một lần lại một lần nữa hướng về phía cô đòi hỏi, yêu cầu cô phản ứng. Vui
sướng cực hạn nhanh chóng tràn đến, rất nhanh cô đưa lên đỉnh núi. Anh
phát ra tiếng gầm nhẹ, một dòng ấm áp chảy vào trong cô, nhẹ nhàng thở
ra. Vài giây sau, cô mới hồi phục tinh thần lại, anh ghé vào trên người
cô thở phì phò, chấn động lúc nãy vẫn còn làm cho cô không thể mở miệng. Cô đưa tay vỗ về tấm lưng đầy mồ hôi của anh, anh vùi đầu vào cổ cô.
Sau một lúc lâu, mới nói cất giọng khàn khàn.
- Anh xin lỗi!
- Không sao!
- Anh khiến em đau rồi…
- Không có.
Cô lắc đầu, ngón tay hướng về phía trước mơn trớn đầu vai anh.
- Anh làm sao vậy?
Rùng mình lại lướt qua lưng, anh siết chặt vòng tay ôm lấy cô. Cô lẳng lặng
chờ, không có thúc giục, nhẹ vỗ về sau gáy anh. Anh vỗ về vết sẹo nơi
ngực trái cô, ở bên tai cô run run.
- Anh mơ… thấy em… đã chết…
Tim Mạc Liên nhói lên, cô biết anh gặp ác mộng. Mỗi buổi tối, anh người đầy mồ hôi giật mình tỉnh giấc. Lúc cô không biết, vụng trộm xem xét mạch
đập của cô, cô còn tưởng rằng anh chính là lo lắng nhưng không thể ngờ
anh mơ thấy cô bị giết.
- Anh sợ… Anh sợ tất cả chỉ là mơ…
Giọng nói anh khẽ run thừa nhận sự sợ hãi của mình cùng cô.
- Không!
Cô đau lòng ôm lấy anh, nghẹn ngào cùng anh cam đoan.
- Anh không phải là mơ. Và em cũng thế.
- Đúng, không phải.
Lam Tư nhắm mắt lại, cảm giác nhịp đập của cô trong bàn tay anh. Cô biết rõ nỗi sợ của anh không dễ dàng biến mất, cô biết chuyện này qua thời gian rồi sẽ phai nhạt nên chỉ có thể trong đêm tối ôm lấy anh, mang cho anh
một chút yên tâm.
Thu nhẹ đi rồi đông cũng đến. Một ngày của cô bắt đầu phong phú cùng bận
rộn. Mỗi ngày, buổi sáng cô hỗ trợ anh làm vật lí trị liệu, buổi chiều
liên lạc điện thoại với phòng thí nghiệm ở New York, giúp đỡ Ruth cùng
các nhân viên khác hoàn thành kĩ thuật kia. Đến buổi tối, cô lại cùng
anh đến hoa viên tản bộ. Trước khi ngủ giúp anh chườm khăn nóng, sau đó
bọn họ lại trên giường dây dưa triền miên. Quan hệ của Lam Tư cùng cha
tuy rằng không có biến mất nhưng chậm rãi cải thiện rất nhiều. Ít nhất
cha con họ đã có thể cùng nhau vào thư phòng bàn công việc. Mặc dù cô
vẫn lo lắng thường hay viện cớ giúp Chad mà mang trà hay café vào. May
mắn, tuy rằng Lam Tư cùng George có tranh chấp, cũng giới hạn trong việc thảo luận, hơn nữa khi cô lén bước vào từ cửa sau cũng rất phối hợp mà
ngừng kịp lúc. Cô biết anh cùng các anh em khác kiên trì diệt hãng dược
Liên Hợp kia, hiển nhiên anh sẽ cần đến sự trợ giúp của cha. Cổ phiếu
của Liên Hợp chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà lên xuống không
ngừng. Nhưng cuối cùng vào một ngày cuối đông đã bắt đầu phá sản. Tháng
mười, vụ án Cường Sâm Beirut được đem ra phán xét, anh cùng cô đến dự.
Cường Sâm tiến sĩ ở toà án lớn tiếng kêu oan, thậm chí lên án cô là do
ghi hận anh từng đem cô đuổi ra viện nghiên cứu cho nên mới bày trò hãm
hại. Đoàn luật sự của Lam Tư đem tất cả chứng cứ Jake thu thập được cho
tòa án, Beirut hết đường chối cãi rất nhanh bị định tội. Đến tháng mười
hai, tập đoàn Ace mua lại hãng dược Liên Hợp với giá cực rẻ. Sau ngày kí ước, tập đoàn Ace liền tuyên bố xác nhập cùng tập đoàn Bart gia, tổng
tài vẫn do Lam Tư đảm nhiệm. Cổ đông của Liên Hợp lúc này mới phát hiện
chính mình bị người khác đùa bỡn nhưng bọn họ mang nợ đầy mình chỉ biết
oán trách chứ không làm được gì.
Sau đó, đến kì nghỉ lễ, người nhà của anh đều lần lượt về Bart trang viên.
Bart gia khắp nơi đều rộn lên không khí của ngày nghỉ, đầu bếp Phổ Âu từ trước vài ngày đã bắt đầu chuẩn bị, mùi hương ngào ngạt của thức ăn tại phòng bếp truyền ra khiến người ta phải chảy nước miếng, quản gia Chad
chỉ huy người làm đến từng phòng sửa sang, dọn dẹp.
23 tháng 12, mọi người trong Bart gia đã về đầy đủ. Bạch Vân cùng Khấu
Thiên Ngang ẵm theo Khấu Kính đã đến từ hai ngày trước. Alex, Oa Oa cùng hai đứa nhóc sinh đôi buổi sáng cũng vừa đến. Adam dẫn Đường Lâm đan
mang thai vào giữa trưa cũng đã xuất hiện, Hawke cùng Ninh Ninh ôm công
chúa nhỏ mới ra đời vào mùa xuân cũng từ từ tiến vào. Ngày hôm đó, trong phòng đều có thể nghe được vợ yêu của Alex - Oa Oa cầm đầu hai đứa nhóc chạy giỡn ngoài hành lang dài. Bọn họ còn bày trò ăn vụng đồ ăn của Phổ Âu nấu còn thuận tay lấy cắp một ít đem qua cho Khấu Kính. Adam thì cả
ngày đều đi theo bên người Đường Lâm, chỉ cần vợ yêu gặp chút gió, anh
sẽ sợ tới mức mặt xanh mét. Đường Lâm không muốn bị chăm như trẻ con rốt cục chịu không nổi lần nữa cam đoan có chuyện sẽ lập tức báo với anh,
mới có thể đuổi chồng ra khỏi phòng.
- Em dự tính sinh vào ngày mấy?
Nhìn Đường Lâm đang mang thai, Mạc Liên tò mò hỏi.
- Hai mươi sáu, còn có ba ngày mới đến.
Đường Lâm ngồi xuống sô pha, hít một hơi tức giận.
- Anh ấy thật sự làm em muốn điên lên mà.
- Anh em nhà này đều như vậy đấy!
Ninh Ninh cầm li nóng sữa đưa Đường Lâm.
- Đầu năm, em sinh con gái. Hawke mỗi ngày đều gọi điện thoại quấy rối
bác sĩ. Trước khi em sinh một tháng, đôi mắt gấu mèo trên mặt anh so với em còn đáng sợ hơn. Hại em bắt đầu hoài nghi là anh ấy muốn còn sống là em muốn sinh.
Oa nhi nghe vậy, nhịn không được hỏi Bạch Vân.
- Khấu ca thì sao? Chị Bạch Vân anh ấy có cuồng lên không?
Bạch Vân cười gật đầu.
- Anh ấy lúc đó cũng chỉ hơi lo lắng một chút.
- Chỉ lo lắng một chút, không dám đâu!
Ninh Ninh nhíu mày.
- Lúc ấy, ngay cả khi chị chỉ ngáp một cái, anh ấy đều làm ra vẻ như muốn xách hành lí, ẵm chị bay thẳng đến bệnh viện như là chiến tranh sắp tới nơi. Đừng nói với em là chị quên rồi nha!
Oa nhi nghe thấy một lời, bật thốt lên.
- Thật là khoa trương nha! Em nhất định sẽ không nói cho anh ấy biết sớm.
Bốn cô gái liền sửng sốt, không khỏi trừng mắt cô, đều nói to.
- Không thể nào?
- Oa Oa, em có thai sao?
-Mấy tháng rồi?
- Trời ơi, em đã có thai còn dám cùng hai đứa nhỏ kia chạy vòng vòng sao?
Oa nhi nghe xong không khỏi rụt người lại, biện giải nói.
- Nhưng… em không sao mà. Hơn nữa mẹ em nói, năm đó khi bà mang thai em
còn làm ruộng mỗi ngày nha. Em bất quá thì chỉ nhảy nhót chút thôi.
Các cô nghe xong ngẩn ngơ, Ninh Ninh sau đó một giây liền cười lớn.
- Alex bị em hù chết rồi. Em chờ anh ấy xử em đi.
- Không thể nào?
Oa Oa xụ mặt, vội vàng đưa tay năn nỉ.
- Làm ơn đừng có nói cho anh ấy biết. Anh ấy mà biết thì ba mẹ em nhất
định cũng sẽ biết. Sau đó là tới anh trai rồi cô dì chú bác. Kế tiếp
không cần chờ Alex nói, nhà của em sẽ lập tức đến đây, bắt em ăn một
đống thuốc bổ. Mọi người làm ơn đi! Cho dù muốn nói thì sau kì nghỉ ngày hãy nói. Làm ơn, các vị đại từ đại bi, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Hơn
nữa như vậy em mới giả vờ phát hiện chính mình mang thai, Alex sẽ không
cằn nhằn em nữa.
- Oa Oa chị nghĩ không kịp nữa rồi.
Bạch Vân cười chặn miệng cô.
- Tại sao?
Oa Oa trừng mắt nhìn mới phát hiện ba cô còn lại đã quay mặt sang hướng
khác. Cô xoay người sang chỗ khác, quả nhiên thấy Alex mặt không còn
chút máu đứng ngay cửa. Cô hét lên một tiếng, lập tức nhảy khỏi sô pha,
nhanh chóng chạy ra ngoài từ một cửa khác.
- Kha Xảo Oa!
Alex thấy thế, sợ tới mức xanh mặt, vội vàng đuổi theo.
- Em mang thai mà còn dám chạy đứng lại cho anh!
- Không muốn!
Cô quay lại làm mặt xấu với anh sau đó nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.
Mạc Liên mỉm cười xem chuyện trước mắt, lại không khỏi vỗ về bụng của
mình. Xem ra, chuyện cô mang thai vẫn nên sau tối nay rồi hãy nói. Lam
Tư nếu biết, chỉ sợ còn khoa trương hơn cả anh em mình.
Tối hôm đó, cả Bart gia đều nhộn nhịp, ngay cả Sheila cũng đến. Anh em Bart gia cũng đã quen với sự có mặt của Sheila, Mạc Liên đoán rằng bọn họ đa số đều đã biết được chuyện của Bart lão gia cùng Sheila. Sheila được bố trí ngồi ở bên người George. Tuy rằng bà luôn cố tình châm chọc khiêu
khích ông nhưng Mạc Liên đã thấy vài lần Sheila thành công trong việc
ngăn ông lải nhãi giáo huấn con mình. Hơn nữa còn bỏ đi hết đồ ăn mỡ
trong dĩa ông. Bàn bên cạnh lại đối lập hoàn toàn với việc Alex dỗ Oa Oa ăn nhiều một chút. Nhìn dáng vẻ “ Tha cho em đi!” của Oa Oa cô liền
nhịn không được muốn cười.
- Em đang cười cái gì vậy?
Người đàn ông bên cạnh tiến đến bên tai nhỏ giọng. Cô cười nhìn Lam Tư, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói.
- Không! Em đang thật sự rất thích không khí gia đình đoàn viên thế này.
Em trước giờ chưa từng tham gia qua bữa cơm nào vui vẻ như thế.
Anh nắm tay cô. Đúng lúc này, Đường Lâm ngồi ở cô đối diện đột nhiên dùng sức nắm chặt cánh tay Adam, thở gấp nói.
- Adam?
Adam sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
- Em làm sao vậy? Sao vậy? Có sao không?
- Em nghĩ… em sắp sinh rồi!
Cô nói xong câu này làm cho hiện trường nháy mắt xôn xao hỗn loạn hẳn lên.
- Sắp sinh sao?
- Bây giờ? Ở trong này? Không thể nào?
- Ngày sinh dự tính không phải 26 sao?
- Hiện tại mới ngày 24, không phải còn hai ngày nữa sao?
- Mau gọi xe cấp cứu.
- Trực tiếp lái xe đến còn nhanh hơn.
- Chad! Chad!
- Khấu, đi lấy hành lý của Đường Lâm mau!
- Bệnh viện xa quá! Đi trực thăng đi!
- Không! Em không muốn ngồi trực thăng! Không!
- Được! Được! Chúng ta không đi trực thăng. Anh lái xe đưa em đi! Lập tức tới bệnh viện!
Adam ôm lấy Đường Lâm chạy ra ngoài, tất cả mọi người đều chạy theo. Trong
chớp mắt, nhà ăn cũng chỉ còn lại Mạc Liên cùng Lam Tư.
- Nhà anh mỗi lần có ai sinh con đều động trời vậy sao?
Cô nhìn anh, cười hỏi.
- Anh không biết.
Anh chống gậy đứng dậy, nhìn cô thừa nhận nói.
- Anh trước kia rất ít khi ở đây. Đây là lần đầu anh gặp được cảnh người sắp sinh.
Mạc Liên đưa tay vuốt ve mặt anh sau đó hôn lên môi anh, mỉm cười mở miệng.
- Mọi việc đều có lần đầu tiên.
Lam Tư cổ họng căng thẳng, anh nhìn nụ cười dịu dàng của vợ yêu, gật gật đầu, nắm tay cô cùng nhau chậm rãi đi ra ngoài.
Đêm hôm đó, mọi người Bart gia đều chạy tới bệnh viện. Đường Lâm trong
phòng sinh mười mấy tiếng đồng hồ đến sáng hôm sau mới sinh được một bé
gái. Bởi vì hào thế Bart gia quá lớn, không khỏi kinh động đội chó săn
của Los Angeles. Ngày hôm sau, tin tức báo chí đều cho lên trang bìa
“Bart gia đã thêm một vị công chúa nhỏ”. Đương nhiên, các phóng viên
nhàm chán không quên chụp được hình của năm vị thiếu gia Bart gia. Thuận tiện tính theo tài sản riêng của mỗi người thì Lam Tư dĩ nhiên được
vinh danh. Trong đó, một vị phóng viên còn đưa tin về chức công tước
của anh ở nước Anh. Những ngày sau, tin tức về Bart gia không ngừng được đăng báo. Thậm chí có phóng viên còn túc trực ở sau cổng bệnh viện,
không ngừng chụp ảnh. Mỗi khi bọn họ chỉ cần có người muốn đi bệnh viện
thăm Đường Lâm thì vừa bước tới cổng đều phải dưới sự trợ giúp của vệ sĩ mới vào được. May mắn cách đây hai ngày, một cặp điện ảnh ngôi sao bị
lộ chuyện tình cảm mới có thể dời đi sự chú ý của đám nhà báo. Mạc Liên
nhẹ nhàng thở ra nhưng lại không nghĩ đến chỉ vì mấy tin tức kia mà
chuyện không ngờ lại xảy ra.
Một ngày, Lam Tư cùng cô đi bệnh viện thăm Đường Lâm. Khi hai người đang ở
cửa chờ lái xe lái xe đến, chuẩn bị về nhà thì một vị bác sĩ bỗng chạy
tới.
- Mạc tiến sĩ, xin một chút!
Bởi vì thấy cô là bác sĩ, vệ sĩ cũng không lên ngăn cản. Mạc Liên quay
người lại đang muốn hỏi cô có chuyện gì thì cô gái kia liền lướt qua vệ
sĩ, bộ mặt nháy mắt trở nên dữ tợn, từ trong túi lấy ra một con dao, đâm thẳng vào ngực Mạc Liên.
- Ngươi đi chết đi!
Sự việc xảy ra quá nhanh, lại ở khoảng cách gần, Mạc Liên căn bản không
kịp phản ứng. Ngay khi con dao sắp đâm vào ngực cô thì một bàn tay lại
đưa ra chắn ngay trước ngực cô. Tiếp theo, cô liền thấy Lam Tư tay trái
cầm lấy dao, tay phải lên quyền đánh cô gái kia bay ra xa. Vệ sĩ Bart
gia lập tức xông lên, tóm gọn tên sát thủ giả danh bác sĩ.
- Buông! Buông ta ra! Ngươi là tiện nhân! Đều là ngươi! Đều là do ngươi!
Cô gái kia tuy rằng bị bắt lại nhưng vẫn lớn tiếng gào thét.
- Bịt miệng cô ta lại!
Lam Tư đi lên trước, phẫn nộ nói. Mạc Liên cho đến lúc này mới hồi phục
tinh thần lại, trên mặt cô màu máu mất hết, bước lên phía trước giữ chặt Lam Tư. Tay trái anh còn nắm lưỡi dao.Lưỡi dao quá bén khiến tay anh
nhuộm đầy máu tươi.
- Anh đúng là ngu ngốc! Anh nghĩ cái gì vậy hả?
Cô hai tay run run cầm lấy cổ tay anh, kinh hoảng đối với anh rít gào.
- Anh cho rằng tay anh là sắt sao? Anh có biết làm vậy tay anh có thể bị phế không?
- Không! Tay anh không phải là sắt.
Anh bình tĩnh nhìn cô, khàn khàn nói.
- Nhưng dùng một bàn tay anh đổi lấy mạng sống của em thì cũng rất đáng.
Mạc Liên nghe được á khẩu không trả lời được, nhìn người đàn ông bình tĩnh
trước mặt. Nước mắt nhanh chóng trào ra. Cô không dám nắm chặt tay anh
chỉ biết quay đầu hét to.
- Bác sĩ! Bác sĩ!
Sau một trận hỗn loạn, anh rất nhanh được đưa vào phòng cấp cứu.
- Đừng khóc.
Lam Tư thấp giọng an ủi cô.
- Bác sĩ đã nói không có gì rồi.
- Nếu còn thêm một chút, tay anh nhất định bị phế còn gì.
Cô ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào.
- Lần sau đừng làm vậy nữa.
Đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, Lam Tư vỗ về, cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn.
- Lúc nãy, anh sợ nhất là lại không kịp cứu em như lúc trước. Anh không có cách nào… anh nghĩ em lại rời xa anh.
Anh thở sâu, ổn định giọng nói.
- Em có biết cảm giác ấy rất khủng bố không? Nếu chỉ hi sinh một cánh tay trái mà có thể cứu em, anh có thể hi sinh cả cánh tay mình.
Mạc Liên người đàn ông trước mặt, ở trong lòng anh khóc nghẹn ngào. Lam Tư
thở dài, biết cô trong lúc nhất thời không ngừng khóc được, chỉ có đưa
tay vỗ về lưng của cô, không an ủi, chỉ ở nơi sâu nhất trong lòng mới
cảm tạ ông trời. Lúc này đây, anh rốt cục cũng kịp cứu cô.
- Bọn họ liền thấy Khấu Thiên Ngang cùng đi Jake đi vào. Nhìn thấy Jake,
Lam Tư liền biết anh đã tra được thân phận người phụ nữ kia.
- Người đó là ai?
Anh hỏi. Jake trả lời.
- Vợ của Cường Sâm Beirut.
- Beirut phu nhân?
Mạc Liên sửng sốt.
- Bà ấy vì sao muốn giết tôi?
Khấu Thiên Ngang nhìn Lam Tư, cùng Mạc Liên khóc đến hai mắt sưng đỏ, thở dài nói.
- Beirut phu nhân hiển nhiên tin tưởng những gì chồng mình nói. Cho rằng
chồng mình bị tội cũng là do Mạc Liên làm ra. Tinh thần người phụ nữ kia vốn không ổn định. Hơn nữa tài khoản của vợ chồng bọn họ đã bị niêm
phong. Bà ấy đành phải từ khu cao cấp chuyển đến phòng ở bình thường,
tinh thần của bà bởi vậy trở nên càng kém, vừa vặn mấy ngày nay nhìn
thấy tin tức của chúng ta, bà đã chịu kích thích, biết em sẽ đến bệnh
viện thăm bệnh. Cho nên mới giả dạng bác sĩ, giết chết người đã hại gia
đình bà ấy.
- Tôi không hại bà ấy.
Mạc Liên đỏ hốc mắt, căm giận bất bình nói.
- Chồng bà ta mới là người muốn giết tôi.
- Đúng vậy! Nhưng tôi nghĩ bà ấy phát điên rồi.
Khấu Thiên Ngang nhìn tay trái Lam Tư bị băng, hỏi.
- Tay ngươi có khỏe không?
- Hoàn hảo.
Lam Tư nhếch môi cười.
- Bác sĩ nói tôi số rất lớn, lưỡi dao chỉ vừa vặn chém vào xương, cũng
không có tạo thành thương tổn quá lớn. Tôi có thể về nhà nghỉ ngơi, sau
rồi trở về tái khám.
Khấu Thiên Ngang liếc mắt nhìn Mạc Liên sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, không xác định hỏi lại Lam Tư.
- Cho nên ngươi muốn làm hôm nay?
- Đương nhiên.
Lam Tư gật đầu.
- Nhất định phải hôm nay.
Thấy anh kiên trì như thế, Khấu Thiên Ngang mỉm cười.
- Ta giúp ngươi lấy thuốc.
Hai người đàn ông này tình cảm từ khi nào vậy? Ngay cả mùi thuốc súng bắn
tỉa cũng không có. Mạc Liên nhìn này hai anh em đang nói chuyện bí hiểm, đôi mi thanh tú nhíu lạ. Sau khi Khấu Thiên Ngang cùng Jake đi ra liền
ép hỏi anh.
- Anh bị thương còn chưa khỏi lại muốn làm gì?
- Anh không có đi đâu hết. Anh chỉ muốn làm một chuyện thôi.
Lam Tư nói.
- Chuyện gì?
- Em sẽ được biết.
- Em sẽ biết?
Cô ngây người ngẩn ngơ.
- Đi với anh.
Anh cúi đầu trộm hôn đôi môi đỏ mọng của cô một cái mới dắt cô đi ra ngoài. Mạc Liên kháng nghị.
- Lam Tư, anh phải nghỉ ngơi.
- Anh sẽ nhưng mà anh phải làm chuyện này trước đã.
- Anh không thể chờ vài ngày nữa rồi làm sao?
- Không thể.
Anh đem cô đưa lên xe, sau đó chính mình cũng ngồi đi lên.
- Chuyện này rất quan trọng, không thể chờ.
Chuyện gì không thể chờ, nhất định phải làm hôm nay sao? Mạc Liên vẻ mặt hoài
nghi nhưng điều làm cô càng ngốc ra chính là lái xe chở cô cùng anh về
Bart gia.
- Em nghĩ anh muốn đi chỗ khác.
- Không có.
Lam Tư mỉm cười.
- Anh nói rồi anh chỉ làm một chuyện.
Cô nhíu mày, không biết anh đang làm cái gì nhưng ít nhất anh cũng làm ở
nhà chứ không phải bay ra đường. Lái xe mở cửa sau, Lam Tư cùng cô xuống xe. Anh dẫn cô vào nhà, lại không lên lầu, mà kéo cô xuyên qua hành
lang dài, đi qua bể bơi cùng nhà kính trồng hoa, đi qua phía bãi cỏ tiến vào khu rừng rậm. Lòng của dô đột nhiên dâng lên tò mò, anh đang dẫn cô đi đâu.
Trong rừng rậm, lá rụng tạo thành một màu rực rỡ. Nơi đó cũng không xa nhưng
anh đi tới vẫn là cố hết sức, hơn nữa tay trái bị thương không thể chống gậy. Không có bao nhiêu lâu, chân anh bắt đầu mệt, cô đỡ anh cùng anh
đi tới đình hoa hồng. Trên sàn đình, phủ kín cánh hoa hồng giống như
được trải thảm, chính giữa đình chiếc bàn được trải khăn. Trên bàn, có
hai li rượu sâm banh cùng thức ăn. Đột nhiên, âm nhạc mềm nhẹ vang lên,
cô theo nơi tiếng nhạc phát ra thì thấy phía sau có một dàn nhạc, anh
thậm chí còn sai người đem cả đàn piano ra đây. Cô hai tay đưa lên môi,
vì bất ngờ mà không nói gì được.
- Anh có thể mời em điệu nhảy này không?
- Chân anh đang đau.
- Cho nên em phải đỡ anh.
- Tay anh bị thương.
- Cho nên anh phải cẩn thận đừng làm đau anh.
Cô bật cười, sau đó đưa tay giao cho anh. Tiếng nhạc bay nhẹ trong không
khí. Lam Tư ôm lấy cô ở trong đình hoa hồng chậm rãi di động khiến cho
âm nhạc vây quanh. Động tác anh không lưu loát, anh mặt cũng không còn
tuấn mỹ nhưng cô chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế này. Bọn họ ở đình
nhẹ nhàng xoay tròn, một vòng lại một vòng, một vòng lại một vòng. Thế
giới giống như chỉ còn lại anh cùng cô, cô cảm thấy chính mình giống như đang được ở thiên đường. Sau đó, âm nhạc ngừng lại. Hai người thở phì
phò ngừng lại, sau đó anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn môi cô.
- Anh rất hi vọng hôm nay sẽ hoàn mỹ.
Anh nói.
- Hoàn mỹ là không tồn tại.
Cô mắt chứa giọt nước long lanh, mỉm cười nhìn anh.
- Đúng vậy!
Anh cười cười, đồng ý lời của cô, sau đó anh lui từng bước, hít một hơi thật sâu, nhìn cô, mở miệng.
- Ngày này hai năm trước, có một cô gái mở miệng cầu hôn anh. Ngay lúc đó anh chỉ biết tính toán ích lợi cho nên anh đồng ý cùng cô ấy kết hôn
một năm đổi lấy độc quyền nghiên cứu. Nhưng cô ấy không chỉ thông minh
mà tâm hồn còn trong như ngọc. Chưa bao giờ có ai hiểu anh như cô ấy.
Chưa bao giờ có người làm anh cười đến sảng khoái như cô ấy. Cho nên khi cô ấy rời khỏi anh, anh cũng không muốn hủy bỏ hôn ước. Bởi vì anh phát hiện anh không chỉ cần một năm ngắn ngủi như thế.
Anh quỳ xuống trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp. Mạc Liên kinh ngạc nhìn anh, cảm động nói không ra lời.
- Lúc này đây, là mãi mãi. Anh muốn cùng em làm hợp đồng cả đời.
Anh ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Em có thể… lấy anh không?
Cô chưa bao giờ biết, anh cũng có thể lãng mạn như thế. Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới có ngày anh sẽ cầu hôn cô như thế. Mạc Liên nhìn người
đàn ông từng rất kiêu ngạo trước mắt, nay lại quỳ gối trước mặt cô,
không khỏi che miệng, khóc nấc lên. Thấy cô đột nhiên khóc, Lam Tư không khỏi có chút khẩn trương.
- Liên?
Từng giọt nước mắt nhanh chóng chảy xuống. Cô quỳ xuống, gắt gao ôm lấy anh. Lam Tư khóe mắt mang theo ẩm ướt.
- Đây là biểu thị em đồng ý sao?
Cô vừa khóc vừa nói.
- Em đồng ý! Vô cùng đồng ý!
Cho đến khi tai nghe được lời cô nói, anh mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
Lam Tư dùng tay bị thương ngây ngốc mở hộp ra, lấy nhẫn đeo vào ngón tay cô. Mạc Liên nhìn hình dáng của chiếc nhẫn lại lắp bắp kinh hãi. Đó là
một chiếc nhẫn kim cương hình đóa hoa sen màu hồng phấn. Thiết kế vô
cùng tinh xảo, nhiều đóa hoa trên tay cô như đang nở rộ, còn đính thêm
những chiếc lá bằng ngọc lục bảo.
- Chiếc nhẫn này là do anh tự thiết kế mời Catier đặc biệt chế tác.
- Anh nói.
- Sao anh biết?
Cô cho tới bây giờ chưa từng nói cho anh tên tiếng Trung của cô là do đặt từ tên loài hoa này.
- Anh hỏi Bạch Vân, cô nói tên tiếng Trung của em giống với tên loài hoa này.
Anh nắm tay cô.
- Anh hi vọng em sẽ thích nó.
- Em làm sao không thích được?
Cô cười rơi lệ, vỗ về mặt anh.
- Chưa từng có ai vì em mà làm như thế. Nó thật sự quá đẹp!
Anh một lần nữa đem cô ôm vào trong lòng, lại hôn lên môi của cô.
- Mạc tiến sĩ, anh yêu em!
Cô ý loạn tình mê lôi kéo anh ngã xuống những cánh hoa hồng. Sau đó mới đúng lúc nhớ tới bên cạnh còn có người.
- Chờ một chút…… Lam Tư…… Dàn nhạc……
Cô thở gấp, xấu hổ ngăn cản đưa tay vào váy cô. Lam Tư cười khẽ ra tiếng.
- Bọn họ đã sớm đi rồi. Jake sẽ biết quản lí họ.
- Ưm!
Mặt cô đỏ lên, lại kéo anh gần lại.
Hoàng hôn, đem thế giới nhuộm thành màu kim hồng. Bọn họ ở giữa vườn hoa hồng, triền miên thật lâu……
Star Hotel. New York
Mạc Liên đi lên sân khấu, đứng ở bục, cô nhìn phía trước ba bốn trăm người, mỉm cười, hướng về phía Microphone mở miệng.
- Rất vui khi được gặp mọi người ở đây. Mười năm trước, tôi bắt đầu
nghiên cứu kỹ thuật này. Lúc ấy, không ai tin tưởng tôi sẽ thành công.
Nhưng bên cạnh tôi vẫn có rất nhiều bạn bè. Nhiều năm rồi, họ vẫn ủng
hộ, giúp đỡ tôi. Đương nhiên người chồng giàu có của tôi - Lam Tư Bart
cũng đã vô cùng rộng rãi chi tiền cho tôi giúp tôi có thể ngày càng hoàn thành những thiếu sót. Thật ra mà nói thì, tiền của anh ấy là quan
trọng nhất.
Trong hội trường có vài tiếng cười rộ lên. Mạc Liên nhìn Lam Tư đang ngồi
dưới khán đài nhéch môi cùng cô, cười cười, thiệt tình nhìn anh mà nói.
- Nhưng thứ anh ấy cho tôi không chỉ có tiền mà còn có sự tin tưởng vô
hạn. Mỗi khi tôi suy sụp hay nổi giận anh ấy luôn kiên nhẫn tiếp sức cho tôi. Nhiều lần tôi muốn buông tay bỏ cuộc, anh lại động viên tôi tiếp
tục. Nếu không có anh ấy, tôi tuyệt đối không thể hoàn thành kỹ thuật
N3.
Cô thở sâu, quay lại nhìn mọi người, mỉm cười mở miệng.
- Đương nhiên, tôi hôm nay đến đây không phải chỉ để khen ngợi người chồng đáng yêu, giàu có của tôi.
Tiếng cười lại hiện ra. Cô chờ cho tiếng cười lắng xuống mới nói.
- Năm trước khi thí nghiệm này thành công, cũng đã được các cơ quan chức
năng cấp phép, tôi đã có một ý tưởng nên đã cùng anh ấy thảo luận.
Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười tuyên bố.
- Hôm nay tôi rất vinh hạnh thay cho tập đoàn Bart gia cũng như chồng
tôi, ở đây xin thông báo với mọi người một chuyện. Chúng tôi không giữ
bản độc quyền kĩ thuật N3 nữa.
Lời nói của cô làm cho hội trường lập tức xôn xao hẳn lên. Vài phóng viên
đã nhanh chóng gọi về công ty họ. Mạc Liên nhìn sự kinh ngạc của mọi
người, tiếp tục mở miệng nói. Tiếng nói cô truyền qua Microphone, vang
khắp hội trường.
- Chúng tôi sẽ đem kỹ thuật N3 công bố rộng rãi trên mạng, tập đoàn Bart
gia hi vọng đây có thể giúp ích cho việc nghiên cứu thuốc của các hãng
dược trên toàn thế giới. Hy vọng kỹ thuật này có thể giúp giá thuốc ngày càng ổn định, giúp thêm được nhiều người. Cám ơn mọi người đã đến tham
dự hôm nay. Nếu có thắc mắc gì vui lòng liên hệ trưởng phòng PR của
chúng tôi - cô Anna sẽ được tư vấn.
Cô nói còn chưa xong, dưới đài mọi người liền đều đứng dậy vỗ tay. Cô đi
giữa tiếng vỗ tay của mọi người, bước xuống khán đài đến bên chồng mình. Lam Tư đón lấy cô, đưa tay ôm lấy cô, hai người nhìn nhau cười.
- Em nói được không?
- Rất được!
- Anh có hối hận không?
- Về chuyện gì?
- Từ bỏ việc độc quyền kỹ thuật N3 khiến anh kiếm nhiều tiền hơn.
- Tiền! Anh đã có quá nhiều!
Lam Tư ở dưới mọi ánh nhìn của mọi người, cúi đầu hôn cô, thâm tình chân thành.
- Em! Với anh mới là quan trọng nhất.
Mặt Mạc Liên đỏ bừng, nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người khi anh hôn cô càng vang dội hơn.
- Hối hận không?
Anh mở miệng hỏi lại cô.
- Về cái gì?
- Lấy anh!
- Tuyệt đối không.
Lam Tư mỉm cười, ôm lấy thắt lưng cô, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ rời khỏi hội trường. Bên ngoài, ánh mặt trời sáng lạn. Mạc Liên ở trong lòng Lam Tư, nhìn lên trời xanh, đôi môi khẽ nở ra nụ cười.Cô biết hiện giờ cô đã
yêu anh… hơn cả mười năm trước.
~ Hoàn ~