Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 2: Chương 2




Mùa đông, thế giới bị tuyết trắng bao trùm. Sáng sớm chủ nhật, Lam Tư cho xe tới đón Mạc Liên, lại thấy anh, rung động trong lòng lại càng sâu chút. Lam Tư vẫn lạnh lùng như cũ, cô thẳng lưng, bước vào xe. Ngồi dãy ghế phía sau, cách một tầng cách âm thủy tinh, cô nhẹ nhàng thở ra, lát nói chuyện người khác sẽ không nghe thấy. Ngoài cửa sổ cảnh vật chạy lướt qua, cô không yên bất an ngồi ở ghế trên, bên cạnh là người đàn ông không lâu nữa sẽ là chồng cô, chỉ cảm thấy xa lạ. Mấy ngày nay, cô thật sự lo lắng. Tuy rằng cô muốn tin rằng mình đã quyết định không sai nhưng cũng rất khó thuyết phục bản thân mình.

- Tôi nghĩ cô đã nói với bà nội?

Tiếng nói của Lam Tư trong xe yên lặng vang lên, Mạc Liên hoảng sợ, có chút mờ mịt.

- Đúng vậy.

Cô nhìn chăm chú vào anh, cố gắng trấn định nói.

- Tôi nói hôm nay tôi sẽ dẫn bạn trai sắp kết hôn ra mắt bà.

- Cô có nói chúng tôi thật sự yêu thương nhau không?

- Có.

Mạc Liên quay đầu nhìn cảnh vật

- Tôi nói với bà, anh đã đầu tư cho nghiên cứu của tôi, hai chúng ta lần đầu gặp đã yêu, sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta đã hẹn hò… Đợi chút, còn có một số chi tiết.

Lam Tư nhìn gương mặt trắng nõn của cô.

- Chi tiết gì?

- Anh bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, tính tình như thế nào?

- Cô trả lời ra sao?

Lam Tư tò mò trinh thám điều tra cô biết cái gì về anh.

- Anh năm nay ba mươi sáu tuổi, ở New York, mẹ mất, cha vẫn khoẻ mạnh, rất thích làm việc, cá tính khiến người khác rất áp lực

Trong xe bỗng nhiên lâm vào một trận trầm mặc, sau đó cô mới phát hiện chính mình nói cái gì, bất giác cứng đờ, chỉ nghe anh đã mở miệng.

- Cá tính khiến người khác rất áp lực? Đây là những gì thám tử cho cô biết?

Cô cố lấy dũng khí trở lại đối mặt anh. Nhưng này người đàn ông đối với lời cô nói tựa hồ không tức giận, trên mặt anh không có biểu tình gì, trong đôi mắt màu xám chỉ có tò mò.

- Không phải, là tôi xem kết luận của báo cáo.

- Vì sao?

Biết anh muốn nghe là lời nói thật, cô thở sâu, trả lời.

- Anh đối với người đắc tội với mình tuyệt đối không cho cơ hội lần thứ hai, nhưng anh cũng không xử lí ngay mà chờ đợi lựa chọn thời cơ tốt nhất, cho đối phương một phát chí mệnh.

Trả lời của cô khiến anh nhíu mày.

- Cô thích ăn cái gì?

Mạc Liên ngây người ngẩn ngơ, có chút ngây ngốc nhìn anh.

- Nếu chúng ta muốn kết hôn, tôi nghĩ bà nội cô hẳn sẽ cho rằng tôi biết về cô rất rõ.

- Tôi không có kén ăn, chỉ cần là món không kỳ quái tôi nhất định đều ăn được.

- Rất kỳ quái? Như là cái gì?

- Sâu. Tôi không ăn sâu.

Cô tức giận thanh minh,

- Tôi biết rất nhiều người nghĩ đến người Trung Quốc cái gì cũng ăn được. Nhưng anh cứ tin tưởng tôi, tôi thật sự đối với đồ ăn kì quái, đặc biệt là sâu, không có hứng thú.

Cô thanh minh, thật đúng là làm cho anh nhịn không được mở miệng hỏi một câu.

- Có người từng hiểu lầm quá cô thích ăn sâu?

Cô nhỏ giọng nói.

- Bạn trai đầu tiên của tôi, anh xem tiết mục tivi, có ấn tượng lệch lạc đối người Trung Quốc. Có một lần đi hẹn hò, anh dẫn tôi đi ăn đại tiệc sâu bọ, tôi sợ đến mức chạy thẳng ra đường.

Anh nhíu mày, bạn trai đầu tiên của cô. Rồi tiếp tục hỏi.

- Cô thích làm gì?

- Lên mạng.

Mạc Liên có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn thành thực trả lời. Cô liếc mắt nhìn anh, trên mặt anh vẫn là không có gì biểu tình.

- Còn anh thích gì?

- Làm việc.

Mạc Liên có chút há hốc mồm, nhưng thần sắc anh lại tự nhiên, cô hiểu được anh bị nghiện làm việc.

- Trừ bỏ làm việc, anh không có hứng thú khác sao? Như là thể thao, chơi cờ, sưu tập tem, tranh…

Lam Tư trầm mặc một hồi lâu, làm như ở tự hỏi, sau đó mới nói.

- Lúc đi học tôi có đánh quyền anh, sau khi tốt nghiệp không chơi, chỉ ngẫu nhiên luyện luyện thể hình.

- Cho nên anh chỉ mặc quần áo may thủ công, ăn món ngon do đầu bếp riêng làm, lấy thị trường chứng khoán làm thú vui, chơi quyền anh để luyện thể hình?

- Không sai biệt lắm.

Anh nhìn phía trước, bình thản ung dung hỏi lại

- Cô đem phòng thí nghiệm làm nhà, một ngày làm việc hai mươi mấy giờ, ăn uống tùy tiện, nhưng là tuyệt đối không ăn sâu, thích lên mạng mua này nọ?

Cô hạ mắt, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

- Tôi thích màu gì?

- Màu hồng.

- Vậy còn anh?

- Không thích màu nào đặc biệt.

Sự hiểu biết của anh về cô so với hiểu biết của cô về anh hình như nhiều hơn. Trừ bỏ là cái nghiện làm việc, thật lâu trước kia có đánh quyền anh, cô đối với sở thích cá nhân của anh đều không biết gì cả. Anh im lặng không nói gì thêm, bởi vì đã đến bệnh viện Lái xe nhanh chóng mở cửa xe, cô xuống xe, Lam Tư bên cạnh, tay nhẹ nhàng choàng qua thắt lưng của Mạc Liên. Cô hơi hơi cứng đờ, vừa đến bệnh viện, cô tựa hồ lại khẩn trương lên. Thấy cô cứng ngắc giống như cột cờ.

- Thoải mái nào! Nếu không người khác sẽ cho là tôi đang bắt cóc cô.

Lam Tư nhẹ nói bên tai cô, cảm giác được hơi thở ấm áp, cô thiếu chút nữa ngất đi, may mắn kiềm lại được.

- Chuẩn bị xong chứ?

Chuẩn bị xong chứ? Kiếp sau đi. Mạc Liên nuốt nuốt nước miếng, bức chính mình gật đầu, sau đó đi về phía trước. Anh cùng cô đi qua đại sảnh bệnh viện, đi thang máy lên lầu. Rốt cục Mạc Liên cùng Lam Tư đã đi đến cửa phòng bệnh, anh xoay qua gương mặt đang lo lắng của cô, một tay ôm lấy cô kéo sát lại.

- Nhìn tôi.

Lam Tư bắt của cô cằm, hỏi.

- Cô biết tôi là ai sao?

- Lam Tư…… Lam Tư Bart……

- Đúng vậy, tôi là Lam Tư · Bart. Cô gả cho Lam Tư · Bart, tôi đồng ý, tôi nhất định làm được, điều cô cần làm chính là tin tưởng tôi.

Đôi mắt màu xám lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo cùng tự tin, Lam Tư gằn từng tiếng đều mang theo cường ngạnh lực đạo. Tin tưởng tôi. Cô không có khác lựa chọn. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, nhìn người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo trước mắt này.

- Tôi tin anh.

Trước sự không ngờ đến của cô, Lam Tư mỉm cười.

- Tốt lắm.

Anh nói, sau đó nắm chặt tay cô, đẩy cửa mà vào. Tay anh ấm áp mà rắn chắc, vững vàng bao lấy tay của cô, làm cho cô tự nhiên an tâm. Bà nội Mạc tiến sĩ là một bà lão vóc dáng thấp bé, tóc bạc trắng. Mạc Liên dùng tiếng Trung cùng bà nói chuyện, sau đó dùng tiếng Anh giới thiệu anh. Bà mỉm cười, vươn tay ra, Lam Tư thấy thế đi đến bên giường, ở ghế trên ngồi xuống.

- Bart tiên sinh, thật có lỗi khi gặp cậu ở đây. Bắt cậu đến bệnh viện đến thực ngượng ngùng, vì thầy thuốc không cho phép tôi xuất viện, tôi lại quá mức tò mò với người đàn ông cùng cháu tôi kết hôn, cho nên mới bảo cô dẫn cậu đến bệnh viện. Xin cậu đừng giận.

- Sẽ không.

Lam Tư mỉm cười.

- Tôi định đến nhà chào nhưng Mạc Liên sợ bà đối với hôn sự có phần nghi ngờ nên đến đây để gặp mặt.

Anh có thể cảm giác được Mạc Liên ngồi ở bên giường cứng đờ, anh cầm tay cô, muốn cô yên tâm.

- Cái gì nghi ngờ?

Trên giường bệnh, bà nội tò mò mở miệng.

- Thực tế, tôi với cô ấy quen nhau chưa đầy một tháng. Nhưng khi thấy cô lần đầu tiên, tôi liền xác định cô là người tôi cần. Qua mỗi một ngày, ý định này càng thêm khắc rõ. Tôi đến, là muốn xin bà cho phép cháu gái gả cho tôi.

Anh nói cô là người anh cần, anh không có nói dối, anh chính là làm cho người nghe tự cho là đúng. Mạc Liên nhẹ thở ra, một cỗ chua xót dâng lên. Trần Ngọc Lan nhìn người đàn ông anh tuấn, anh thoạt nhìn cũng rất thật lòng. Bà biết anh bối cảnh hùng hậu, cháu gái cũng đã nói qua nhưng bà cũng muốn hỏi rõ một điều.

- Cậu thích cháu gái tôi ở điểm nào?

- Dũng cảm.

Anh không chút do dự mở miệng trả lời

- Tôi thích sự dũng cảm của cô, tôi hy vọng đứa nhỏ tương lai của tôi có thể giống cô ấy, cho dù bị yếu thế, cho dù bị người khác nghi ngờ, cũng có thể kiên định tin tưởng chính mình.

- Cậu yêu nó sao?

Mạc Liên nghe vậy, lại hoảng, hơn nữa xấu hổ vạn phần, lại không thể nói thêm cái gì. Lam Tư trầm mặc, cô cảm thấy không khí buồn lại trầm xuống, cô hoàn toàn không dám nhìn anh, cả người cứng ngắc như tượng đá, thời gian giống như ngừng lại, bất động.

- Tôi thích cô, nhưng nếu là tôi nói với bà là tôi đã yêu cô ấy, thì là đang nói dối.

Mạc Liên hoàn toàn không thể hô hấp nhưng tiếp theo mấy giây, bà nội lại nở nụ cười.

- Cậu rất thành tâm.

- Tôi nghĩ đó nếu miễn cưỡng cũng xem như ưu điểm.

Anh trên mặt không có biểu tình gì, bà nội lại lại nở nụ cười, sau đó ho khụ lên. Mạc Liên vội lấy nước cho bà nội, Ngọc Lan uống mấy ngụm nước, mới dựa đầu vào gối, nhìn vẻ mặt tái nhợt cháu gái cùng người đàn ông thành thực kia, sau đó mỉm cười.

- Các cháu tính khi nào thì kết hôn?

Bà nội là đồng ý rồi? Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy anh nói.

- Ngày mười lăm.

- Tháng sau?

- Tháng này.

- Nhanh vậy sao?

Bà nhìn cháu gái bật thốt lên

- Mười lăm tháng này, không phải chỉ còn hai tuần lễ?

- Cháu cùng Lam Tư, không muốn quá phô trương.

Lần này, cô vội trả lời, sợ anh còn nói nữa sẽ làm trái tim của cô ngừng đập ngay tức khắc.

- Cháu cũng thật là, kết hôn là đại sự của đời người, cho dù không phô trương cũng phải tổ chức đàng hoàng. Đừng nói cho tôi biết cháu ngay cả áo cưới cũng không tính chụp?

- Nhưng, bà đang…

- Bà chỉ bệnh, chưa có chết.

Bà gần như hét lên

- Đúng rồi, điện thoại của bà đâu? Chỉ còn không đến hai tuần lễ, muốn chọn áo cưới, muốn chụp ảnh, còn muốn in thiệp cưới, viết thiệp cưới, mau mau mau, đi giúp tôi làm xuất viện

- Xuất viện? Không !

Mạc Liên sắc mặt tái nhợt phản đối, tay phải lại bị một bàn tay to ấm áp cầm, cô hoảng sợ, âm cuối vừa dứt, quay đầu chỉ thấy anh nhìn chăm chú vào cô, sau đó đã mở miệng.

- Tôi có thể sắp xếp.

- Nhưng lỡ có chuyện gì?

- Tin tưởng tôi.

- Nhưng….

Cô lại kháng nghị, anh tự tin nhìn, cô trầm mặc, sau một lúc lâu, mới gật gật đầu. Lam Tư thấy thế, nhìn bà nội đang cực kì hứng thú trên giường bệnh.

- Chuyện xuất viện, tôi có thể an bài, nhưng tất cả phải theo sự chỉ định của bác sĩ.

- Đương nhiên.

Ngọc Lan gật đầu, đối này người đàn ông ấn tượng rất tốt

Hai tuần sau, bà nội theo sự sắp xếp của Lam Tư ra viện, với điều kiện phải cho hai bác sĩ đi theo. Bởi vì không tiếp thụ trị bệnh bằng hoá chất, bà nội chỉ lấy một ít dược phẩm, tuy rằng mãi không chịu, cuối cùng bà nội do Lam Tư thuyết phục, tiếp nhận hai bác sĩ đi theo.

- Bởi vì Mạc Liên sẽ lo lắng.

Lam Tư nói mặt không đỏ, hơi thở không rối loạn, lại làm cho lỗ tai Mạc Liên bất giác nóng lên. Thật kỳ quái, nghe thấy tên mình từ miệng Lam Tư thốt ra, cho dù nghe mấy ngày, cô vẫn cảm thấy có chút không quen. Bà nội vừa về mấy hôm mà bắt đầu có người ra vào phòng cô. Nhà thiết kế, nhà tạo hình, nhiếp ảnh gia, nhân viên tổ chức hôn lễ, còn có quà tặng công ty, công ty vàng bạc đá quý, công ty điểm tâm, giám đốc công ty đều đem hàng mẫu qua để cho hai bà cháu lựa chọn. Lam Tư thậm chí cảm thấy Mạc Liên sẽ rất nhiều việc nên phái tới một trợ lí giúp cô, Anna sẽ hỗ trợ cô chuẩn bị.

- Hít vào! Hít Vào!

- Tôi đang cố!

- Vào rồi, một chút nữa, hít vào.

- Tôi không được! Không được!

- Cô có thể, tin tưởng tôi!

Không, cô làm không được, cô muốn té xỉu, cô gái này nếu… nếu không buông ra cô. Mạc Liên sẽ đánh cô bất tỉnh! Ngay khi sắp thực hiện kế hoạch, phía sau vọng lại tiếng Lysa.

- Ok. Xong rồi! Cô mặc thêm váy cưới vào sẽ là một cô dâu xinh đẹp.

- Tôi không có cách nào hô hấp

Cô xoay người quá nhanh, cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

- Cô đương nhiên có thể

Lysa hỗ trợ cô mặc chiếc váy cưới màu trắng, vừa nói.

- Cô chỉ cần thử nhẹ một chút, chậm rãi hít vào, thở ra là được.

Mạc Liên vẫn là cảm thấy cô không có cách nào hô hấp, nhưng hai nữ nhân này cũng không cho cô cơ hội kháng nghị, đem cô nhét vào chiếc váy cưới. Sau đó, cô còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị kéo đến bên ghế, đi theo là nhà tạo mẫu tóc Andy.

- Tôi nghĩ đến hôm nay chỉ là thử áo cưới mà thôi

Mạc Liên thì thào mở miệng.

- Đương nhiên không phải.

Andy cười trả lời, trên tay động tác không ngừng. Nhìn qua kính, thấy anh ta đang thoăn thoắt chải tóc cô, nhanh chóng đem mái tóc dài búi lên, Mạc Liên không khỏi không bội phục sự chuyên nghiệp của anh. Andy làm sau đến nhà make up Carleen bước tới. Cô hết sức không thèm kháng nghị, thở dài, nhắm mắt lại. Hai mươi phút sau, thật vất vả, bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành. Cô mặc áo cưới màu trắng, chân mang giày cao gót, liền bị Lysa kéo đến trước gương lớn. Nhìn vào gương cô không dám tin đây là cô. Cô trừng mắt nhìn, mỹ nữ trong gương cũng trừng mắt nhìn. Cô tựa như cô công chúa bước ra từ cổ tích. Cô tán thưởng chính mình trong gương, sau đó quay đầu nhìn các vị chuyên gia

- Các người đã làm ra kì tích.

- Đây là vinh hạnh của chúng tôi.

Andy cười trả lời. Carleen vỗ vỗ tay cô, cười nói.

- Đừng như vậy khách khí, tốt lắm, tôi nghĩ bà nội rất muốn nhìn thấy cô. Ra ngoài đi!

Andy mở cửa ra. Mạc Liên thật cẩn đi ra ngoài. Trong phòng khách ngoài bà nội còn có một người đàn ông. Là Lam Tư. Cô chần chờ một chút, rồi đi ra ngoài, anh ta quay đầu nhìn lại.. Ánh mắt anh làm cho cô cứng đờ tại chỗ, cô cố lấy dũng khí nhìn anh mỉm cười. Lam Tư vẫn như cũ chăm chú nhìn cô..

- Hi!

Cô nói.

Lam Tư đứng dậy, hé miệng, tiếng nói đáp trả đã muộn một giây mới đi ra.

- Hi!

Trong nháy máy cô liền phát hiện Lam Tư do nhìn cô mà choáng váng, làm cho cô không khỏi đỏ mặt, một cỗ vui sướng dâng lên. Bà nội ngồi một bên nhìn hai đứa trẻ, không khỏi mỉm cười, sau đó làm bộ ho khan vài tiếng. Hai người đồng thời bừng tỉnh, Mạc Liên đi bên người bà.

- Bà nội, bà có khỏe không?

- Chỉ là có chút mệt mỏi.

- Cháu đưa bà về phòng.

- Không cần, cháu ăn mặc vậy không tiện. Để Khiết Tây đưa bà về là được

Khiết Tây tiến lên giúp đỡ Ngọc Lan, chậm rãi rời phòng khách.

- Tôi nghĩ hôm nay anh có việc, sao lại rảnh tới đây?.

- Anna nói cho tôi biết em hôm nay thử áo cưới.

Lam Tư cầm lấy hộp nhung màu đen đưa cho cô.

- Tôi nghĩ em còn cần cái này

Cô chần chờ một chút, sau đó nhận lấy. Hộp không lớn lại rất nặng.

- Mở ra nó.

Anh nói. Cô theo lời mở ra hòm, bên trong là một bộ vòng cổ cùng đôi bông tai đính kim cương. Tuy rằng cô mơ hồ có đoán được, nhưng nhìn chúng nó, hơi thở như muốn ngừng lại. Vòng tay cùng vòng cổ đều có dáng của hoa sơn trà nằm im lặng trong hộp, sáng lung linh.

- Tôi không thể lấy cái này rất quý.

- Đây là tất yếu. Ngày hôn lễ, nhiều quan khách sẽ đến.

- Tôi đã nói đừng nên phô trương.

- Người em lấy dù sao cũng là tôi.

Cô không tự giác co rúm lại một chút. Đúng vậy, người cô lấy dù sao cũng là anh, Lam Tư · Bart, hoàng tử khống chế cổ phần tài chính hùng mạnh của giới thương nhân.

- Tôi nghĩ em cũng đã xem qua những hạng mục ta thêm vào. Trong đó có việc em phải cùng tôi đi xã giao vài nơi.

- Ừ! Anh đưa hóa đơn số trang sức này cho tôi đi! Tôi sẽ trả!

Lam Tư nhíu mày.

- Là tôi đeo, đương nhiên là tôi trả tiền.

Lam Tư mở miệng giải thích.

- Đây là trường hợp người của tôi cần, tôi tin đây là đầu tư đúng.

- Tôi nói rồi, tôi không thiếu tiền. Tôi hy vọng Anna đem quà cưới đưa anh một phần.

- Một năm sau này, em tính cùng ta sòng phẳng thế sao?

- Nếu… nếu có thể.

Lam Tư mím môi, có chút tức giận. Sau một lúc lâu, anh mới nói.

- Được, tôi sẽ cho người đến lấy.

- Cám ơn.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

- Em để tôi đeo vòng cổ. Mọi người đã chờ rất lâu rồi.

- Mọi người?

- Nhiếp ảnh gia.

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, Lam Tư khẽ cười.

- Tôi nghĩ Anna đã nói cho em biết. Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới.

- Tôi nghĩ hôm nay là thử áo cưới.

Cô đem hộp đưa lại cho anh, anh mở ra, lấy vòng cổ. Mạc Liên xoay người, tiện cho anh đeo vòng cổ cho cô. Hơi thở anh phảng phất sau gáy liền khiến tim cô đập không ngừng, cô nhắm mắt lại. Cảm giác được sức nặng cùng lạnh lẽo của vòng cổ.

- Tốt lắm.

Cô mở mắt ra, thở sâu, xoay người đối mặt anh, chỉ thấy anh cầm lấy vòng tai.

- Tôi không có xỏ lỗ tai.

- Tôi biết.

Anh lấy bông tai đưa cô xem.

- Đây là bông hít.

Thấy anh bước tới gần cô, cô nuốt nước miếng ực một cái

- Tôi nghĩ mình có thể tự đeo.

Anh cũng không miễn cưỡng, đưa bông tai cho cô. Cô đến bên gương đeo bông tai, thấy anh ở phía sau chờ cô. Qua tấm gương cô có thể thấy anh chăm chú nhìn cô. Mạc Liên bất an cúi mắt xuống, né tránh tầm mắt anh.

- Em xác định muốn làm thế sao?

- Làm cái gì?

Cô nhìn anh, thanh âm khàn khàn hồi hỏi.

- Lấy tôi!

Anh nói. Anh là đang cho cô cơ hội lựa chọn cuối cùng sao? Cô không thể tìm ra đáp án trong mắt anh. Cô thật sự muốn lấy anh sao? Mạc Liên nhỏ giọng nói nhưng đầy kiên định.

- Xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.