Lăng Duật cười giễu cợt, trực tiếp nhìn vào gương mặt của ông ta, “Nể mặt? Kể ra thì tôi cũng đã nể mặt chú Tần nên mới đến tận đây để mua
sòng bạc với mức giá trên trời đó cho các người, các người còn muốn năm
mươi năm mươi? Nếu ra thương trường mà cứ đem nể mặt đặt trên trán há
phải tôi chắp hai tay quỳ xuống dâng tặng hay sao?”
Trên quan hệ, hai người Tần Vượng và ông nội anh, Lăng Đinh. Chỉ có thể gọi
là bạn bình thường hay nói đơn giản là trên danh nghĩa đối tác, sao anh
lại phải vì một lý do nể mặt mà mất đi một món lợi lớn như vậy?
Tần Tả tức xanh mặt, gân trên nguyệt thái dương giật mạnh, ông ta hằn giọng cay độc, “Nếu cậu đã có suy nghĩ như vậy thì hôm nay đừng hòng sống mà
bước ra khỏi đây, có chết tôi cũng phải lôi nhà họ Lăng các người xuống. Người đâu!”
Vừa nghe thấy tiếng gọi của ông ta, đám
người được sắp xếp sẵn ùa ra ngoài, giơ cao khẩu súng với tư thế nhắm
bắn. Họ đều có bộ dáng bên ngoài y như nhau, chỉ là so với vệ sĩ của anh thì vóc dáng có một chút không bằng.
Hạ Diệp theo bản
năng mà lùi ra sau một bước, trong lồng ngực phập phồng như kêu gào loạn xạ. Cô khẽ bất động, mấy giây sau mới liếc nhìn động tác của anh một
cái, lúc này cô mới thật sự kích động.
Anh nhếch mép nở một nụ cười không rõ ràng, “Hôm nay, tôi phải báo cho Tần tổng ngài một tiếng rồi. Tôi sẽ chết nhưng không phải ngày hôm nay.”
Đám phía sau như hiểu dấu hiệu anh ra lệnh, xoay người chĩa ngược súng vào Tần Tả.
“Các người... các người dám giở trò.” Tần Tả như nghẹn một cục tức, ngón tay run rẩy chỉ lướt qua từng người.
“Ông có quên hay không, tiền và quá khứ khổ sở là vạn năng.”
Giọng nói lạnh nhạt thấm nhanh vào đầu ông ta, ông ta thật sự quên mất bản
thân mình đang đối đầu với ai, cũng quên mất một sự thật, tiền đúng là
Lăng gia không hề thiếu.
Cô đứng phía sau ghế chỉ biết
im lặng, tình hình bây giờ cô đang cực kỳ sợ hãi, dò xét bao nhiêu
chuyện mình đối với anh, có thể nói mức độ đụng chạm đến nhân phẩm của
anh còn hơn Tần Tả rất nhiều. Cô cũng sẽ có ngày như ông ta sao?
Tần Tả suy sụp ngã xuống, cơn đau trong lồng ngực dâng trào khiến cơ thể ông ta gần như co giật.
Anh lại ra hiệu bọn họ hạ súng xuống, rất nhanh anh xoay lại nhìn cô.
Anh nhìn cô liền nhìn thấy rõ sự khác lạ trong đáy mắt, những ngón tay thon dài nắm thành nắm đặt trước ngực đều trở nên đỏ ngầu, nhìn kỹ sẽ thấy
gân xanh, gân đỏ đều cùng nhau xuất hiện.
Tới lúc cô nhận thấy được thì có lẽ anh đã bước đến thật gần cô. Anh giữ chặt ót, bắt buộc cô hướng về phía mình.
“Sợ? Tôi nhớ rõ mình chưa giết ông ta, em lại sợ vì cái gì vậy?”
Trước mắt cô là một bóng người lớn che hết mọi thứ trước mắt, “Tôi —”
“Đến giúp ông ta.”
Cô đứng sựng người, lại nhìn qua anh một lần nữa mà không hề chớp mắt, sau đó định thần lại tâm tư sợ hãi của mình. Sự thật là anh không có giết
người, nên sự lo lắng cũng được bù đắp phần nào đó.
Cô
hướng đi tới, rồi xổm xuống bên người Tần Tả lụt lội, người thì già rồi, bệnh mắc phải có lẽ là suy tim, với một người thuộc tầng lớp thượng lưu như ông ta hẳn là phải có một hũ thuốc dự phòng với giá cả trăm USD bên người a. Thuốc được đặt ở túi quần bên trái, là một hũ thuốc hình trụ,
nhìn theo khối lượng có thể chứa được mười lăm viên thuốc trợ tim.
Lấy ra một viên, cô dứt khoát nhét thuốc vào miệng ông ta, động tác không
một chút dịu dàng, trà ô long trong tách cô cũng tùy ý trút vào trong
miệng ông ta. Già rồi còn cố chấp mê tiền, như vậy thật đáng!
Tay của cô tuy mỏng nhưng tách trà thật sự rất nóng, loáng thoáng có khói
trắng bay lên rõ rệt, cô như vậy là muốn lột da lưỡi của ông ta a.
Lăng Duật đứng quan sát cũng chỉ cười trừ cho qua.
Chỉ sau vài phút được cấp cứu đưa đến bệnh viện, hợp đồng không được ông ta đặt bút ký nhưng bọn họ đã trở về, chỉ đơn giản, dấu vân tay của ông ta đã được in thẳng lên trên trang giấy. Hạ Diệp phì cười vì tác phong làm việc của đám vệ sĩ vô sỉ không biết mặt dày là gì, lại có thể canh lúc
người ta ngất xỉu mà ra tay cướp, thật không biết xấu hổ.
Tuy mọi việc được giải quyết khá tốt nhưng vì thời tiết chuyển biến nặng
nên hai người họ đành phải qua đêm tại một khách sạn năm sao ở Ma Cau.
Hạ Diệp vốn là rất thích mức tiền lương trên trời của mình nhưng ưu đãi
của công ty cũng quá tốt đi, cho thư ký ở phòng tổng thống với giá mỗi
đêm là Ba Mươi Ngàn USD, làm cô vui đến mức quên mất hiện tại nha.
____________________________
Nếu nhìn lên sẽ thấy bầu trời đêm không sao, thì nhìn xuống sẽ thấy ánh đèn rực rỡ một khu thành phố.
Chuyện tối hôm qua cô nghĩ có thể cô sẽ không đối mặt được nhưng thật ra cô đã đối mặt mà không hề căng thẳng dù một chút. Cô chỉ lập lại trong đầu
duy nhất một câu, một người phụ nữ hiện đại, khái niệm trinh tiết cũng
không quan trọng.
Cô leo lên bàn kính ở phòng khách co
rút người, không gian nơi này cũng giống y như ở nhà cô nhưng có điều
mùi hương mới lạ hơn một chút, ví dụ như mùi oải hương giúp thoải mái,
định thần thoang thoáng trong không khí.
Ting.
Cô bật dậy ngồi trên bàn kiểu tư thế một chân xếp một chân bỏ thòng xuống bàn, đúng lúc này cô trố mắt.
“Mở cửa? Cái gì vậy, giờ này hơn mười một giờ rồi mà còn mở cửa quái gì.” cô hắng giọng trách móc.
Mở miệng nói thế nhưng bên trong cô rất lo lắng, tối hôm nay có phải anh ta định... ?