Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 69: Chương 69: Hỗ Trợ Thực Tập Sinh




Hạ Mặc mang danh tiếng hẳn hoi trong nước nên nhất định phải có hoạt động từ thiện, ví dụ như tiếp tế bác sĩ đến những vùng thiên tai.

Do lần này có Hạ Diệp cùng đi nên Hạ Mẫn Nguyệt đã không yên tâm.

Vùng sâu kia cũng thường xuyên có lũ lụt nhưng vào mùa khô hạn này lũ chưa thể hình thành được nhiều, hơn nữa để lựa chọn vùng này đã đánh đổi không ít tiền bạc. Tính của đứa con gái này quá ngu ngốc, cái gì đã quyết thì cứ tự mình làm, thật sự không thể an tâm để nó đi xa nếu không La Khả.

La Khả cũng chỉ là người mới nhưng tài năng thì thiên bẩm, cái gì cũng ưu, quan trọng hơn là tài quản lí hơn người. Có một số chuyện quá tốt thì lại giữ không được lâu…

Đoàn có khoảng hai mươi bốn người, mười hai nữ và mười hai nam, bọn họ thay phiên nhau đi lên chuyến xe lớn gồm hai mươi sáu chỗ ngồi. Do việc này là đi cứu trợ vùng bị nạn nên hầu như ai cũng đem theo túi lớn túi nhỏ bên mình, ăn diện vô cùng nghiêm chỉnh.

Cô đứng trước cửa xe, đắn đo rồi lại dừng chân trên bậc thang thứ nhất. Nhiều chuyện lôi kéo cô lùi về sau, tuyệt nhiên không cho cô ngừng suy nghĩ.

Không phải vấn đề chỉ nằm ở Lăng Duật, còn có chuyện của anh hai, tính ra thì một cách vô cớ nào đó đều thay nhau kéo đến.

“Tiểu Diệp!” La Khả vịn vai cô lắc vài lần.

Cô không quan tâm nhiều lắm, liền ngay sau câu trả lời đã tìm một chiếc ghế yên vị cho bản thân, “Em không sao.”

Nhìn vào đôi mắt đen láy đượm buồn, anh biết rõ người nào đó có tâm sự nhưng cuối cùng cũng không tiện nói.

Đường khá xa, người thì đông cho nên La Khả bận tối mặt với bọn họ. Dù có lớn hay trưởng thành cách mấy, nếu sống trong tập thể mà không biết cách thì cũng bằng thừa. La Khả chảy đầy mồ hôi, thời tiết không tốt, ngay cả đoàn người cũng không tốt. Đều hai mươi mấy tuổi mà cãi nhau như lũ trẻ con.

Cô chìa tay đưa cho anh một miếng khăn giấy vừa lấy từ túi khăn, “La Khả, anh lau đi.”

Vẫn cứ luôn chu đáo như thế, cho nên anh càng không thể quên được. Anh gật đầu coi như cảm ơn.

Nơi này nóng nực đến độ ai cũng nóng tính, cô nhăn mặt, dùng tay che ánh nắng từ cửa sổ xe gọi vào mắt, “Bọn họ cũng thật là, đều lớn cả rồi mà cách cư xử cứ như con nít ấy.”

Đùa một chút cũng không sao nhưng bọn quả thực đùa rất quá trớn, đường xa cả chục giờ đồng hồ lại làm ầm ĩ không ai nghỉ ngơi được.

Anh giải thích, “Không trách được bọn họ, có lẽ lo lắng tích tụ đấy thôi.”

Cô gật đầu, trở lại vẻ bình thường. Cũng đúng, nơi này nguy hiểm biết bao, có thể ngày mai sạt lở bị bùn lầy che khuất, cũng có thể là bị nước lũ cuốn đi cùng những căn nhà, chuồng trại.

“Cũng là anh hiểu rõ nhất.”

Cả hai ngồi thừ rất lâu, sau mấy chục phút thì anh có liếc nhìn cô vài cái mới thấy cô đang bận vặn chai nước mới mau chóng giật lấy, song hỏi, “Sao đợt này em lại đi, rõ ràng là trong danh sách mấy hôm trước gửi cho anh không có tên của em.”

Cô nhìn xuống bàn tay đỏ lựng của mình, vì dùng sức mở nắp chai nên tay đã râm ran kêu đau, lại có một chút run run, “Em nghe theo sự sắp xếp của mẹ.”

Điều này rõ ràng không nên hỏi, vì ngay từ đầu cô đã có ý định tránh né không trả lời nhưng lương tâm nhỏ nhoi của anh lại không kìm hãm được mà phát tiết sự tò mò.

Ánh mặt trời vàng cháy da ở ngoài kia không khác gì gương mặt chói ngời thanh tú của người phụ nữ, có chút rung động, “Nước của em.”

“Cảm ơn anh.”

Đi xe tổng cộng hết tám tiếng, tính từ tám giờ sáng thì đến bây giờ đã là hai ba giờ chiều. Mọi người chung tay sắp xếp đồ đạc, thứ gì gom gọn được thì đều được buộc bó thành bao lớn.

Hơi phiền là mọi người không ai nhường ai, đến nơi này lại chê nơi này dơ, thậm chí còn có cả người thút thít ở trên xe, cô cũng không rõ là đi cứu người hay thật sự người cần cứu là bọn họ.

Chỉ có mình La Khả không thấy có vấn đề, nếu để bọn họ cho cô giải quyết, cô chắc chắc sẽ chửi bới hết một buổi chiều.

Nhìn bóng lưng xa xa của anh, cô thở một đường dài, bước chân co ro quanh một chỗ của đại sảnh, đột nhiên cô nhớ một người, rất nhớ.

Buổi tối cô có đi ngang phòng của mấy người thực tập, lệ nhem nhúa, mắt đỏ ngầu, đặc biệt hơn là còn ôm chầm lấy nhau khóc. Chỉ là một thị trấn nhỏ thôi sao lại làm họ khóc như vậy? Nước lũ cuốn cô đi được tới đâu chứ?

Tâm lí người trẻ luôn yết ớt, cô đương nhiên cũng là người trẻ nhưng mà, cô đã trải qua vô số lần thực tập ở nước ngoài, vì vậy tâm lí sớm đã vững vàng rồi. Chỉ do mấy hôm nay gặp nhiều chuyện cho nên vẫn luôn kiên trì với cái gì đó mà bản thân đã nhận định.



Như một video thu nhỏ cảnh tượng mặt trời mọc, ngoài kia sớm đã nắng nửa đầu. Ngọn cây ngút ngàn tít ở phía xa không một chút gió lay động.

Leo hết ngọn núi mới đến được chỗ, lúc này cũng mất hết nửa ngày. Nơi này không những không được tốt mà còn hoang sơ, cũng phải thôi, nơi này nằm sâu trong núi. Người người sống tập trung lại một chỗ, nhìn chung không được khỏe mạnh, người này người kia đều lắm lem bùn đất, chân tay thô kệch, đôi khi còn có tiếng ho khàn đặc vang lên.

Thực tập sinh chứng kiến cảnh này đều ít nhiều nuốt một ngụm nước bọt, bọn nhóc đứng gần những căn nhà nhìn chăm chăm vào đám người xa lạ tiến vào khu mình.

“Các người là bác sĩ mà ở trên tiếp tế sao?”

Người nói chuyện là một ông lão già nua, da nhăn nheo, sắc tố đen nhẻm. Đôi mắt của lão ấy đỏ đen bất định, con ngươi đã không còn là hình ảnh trong veo mà thay thế bởi một lớp màng trắng đục.

Ở trên!?

Sau khi nghe lời phát biểu ấy, ai nấy cũng hốt hoảng, vốn tưởng dù sâu trong núi thì cũng có thể hiểu rõ bên ngoài nhưng không ngờ người của thị trấn nhỏ này lại là người mê tín.

Bước được đến đây bọn họ đã cho rằng bản thân rất cố gắng nhưng không ngờ còn nhiều chuyện khiến tâm thần bọn họ đi xuống đến vậy.

Do đám người của mình rần rần lên làm những người dân cũng nhốn nháo theo, anh mới ra lệnh dập tắt mọi sự ồn ào, “Mọi người im lặng đi!”

Anh nói tiếp, lúc này không phải mệnh lệnh nữa, mà là sự giải thích nhẹ nhàng hồn hậu, “Chúng tôi được bệnh viện cử đến đây để chữa trị cho mọi người, đợt lũ vừa qua đã làm thiệt hại về nhiều mặt.”

Đợt lũ nhỏ vừa qua chỉ quét ngang đã mang đi cả nhà cửa, chuồng trại, trong số đó còn có cả động vật, thực phẩm được nuôi cấy. Một số ít các trẻ nhỏ bị thương và không có thiệt hại gì về mạng người nhưng thương tật lại không tránh khỏi. Vì nơi này hẻo lánh hoang tàn nên không phải bác sĩ nào cũng đồng ý đến đây.

Theo thông báo thì ai trong thị trấn nhỏ này cũng đều biết, chỉ là không thể rời đi hoặc di chuyển, vì số lượng người bị thương khá lớn.

“Họ hiểu nhầm ý của cha tôi, ý ông ấy là những người có chức quyền.” Người này giãi bày, có chút bất đắc dĩ.

Người này là con trai của ông lão, rất ra dáng người đàn ông trung niên. Ông ấy cũng hiểu được đôi chút về suy nghĩ của bọn họ, bởi trước đó đã từng tìm người giúp.

“Thật vô dụng! Cậu trai trẻ, cậu có chắc bọn họ chữa được bệnh không?”

“Nhất định!”

Mỗi người chia nhau chăm sóc một nạn nhân, hầu hết đều nhìn vào vết thương để xem có đủ năng lực chịu trách nhiệm hay không. Nhìn tổng thể thương tích của mấy người này cộng lại cũng không có gì đáng lo ngại.

Cô băng bó xong người cuối cùng trời cũng vừa chập tối, lúc này sương đã xuống, mang theo sự giao thoa của trời và đất đến bên người cô, trong phút chốc cũng cảm thấy lạnh.

Cô xoa dịu làn da của đứa bé sao khi đã tiêm một liều thuốc, “Em cố gắng một chút nhé, sẽ không đau nữa.”

Chăm chút xong vết thương của người cuối cùng, cô đứng dậy trông xa xăm, rồi vô tình nhìn thấy một thân thể nhỏ bé nằm gọn trong chiếc chăn.

Cô chỉ vào trong căn nhà nhỏ, “Trong đó có một đứa trẻ sao?”

Hỏi người phụ nữ bên cạnh mình, bà ấy lại không có phản ứng gì cả, chỉ thấy tay chân lúc bấy giờ run lẩy bẩy, mắt láo liên.

Cô biết có chuyện gì đó nên bỏ qua mọi lễ nghi bình thường tiến vào trong, mặc nhiên sự cản trở của bà ấy.

Nhìn xong cảnh tượng này cô trợn trừng, hét lớn, “La Khả! Đứa trẻ này đang có vấn đề!”

La Khả phi như bay vào trong, thấy một cô bé nhỏ xíu nằm ở chiếc khăn lót trên tấm gỗ cứng.

Vạch chiếc khăn ẩm ướt ra, anh phát hiện một vết thương mưng mủ. Anh hướng chỉ tay đến hòm để đồ cứu trợ, “Em mau lấy nước muối đến đây!”

Cô gật đầu gấp rút chạy ra ngoài, mở nắp, lấy tất thảy những thứ liên quan vào cho La Khả, “Đây.”

“Bông băng, kéo, dao, lấy tất cả cho anh!”

Cách xử lí vết thương nhiễm trùng nặng cô hiểu rất rõ nên hầu hết những thứ vừa rồi cô mang đến đều hữu dụng.

La Khả dùng dao phẫu cắt phần thịt ở bắp chân cô bé, bởi vì nó đang có dấu hiệu hoại tử, tiếp sau lấy muối sinh lí rửa sạch, khi đổ nước muối xuống cô bé đã không ngừng giẫy giụa và ở đuôi mắt chảy ra một giọt nước, cho dù lúc này mắt không mở lên được. Cô ngồi xuống, vịn lấy hai tay bé xíu, giữ thật chặt.

“Em may nó lại đi.”

“Được.”

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.