Sáng sớm, cũng như các buổi thường, Hạ Diệp lật người, cố tìm một vị
trí thoải mái để tiếp tục vùi sâu vào giấc ngủ nhưng lại có một mùi
hương lạ thoang thoảng quanh mũi, anh cô đi lâu rồi trong nhà làm gì còn loại mùi này?
Cô nửa tỉnh nửa mê mở mắt.
...!?
Cô hoảng hốt, thân thể cứng ngắt
không dám động, lúc này cô mới biết đầu cô đang được gối trên cánh tay tráng kiện của người đàn ông.
Đang nằm suy nghĩ lại quá trình những sự việc, cô chợt nghe thấy tiếng nói
ấm áp truyền đến, mang theo một chút dư vị sủng nịch đáng sợ.
“Bác sĩ Hạ, em còn muốn ngủ bao lâu nữa?”
Hạ Diệp trố mắt, phả hơi thở nóng hổi vào lồng ngực của anh, cẩn thận ngẩng đầu, “Ngủ gì chứ? Tại sao anh lại ở ngủ cạnh tôi?”
Cô định ngồi dậy nhưng dưới hạ thân truyền đến cảm giác đau nhức, mi tâm cực điểm mà chau lại.
Lăng Duật thấy phản ứng phong phú trên mặt cô, mới bật cười “Sao rồi? Đứng dậy không nổi?”
Đứng dậy không nổi? Nghĩa là hôm qua xảy ra chuyện rồi, nếu lật lại ký ức
thì hẳn là có chuyện xảy ra đấy: Lũ côn đồ khốn kiếp, đừng để bà đây gặp lại chúng mày, nếu không tổ tông nhà các người cũng phải khóc lóc
thương tâm cho đời sau!
Môi mỏng mím
lại, dù sao thì cũng xảy ra rồi, cô không muốn vạ khóc như những người
phụ nữ trên phim truyền hình, cô đâu còn nhỏ nữa, việc này cũng được coi là quá bình thường đi.
Có ý định phản
bác nhưng người nào đó đâu để cho qua cơ hội tốt thế này, anh thận trọng áp người nói nhỏ với cô một câu mê muội đầy ý tứ, “Bắt đầu từ đêm hôm
qua, tất cả những gì của em đều thuộc về tôi.”
Đỏ từ phần tai, sau đó diện tích lan rộng ra tới mặt, cô giờ đây như một
con tôm hùm được luộc kĩ càng, “Tránh ra đi, chúng ta đều lớn rồi, anh
cũng đâu phải lần đầu tiên, cứ coi như những đêm khác mà hành sự đi.”
Cánh tay yếu ớt đẩy anh ra khỏi người, sức phụ nữ yếu đuối vốn chẳng thể bằng được đàn ông, muốn đẩy cũng không có cơ hội.
Nghe rõ từng chữ một từ miệng cô phát ra, anh cũng không hề bài xích ngược
lại cảm thấy rất thích thú, “Tôi còn muốn nữa, em là bác sĩ thì nên biết buổi sáng đàn ông thường bị cái gì.”
Áp lên môi mềm mại của cô, động tác được thực hiện rất nhẹ nhàng, cô ở
dưới thân lúc đầu cũng không kịp phản ứng cho đến khi anh tự mình nhả
môi cô ra.
“Anh! Lăng tiên sinh, tôi
không muốn, một đêm đó coi như tôi và anh đều là quan hệ hợp tác, anh có lợi, tôi cũng có nhưng bây giờ tôi không muốn nữa.” cô gượng người ngồi dậy, cơ thể thì ê ẩm, ở vùng eo chằng chịt nhiều vết bầm tím, phần ngực và cả phần cổ đều có những vết đỏ hơi sậm màu, kèm theo vài vết răng
cắn (yêu).
Anh chỉ cười không nói, sau đó lại tiếp tục việc mình đang làm. Vùi sâu đầu vào máy tóc màu rêu của cô, hôn nhẹ từng đợt.
“A... chết tiệt, anh là chó hay sao mà thích cắn đến như vậy? Tôi không muốn, bỏ tôi ra, tôi báo cảnh sát bắt anh quyền xâm phạm đấy.”
“Em giỏi thì gọi đi, trên người em có vết do tôi để lại mà không hề có dấu vết giằng co, em nói em không tự nguyện, ai tin?”
“Anh...” cô cứng miệng, thoát khỏi bàn tay nhất thời buông lỏng kia, “Tôi phải
về, chuyện tối hôm qua coi như chúng ta chỉ tình một đêm đi, chơi chán
rồi bỏ thôi, vậy tôi đi nha, Lăng tiên sinh.” cô vẫy tay, giơ tay lấy bộ quần áo được đặt trên tủ cạnh giường.
“Mẹ em vừa gọi đến, lát nữa sẽ gọi lại, tôi phải nói làm sao đây?”
Thấy nét cười lưu manh của Lăng Duật, tâm tư cô liền bị tiết chế. Điểm yếu
này đáng lẽ ra không nên để cho người đàn ông hèn hạ này biết.
“Anh giỏi thì nói đi, còn nữa, gái lớn rồi, chuyện hoan ái cùng người khác giới là bình thường, anh đừng hòng uy hiếp tôi.”
“Người có tên tiểu Nhiên cũng có gọi tới, em có muốn biết tôi trả lời thế nào
không?” anh cười khẩy, đá xoáy một câu làm cô xanh mét mặt.
Cô hạ giọng ngang ngạnh lúc nãy xuống, nhẹ nhàng hỏi, “Anh đã nói thứ gì rồi?”
“Tôi phải nói cho em nghe sao?”
“Mặc kệ anh, nếu không nói cũng mặc kệ anh.” cô đóng cửa phòng vệ sinh, phát ra một tiếng cực kỳ lớn.
Thay quần áo xong, cô bỏ qua tài xế tập đoàn Lăng thị, rồi bắt taxi đi về
nhà, điện thoại trong tay hết pin nên không kịp nói với ai chuyện gì.
Hôm qua đúng là một ngày đen đuổi, cô đúng ra không nên đi ra ngoài, đặc biệt là vào chỗ đó, Trầm Mê chết tiệt! Lần nào đi cũng xảy ra chuyện
đáng ghét.
Mọi người hôm qua chắc lo lắng cho cô rất nhiều, đột ngột sự mất tích của cô chắc hẳn là làm cho mọi
người mất vui, nhất là Nhiên Nhiên vừa về nước và vài người bạn gặp lần
đầu tiên.
Về đến nơi, cô lấy liền lôi cục sạc dự phòng ra sạc, rồi bật nút nguồn di động.
Tin nhắn hơn cả trăm tin, chia đều ra mỗi người tới mấy chục, hộp thư thoại có mười cuộc, gọi nhỡ có một trăm hai mươi bốn cuộc, đa phần đều thuộc
về Nhiên Nhiên và Hạ Thiên Minh. Cô biết hai người này tốt với cô nhất.
“Alo, tiểu Nhiên mình vẫn ổn, tối nay chúng ta hẳn nói chuyện, bây giờ mình phải đi làm rồi.”
Cô gọi line cho Nhiên Nhiên, màn hình phía đầu dây vừa nổi lên tên cô,
phía kia đã nhanh chóng nhắc máy, giọng điệu nghe có vẻ vô cùng hấp tấp, “Tiểu Diệp, cậu tự nhiên biến mất mọi người rất lo, đã đi báo cảnh sát
nhưng họ nói quá hai mươi bốn tiếng mới được, mình thật rất lo lắng.”
“Được rồi được rồi mà“.
Gọi cho Hạ Thiên Minh, Hạ Diệp bình thản giải thích mọi chuyện theo lối bịa diễn, “Hôm qua không có gì đâu anh, chỉ là một chút chuyện cần giải
quyết thôi mà.”
« Thật là không có chuyện gì chứ? »
“Thật đấy anh.”
« Vậy em ăn gì đi đừng để bụng rỗng, mấy hôm nay anh phải đi thành phố D để bàn bạc công việc. »
“Được, chúc anh may mắn.”
Những người bạn trên diễn đàn cô đều nhắn xin lỗi một tiếng cho phải phép,
sau đó ai cũng có vẻ hiểu mà không có dị nghị gì tới chuyện hôm qua nữa.