Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 30: Chương 30: Từng




“Nha đầu ngốc, yên tâm đi, bây giờ là thời buổi hiện đại hóa toàn cầu, không sợ cậu sẽ cô độc sống đến già.” cô cười dài, che lấp nổi lo lắng vào bên trong, cô không thể cùng buồn với Hương Đàm, vì như thế nổi lo của cô sẽ biến thành thương hại trong mắt cô ấy.

Hồi lâu, Hương Đàm nhận được một cuộc gọi, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Cô lười nhát đoán cũng có thể biết được người gọi điện đến là ai, chắc chắn chính là cái tên hỗn đãng dám chơi không dám chịu.

Cô hớp một ít nước trong cốc, thư thả đứng dậy muốn đi lên trên. Cô chú ý rất rõ ràng, có một đám phụ nữ ưỡn ẹo ngồi quan sát cô, mặt người nào người nấy cũng nhìn cô như kẻ thù ngàn đời không diệt sẽ không có cơm ăn.

Cô không biết vì cái gì mà sợi lắc bình an trên tay đột nhiên rơi xuống đất, vừa lúc này cô phát hiện có một vài người phụ nữ đặt chân ra ngoài để cô va phải mà té? Chuyện này đúng là gây khó dễ cho cô mà.

Hạ Diệp thấy rõ từng cái chân hại người được đặt im ắng trên đất, cô giở cao chân tiếp tục những bước chân như cũ, tuy mỗi lần giậm xuống trông rất nhẹ nhàng nhưng thực chất mang theo rất nhiều lực.

A.

Cô cười một cái tà mị xen lẫn dịu dàng, hôm nay cô mang giày cao gót, đạp lên bàn chân thon thả của cô gái này chắc phải chịu khó bó bột vài hôm a!

“Này, cô sao lại ức hiếp tiểu Lạc?” cô gái bên cạnh, ngồi ở hàng ghế phía trong trừng mắt nhìn cô, nét mặt rất không hài lòng.

“Làm thư ký riêng của Lăng tổng là một tay che hết bầu trời hay sao?” lại thêm một cô gái đối diện với cô gái tên tiểu Lạc kia, tiếp lời trách móc.

Một tay che trời? Nếu một tay che trời được thì cô có bước vào thảm cảnh cuộc đời tệ hại này không? Một cuộc chiến cô chỉ đơn thân mà bọn người muốn ức hiếp cô thì nhiều không đếm xuể, chuyện này có chút không đúng, cô bèn lắc đầu.

“Còn không mau xin lỗi.”

Đám người này nhìn nhau, rồi đồng loạt hô lên, những người gần xa cũng bị tiếng hô mà quay đầu lại nhìn.

Một cảnh trước mắt khiến hầu hết đều thương cảm, cả đám người đó ức hiếp cô thư ký nhỏ của Lăng tổng, lại bắt nạt cô giữa bàn dân thiên hạ như vậy, ai cũng trông chờ biểu hiện tiếp theo của cô.

“Sao tôi phải xin lỗi? À còn nữa, tôi đi ở giữa, có trách là trách do chân cô ta quá dài hay là trách tôi nên bay đi thì hơn?”

Cô ung dung nhìn thẳng đôi mắt hung dữ của người phụ nữ, khéo léo nở một nụ cười điềm nhiên.

Nhân viên từng người một trợn mắt há mồm, sau đó ồ ạt bật cười ra tiếng, chẳng những không xin lỗi, còn công khai chê chân người ta quá dài, ai cũng phải nhìn cô bằng con mắt đầy tinh nghịch và bướng bỉnh.

Những cô gái nhanh chóng đã bị chọc cho tức giận, nét mặt người nào cũng trở nên đậm đen. Từ trước đế nay bọn họ là một nhóm mà chưa ai dám đắc tội trong công ty, nhưng nhân viên mới đám làm họ bẽ mặt với tập thể nhân viên của công ty, sự nhục nhã này bỏ qua được sao? Kế tiếp tất cả bọn họ cùng nhau đứng lên.

Người phụ nữ có tên tiểu Lạc mặt không ngừng vểnh lên cao, cặp mắt nhìn cô chỉ bằng phân nửa, cô nhìn trân trân cô ta, rồi bật cười thành tiếng. Bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Cái nét mặt cô ta giống như vừa bị đột biến gen vậy, không ngờ ở quê hương của mình cũng có người bị nhiễm chất phóng xạ nặng như vậy.

“Cười? Cô còn dám cười, sáu người bọn tôi hôm nay sẽ cho cô vào viện nằm vài ngày đấy.” một người gằn giọng, ý tứ đầy đe dọa.

Hạ Diệp khục một tiếng nói tiếp, “Các cô dám động vào một sợi tóc của tôi, tôi bảo đảm ngày mai tất cả các người đều có giấy mời từ tòa án và bị xã hội lên án.” cô nghiêm túc, chỉ tay về phía bọn họ, nhìn thật kỹ từng người.

Đánh? Lại khiến cô nhớ đến người con gái đã bạo lực với cô lúc nhỏ, tóc của cô còn không ngừng bị con nhóc lúc nhỏ giật ngược lên cao, da đầu cũng vì nó mà rang nóng theo. Hiện giờ cô đã lớn rồi, chuyện bạo lực này tuyệt đối không được xảy ra lần nữa, chạm tay vào cũng đừng hòng!

Tiểu Lạc cười khẩy, nhẹ nhàng đến gần Hạ Diệp, do thân hình không cao nên phải nhướng chân mới có thể đến gần lỗ tai cô, “Tôi từng với Lăng tổng. Cô nghĩ anh ấy sẽ làm thế nào nếu tôi bị kiện?”

Vì chuyện này cô ta thật sự đã lấy làm vinh hạnh, khắp công ty chỉ có một vài người chưa bị cô ta dùng những lời này hù dọa qua, thật là thành thói rồi.

Hạ Diệp chỉ lẳng lặng nghe cô ta nói hết câu, gương mặt cũng không có biểu cảm gì lạ, chỉ là cô nhẹ nhàng mím môi, rồi dùng ta kéo nhẹ kéo cổ áo cô ta lại.

“Cô nghĩ tôi vì sao leo lên được vị trí thư ký này?”

Cô đã nghe không ít lời bàn tán, cũng hiểu tất cả những điều đó, uy hiếp được cô sợ chỉ có vài người làm được, phụ nữ với nhau cô còn lâu mới dễ bị ức hiếp.

Lời nói vừa nói ra, tiểu Lạc liền im phăng phắc, mặt bắt đầu tái mét. Hạ Diệp được anh ta phá lệ cho làm thư ký ở bên cạnh, còn cô ta? Bất quá chỉ là tình nhân một đêm không hơn không kém, hơn nữa chỉ mới làm có một lần, cô đã bị anh ta đá sang một bên, người phụ nữ trước mặt cô ta thủ đoạn hoàn toàn không đơn giản, có phải chọc nhầm người rồi không?

Nếu lúc này cô thực sự nghe được tiếng lòng của cô ta, sẽ không nhịn được mà nằm lăn ra đất cười, buột miệng nói ra thôi, ảnh hưởng đến vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.