Nghe được có người đi vào, hai chân kẹp chặt đầu chính mình, không dám ngẩng lên. Nhiếp Chính tựa trên lưng A Mao, sau khi tiến vào cơ hồ là ngay lập tức liền thấy được người đang cuộn mình ở trong góc, thân mình run nhè nhẹ kia làm tim hắn thu lại cùng nhau. Đây là Bảo của hắn a, hảo nhỏ, so với lúc sờ cảm giác còn nhỏ hơn.
Hốc mắt Nhiếp Chính nóng rát, khi A Mao đi đến trước mặt Tiểu Bảo, hắn mở miệng: “A Mao, đem ta buông đi, ta cùng Tiểu Bảo có vài câu muốn nói.”
A Mao đem Nhiếp Chính đặt ở chân tường dán cạnh Tiểu Bảo, chỉa chỉa Tiểu Bảo, lại lau lên mắt, ý tứ là làm cho Nhiếp Chính dỗ Tiểu Bảo, đừng cho nhóc khóc. Nhiếp Chính cười gật gật đầu, nói: “Yên tâm đi.”
A Mao đi ra ngoài, đóng cửa lại, tin tưởng Nhiếp Chính sẽ làm Tiểu Bảo cười vang.
Nhiếp Chính không có lập tức ôm Tiểu Bảo lại đây dỗ, mà là tỉ mỉ , không buông tha một sợi tóc từ trên xuống dưới xem qua Tiểu Bảo. Đến khi tầm mắt đi vào chân phải Tiểu Bảo đang muốn tận lực co lên, Nhiếp Chính chỉ cảm thấy có người đang lấy đao đâm vào ngực hắn. Hài tử ngốc, sao có thể nghĩ rằng Quỷ ca ca của nhóc sẽ ghét bỏ nhóc ni.
“Bảo.” Bảo của hắn a.
Thân mình Tiểu Bảo giật giật, cũng càng lui thành một đoàn.
“Bảo?” Nhiếp Chính vươn tay, đặt ở trên vai run rẩy của Tiểu Bảo, “Không muốn nhìn thấy Quỷ ca ca sao?”
Không đúng không đúng. Tiểu Bảo lắc đầu, nhưng vẫn là không ngẩng lên.
Nhiếp Chính cười khổ, xem ra hắn làm thật không tốt, bằng không Tiểu Bảo sao lại không tin hắn như thế a. Lúc đối mặt với A Mao cùng Vô Nguyệt, Tiểu Bảo cũng không có như vậy. Na đến bên người Tiểu Bảo, cùng nhóc ngồi song song, Nhiếp Chính hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, đem cả người nhóc ôm đến trong lòng mình, hôn lên đỉnh đầu.
“Bảo, Quỷ ca ca có thể thấy được, nhưng tiếc nuối là lần đầu tiên lại không có nhìn thấy Bảo. Bảo, cho Quỷ ca ca nhìn ngươi được không? Nhịn lâu như thế, Quỷ ca ca cuối cùng đợi được ngày này, nhưng Bảo lại không muốn cho Quỷ ca ca xem.”
“Không dễ, nhìn.” Thanh âm sợ hãi vang lên, Tiểu Bảo khẽ buông ra hai chân.
Một tay ôm chặt Tiểu Bảo, cái hôn Nhiếp Chính dừng ở trên đầu Tiểu Bảo mang theo nồng đậm đau lòng: “Dễ nhìn hay không, Quỷ ca ca sẽ định đoạt. Bảo, ngẩng đầu lên, cho Quỷ ca ca nhìn một cái.”
Cái đầu nho nhỏ giật giật, Nhiếp Chính nhẫn nại chờ Tiểu Bảo buông bất an.
“Bảo? Ngẩng đầu lên.” Ở sau gáy trắng noãn nộn nộn kia hôn lên một ngụm.
Tiểu Bảo nắm lấy xiêm y Quỷ ca ca.
“Bảo?” Cách một lớp y phục, ở trên đầu vai run rẩy hôn một ngụm.
Tiểu đầu lại giật giật, có xu thế nâng lên.
“Bảo a.” Đem ngón tay nhỏ bé sắp thu vào trong tay mình, lại hôn lên một ngụm.
Tiểu đầu nâng một chút, qua một lát lại nâng một chút, bên má phải biến thành màu đen ánh vào trong mắt Nhiếp Chính. Hắn mỉm cười, hôn tiểu lỗ tai bởi vì khẩn trương cùng bất an mà trắng bệch một cái.
“Bảo, ngẩng đầu lên, hôn Quỷ ca ca.”
Tiểu đầu chậm rãi nâng lên, bởi vì tự ti, hai song mâu thật to giờ phút này nhắm quá chặt chẽ . Nhiếp Chính thấy rõ ràng mặt Tiểu Bảo, nửa khuôn mặt phải liền như sư phó cùng Vô Nguyệt nói, đen đen. Nếu là ngoại nhân nhìn thấy, chỉ biết cảm thấy rất khó nhìn, nhưng nhìn ở trong mắt Nhiếp Chính cũng là đáng yêu vượt qua hắn tưởng tượng.
Cười nhẹ ở trên mắt Tiểu Bảo hôn hôn, Nhiếp Chính đem mặt tiến đến bên miệng Tiểu Bảo: “Bảo, hôn hôn Quỷ ca ca.” Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại lập tức ở trên mặt của hắn hôn một ngụm, Nhiếp Chính quay đầu hàm trụ.
Quỷ ca ca, không thấy là cậu khó coi sao? Tiểu Bảo bị hàm trụ miệng bất an thoáng mở to mắt, Nhiếp Chính lập tức thối lui, làm cho đối phương thấy rõ chính mình. Trong song mâu lớn mang theo bất an làm Nhiếp Chính đau lòng, tiếp theo, là kinh ngạc, là vui sướng, vì đôi mắt Quỷ ca ca đang hiện rõ mang quang, lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi mắt kia ánh lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mà kinh hỉ.
Ngay lúc Tiểu Bảo tạm thời đã quên tự ti, chuyên chú bởi ánh mắt kia của Quỷ ca ca, Nhiếp Chính cũng đang cẩn thận xem Tiểu Bảo. Hai người cùng một chỗ hơn nửa năm, này vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bảo. Cho dù nửa khuôn mặt bị đen, cũng khó che giấu khả ái của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính đã có thể tưởng tượng đến lúc hắc ban trên mặt Tiểu Bảo không còn, Tiểu Bảo sẽ có bao nhiêu người thích. Tiểu Bảo thuần chất đáng yêu như vậy, là của hắn nha.
Đáy lòng Nhiếp Chính nảy lên nồng đậm đau thương, Tiểu Bảo ăn nhiều khổ mới đem hắn dẫn đi ra, càng đừng nói là mấy tháng chăm sóc kia. Sau khi thấy rõ ràng bộ dáng Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nhịn không được buộc chặt cánh tay, hôn lên Tiểu Bảo. Từng cái hôn ôn nhu dừng ở trên mắt Tiểu Bảo, hai má, cái mũi, cuối cùng dừng ở trên cái miệng nhỏ nhắn cũng không hồng nhuận. Là vì hắn nên mới vẫn không có thịt, sắc mặt mới không tốt như thế đi.
Quỷ ca ca… hôn cậu giống như mỗi đêm thương yêu đã đánh tan tự ti cùng bất an của Tiểu Bảo. Ánh mắt dần dần ướt át, nước mắt tràn đầy hốc mắt chảy xuống, Tiểu Bảo vươn cánh tay hoàn trụ cổ Quỷ ca ca, khi nâng đầu lên nhận cái hôn của Quỷ ca ca, cũng đồng thời đem vui sướng cùng hạnh phúc của mình dùng cái hôn chủ động của mình truyền lại cho hắn.
Bảo, Bảo, nói bao nhiêu lần cảm tạ đều quá mức ít ỏi, đừng khóc, lệ của ngươi sẽ làm ta cảm thấy chính mình có bao nhiêu vô năng. Ngươi nhỏ gầy như thế, rõ ràng là nên do ta bảo hộ ngươi mới đúng. Bảo, Bảo của ta a.
Quỷ ca ca, Quỷ ca ca, ô… Ngươi phải nhanh hảo lên, ngươi phải nhanh khôi phục võ công, ta không phải hảo hài tử, ta là hài tử của Diêm La vương, ta thực xin lỗi Quỷ ca ca.
Nước mắt chảy vào miệng hai người gắt gao tương thiếp, phân không rõ là mặn chát của ai. Cởi bỏ hài bên chân phải Tiểu Bảo, tháo xuống đôi tất, đại chưởng ấm áp của Nhiếp Chính bao trụ bàn chân nhỏ dị dạng, nhẹ nhàng vuốt ve. Không xấu, sao lại xấu, Bảo của hắn cũng như trong tưởng tượng của hắn, là Bảo trân quý nhất trên đời.
Nhiệt độ của đại chưởng từ gan bàn chân Tiểu Bảo một đường truyền khắp toàn thân cậu, thân mình vừa rồi bởi vì bất an mà phát run giờ phút này lại trở nên ấm áp. Tình dục của Tiểu Bảo đã thức tỉnh bị Quỷ ca ca hôn một lát liền cúi đầu rên rỉ. Dưới cái hôn cùng vuốt ve của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo đã quên tự ti, tựa như ở trước mặt Đại ca ca và Mỹ nhân ca ca, an tâm đem hết thảy của mình hiện ra ở trước mắt Quỷ ca ca.
Hôn từ thong thả đến kịch liệt, lại từ kịch liệt tới đắm chìm, phản ứng Tiểu Bảo động tình kích thích dục vọng Nhiếp Chính, bất quá hiện tại không phải thời điểm song tu, là thời điểm dỗ Tiểu Bảo. Rời đi môi Tiểu Bảo, Nhiếp Chính cọ cọ mũi nhóc, vừa lòng vì mình đã làm mặt Tiểu Bảo hồng nhuận lên. Nhìn như vậy, càng cảm thấy Tiểu Bảo rất đẹp.
“Quỷ ca ca.” Lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, Tiểu Bảo ôm chặt Quỷ ca ca, không muốn rời đi.
Cằm để ở đỉnh đầu Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nghẹn giọng hỏi: “Vẫn là không muốn cho Quỷ ca ca xem sao?”
Không có. Tiểu Bảo dùng sức lắc đầu, cậu, cậu chỉ là sợ Quỷ ca ca thất vọng.
Hài tử ngốc. Không có buông ra chân Tiểu Bảo, Nhiếp Chính thực nhiêm túc nói: “Bảo, Quỷ ca ca có thể nói là tái thế làm người, đây đều là bởi vì ngươi. Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi là bộ dạng gì, ngươi đều chính là Bảo của Quỷ ca ca. Bảo, Quỷ ca ca không phải là vì cùng ngươi song tu mới có thể nói như vậy, làm ngươi khóc kêu ta Quỷ ca ca, lúc đem ta đi ra ta liền nói cho chính mình, phải cả đời thương ngươi.”
Tiểu Bảo bật khóc , lần này là vì cao hứng, còn có áy náy xua đi không được.
“Bảo a, Quỷ ca ca mất đi rất nhiều, nay bên người chỉ còn lại có ngươi cùng Vô Nguyệt , Nhị đệ cũng không biết là còn hay mất trên đời này. Quỷ ca ca trước kia từng hoài nghi ngươi, hoài nghi ngươi là do Lâm Thịnh Chi phái tới , hiện tại nghĩ đến Quỷ ca ca thật muốn cho mình hai cái tát, sao có thể hoài nghi ngươi?”
“Không tát, không tát.” Tiểu Bảo nâng tay che mặt Quỷ ca ca, trong đại nhãn là kinh hoảng.
Cúi đầu hướng Tiểu Bảo cười cười, Nhiếp Chính hôn hôn lên chóp mũi nhóc: “Không tát, Quỷ ca ca sẽ không làm cho Bảo khóc, làm cho Bảo đau lòng. Bảo đau lòng Quỷ ca ca nhất đúng hay không?”
“Đau, đau lòng.” Hôn lên cằm Quỷ ca ca, hôn lên xương quai xanh Quỷ ca ca vẫn có thể nhìn ra từng chịu qua trọng hình, Tiểu Bảo đem chính mình vùi vào trong lòng Quỷ ca ca, đau lòng, rất đau.
Nhiều lần trải qua tang thương cùng đau khổ, lão thiên gia còn không có tay với hắn, cho hắn một kiện nhân gian chí bảo. Nhiếp Chính nuốt xuống các loại tình cảm không ngừng nảy lên trong ngực, ách thanh hỏi: “Bảo, có thể đáp ứng Quỷ ca ca một chuyện không?”
Dùng sức gật đầu. Cái gì cũng đều đáp ứng.
“Tin tưởng Quỷ ca ca.” Vừa rồi Tiểu Bảo không tin hắn, đã làm bị thương tâm của hắn a.
Dùng sức gật đầu. Tin tưởng, cái gì cũng đều tin tưởng.
“Bảo ngoan.”
Khóe miệng giơ lên, Nhiếp Chính nâng lên đầu Tiểu Bảo, lại một lần nữa tỉ mỉ nhìn một lần. Lúc này, Tiểu Bảo không có khẩn trương, cười ha hả mặc Quỷ ca ca nhìn. Cậu quả nhiên là bảo bối, Quỷ ca ca không chỉ không chê cậu khó coi, còn càng thương cậu.
“Bảo ngốc.” Nhịn không được thầm oán một câu, Nhiếp Chính liếm liếm hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo, không có mỹ tửu, lại hơn hẳn mỹ tửu.
“Nhiếp Chính, A Bảo hảo chưa? Nên ăn cơm chiều.” Phàm Cốt ở bên ngoài quang minh chính đại nghe xong hồi lâu không chút nào áy náy ra tiếng.
Nhiếp Chính giương giọng kêu: “Tốt lắm.”
Cửa mở, A Mao đi vào. Nhiếp Chính hướng đối phương cười cười, nói: “A Mao huynh đệ, vất vả ngươi , tệ nhân Nhiếp Chính, lần đầu tiên gặp mặt, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
A Mao đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó nhếch môi, khoát tay, không vất vả, không vất vả.
Nhìn nhìn Đại ca ca, nhìn nhìn lại Quỷ ca ca, Tiểu Bảo cười loan mắt, đây là hạnh phúc đi.
……
Ánh nến trong phòng đặt ở trên bàn vừa vào cửa, sẽ không làm hỏng ánh mắt Nhiếp Chính. Ôm Tiểu Bảo dựa vào đầu giường, Nhiếp Chính thầm muốn lẳng lặng ngồi như thế trong chốc lát. Đêm nay, sư phó đáp ứng hắn cho Tiểu Bảo cùng hắn ngủ, Nhiếp Chính không cần vội. Tiểu Bảo cũng không ra tiếng, chặn ngang ôm lấy Quỷ ca ca, gối lên trên ngực Quỷ ca ca, hưởng thụ vuốt ve ôn nhu ở trên người cậu, khóe miệng là tươi cười ngọt ngào thủy chung vẫn đều không tiêu thất.
Hai người song tu đã nửa tháng, nhưng đêm nay đối với Nhiếp Chính mà nói cũng là ý nghĩa bất đồng, cũng bởi vậy, vừa nghĩ đến chuyện còn phải làm, tâm Nhiếp Chính liền không khỏi đập nhanh hơn .
Có chút mệt nhọc, Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, nhuyễn nhu nói: “Quỷ ca ca, song tu.”
Bàn tay to của Nhiếp Chính vuốt ve ở trên người Tiểu Bảo mạnh mẽ dừng lại, trong mắt là gương mặt của hồn nhiên Tiểu Bảo, hắn đột nhiên có loại cảm giác không thể hạ thủ.
“Quỷ ca ca?” Tiểu Bảo ngồi dậy, thoát y phục.
“Bảo.” Đè lại tay Tiểu Bảo, Nhiếp Chính hít sâu mấy hơi, đem Tiểu Bảo ôm đến trên bụng mình, “Quỷ ca ca thoát cho ngươi.”
“Hảo.” ngọt ngào cười, Tiểu Bảo buông tay.
Tay cởi xiêm y dẫn theo vài phần khẩn trương chưa từng có, đi theo thân mình Tiểu Bảo từng tấc từng tấc lộ ra, Nhiếp Chính chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng. Nếu làm cho người không biết rõ sự tình nhìn thấy, thì chỉ biết xem hắn là súc sinh khi dễ hài tử. Nhanh chóng đem loại cảm xúc này áp chế, Nhiếp Chính thầm mắng chính mình miên man suy nghĩ. Chẳng lẽ đem Tiểu Bảo giao cho người không rõ ràng chi tiết mà đi song tu sao? Hắn tình nguyện chính mình làm súc sinh.
Rất nhanh cởi bỏ y phục Tiểu Bảo, còn chưa có tiến thêm một bước động tác, hạ thân Nhiếp Chính đã có cảm giác. Dưới ánh nến hôn ám, Bảo của hắn hồn nhiên mà xinh đẹp, trắng noãn nộn nộn , khiến người nhịn không được muốn cắn lên một ngụm. Không nên điểm ánh nến, Nhiếp Chính nghĩ như thế. Thấy Quỷ ca ca tựa hồ có chút suy nghĩ, Tiểu Bảo một lòng thầm muốn chữa bệnh cho Quỷ ca ca đã chờ không kịp. Thuần thục cởi bỏ khố Quỷ ca ca, cậu một chút cũng không thẹn thùng kéo lấy khố của Quỷ ca ca xả xuống.
Không mở mắt, không dám nhìn thân mình trần trụi của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính phối hợp với Tiểu Bảo cởi ra khố của mình, dục vọng giữa khố cao cao dựng thẳng , trò hề như vậy làm Nhiếp Chính rất muốn nhắm mắt lại làm người mù. Tiểu Bảo đối với tâm tư Quỷ ca ca hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghĩ là Quỷ ca ca mệt mỏi, cậu nhu thuận khóa ngồi trên bụng Quỷ ca ca, hôn lên miệng Quỷ ca ca, tốt lắm, có thể song tu.
Ở trong lòng thở dài, Nhiếp Chính đảo mắt nhìn qua, Bảo vẫn là ở lại trong cốc đi, để cho nhóc đi ra ngoài thật đúng là khiến người lo lắng ni. Cởi bỏ trói buộc trên thân, Nhiếp Chính lấy qua dược bình, lấy ra một viên dược. Có thể nhìn thấy, lọt vào trong tầm mắt hết thảy đều kích thích dục vọng của hắn. Một tay đem Tiểu Bảo ôm đến trong lòng, một tay đi vào giữa khe mông Tiểu Bảo, Nhiếp Chính hôn lên môi nhóc, tiếp đó đem dược chậm rãi nhét vào trong cơ thể Tiểu Bảo, thật sự là ma nhân nha.
……………
Tiểu Bảo rên rỉ so với dĩ vãng đều lớn tiếng hơn. Hôn trụ Tiểu Bảo, áp chế tiếng kêu của nhóc, phần eo Nhiếp Chính không khống chế được ở trong cơ thể Tiểu Bảo co rúm. Lúc nhìn không thấy, hắn tựa hồ còn có thể khống chế chính mình; khi thấy được rồi, hắn phát hiện đã đánh giá cao định lực của bản thân. Hắn hoàn toàn bị dưỡng công khống chế ngay khi hấp thụ khí trong cơ thể Tiểu Bảo lại càng thêm mê luyến hoan tình mà Tiểu Bảo gây cho hắn. Nhất là khi Tiểu Bảo như tiểu miêu một lần lại một lần kêu hắn “Quỷ ca ca”, Nhiếp Chính luôn thiếu chút nữa đã tiết ra.
Hai chân không biết khi nào cũng đã có khí lực, Nhiếp Chính khẽ gấp chân lên, hai tay nâng cao cái mông Tiểu Bảo, đem chính mình càng chôn sâu vào trong cơ thể Tiểu Bảo. Hết thảy hành vi Nhiếp Chính bị dưỡng công cùng dục vọng tán đi, Tiểu Bảo không thể thừa nhận loại hoan tình này khiến hậu huyệt từng trận co rút lại, đến lúc Nhiếp Chính gầm nhẹ ở trong cơ thể cậu bắn ra, Tiểu Bảo cũng vì tình sự quá kịch liệt mà hậu huyệt trực tiếp đạt tới cao trào, té xỉu ở trong lòng Nhiếp Chính. Chồi non bởi vì dược nên dù cao cao dựng thẳng cũng không có phun trào.
Dính sát vào Tiểu Bảo, Nhiếp Chính chỉ cảm thấy tứ chi bách hải đều tràn ngập khí lạnh, cả người giống như xuất lực không xong. Có người đẩy cửa mà vào, Nhiếp Chính vẫn chưa hoàn hồn miễn cưỡng ngẩng đầu, hướng tới người vào nói: “Ta rửa sạch cho Bảo đi.”
Người tới lắc đầu, theo thường lệ buông một khối bố khăn ấm, đem Tiểu Bảo ừ trong lòng Nhiếp Chính ôm lên, dùng đại bố khăn bao lấy. Chỉa chỉa nơi đan điền Nhiếp Chính, làm cho hắn nắm chặt thời gian điều tức, A Mao đem người ôm đi .
Lần tới, nhất định phải tự mình rửa sạch cho Bảo. Nghĩ như thế, Nhiếp Chính lấy qua bố khăn lau lau lung tung một chút, nhanh chóng điều tức. Chỉ chốc lát sau, hắn liền tiến nhập trạng thái vong ngã.
Chờ sau khi Nhiếp Chính điều tức xong, hắn mới phát hiện Tiểu Bảo ngủ ở bên người hắn, A Mao không biết đã đem nhóc tới khi nào, hơn nữa ánh nến cũng thổi tắt. Ở trong lòng hướng A Mao nói tiếng đa tạ, Nhiếp Chính nằm xuống, một tay ôm qua Tiểu Bảo, thoải mái mà thở hắt ra. Nói như vậy, có lẽ không quá hai tháng hắn có thể đứng lên , đến ngày đó, Tiểu Bảo nhất định sẽ cao hứng đến khóc đi, nhất định!
…………….
Không biết có phải bởi vì Nhiếp Chính có thể thấy được hay không, sau khi hắn cùng với Tiểu Bảo song tu liền có biến hóa rõ ràng. Bất quá mới bốn ngày, khí sắc Nhiếp Chính đều tốt rất nhiều. Tiểu Bảo không có gì biến hóa, hắc ban trên mặt cũng không có xu thế giảm bớt, nhưng tinh thần vẫn là tốt như dĩ vãng. Chỉ cần sư phụ cùng ca ca hảo, cậu sẽ hảo. Bất đồng với Nhiếp Chính, tình huống Tiểu Bảo từ từ sẽ đến, Phàm Cốt không vội, Nhiếp Chính cũng không gấp, dù sao không ai cảm thấy hắc ban trên mặt Tiểu Bảo có cái gì khó coi , tả nhìn hữu nhìn đều là xinh đẹp. (= =||||)
Đã không còn bất an, Tiểu Bảo càng vui vẻ. Một bên theo sư phó học y, một bên làm hài của cậu. Hài của Sư phó cậu đã làm tốt một chiếc, nghĩ đến bộ dáng sư phó mỗi ngày nhìn hài trong tay cậu, Tiểu Bảo đã muốn cười, sư phó chờ đến gấp ni.
Mười sáu tháng mười hai, là ngày xuất cốc lấy xiêm y. A Mao nguyên bản không muốn mang Tiểu Bảo đi , đối với mấy con chim ngày đó xuất hiện lòng hắn vẫn là có bất an. Bất quá Tiểu Bảo kiên trì muốn đi, sắp qua năm mới, nên đặt mua chút hàng tết. Năm nay cậu qua năm cùng với sư phó và các ca ca vô cùng náo nhiệt.
Dậy thật sớm, cùng sư phó và các ca ca ăn điểm tâm, Tiểu Bảo ngồi lên xe ngựa, mang tiểu Bối chào tạm biệt sư phó và Quỷ ca ca, sau đó cùng Đại ca ca xuất cốc. Trong cốc không lạnh, nhưng ra bên ngoài liền lạnh. Tiểu Bảo bị Đại ca ca bao kín ngồi ở đầu xe cùng tiểu Bối chơi đùa. Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, không có phát hiện bầy điểu khả nghi, A Mao thả tâm, nhanh hơn bộ pháp, vẫn là sớm một chút trở về thì tốt hơn.
Trong một đại trạch cực kì bí ẩn của Kiến Trữ trấn, Phan Linh Tước ôm ấm lô oa ở trên nhuyễn tháp, hỏi: “Đều chuẩn bị tốt chưa?”
“Đều chuẩn bị tốt .”
Phan Linh Tước câu lên khóe môi: “Đừng lại làm cho nó chạy, bằng không năm này ai cũng đừng hòng muốn qua.”
“Thuộc hạ hiểu được.”
“Đi thôi.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Đánh cái ngáp, Phan Linh Tước nhắm mắt dưỡng thần, ra roi thúc ngựa đi vào Kiến Trữ trấn trước mười sáu, tiểu quỷ kia cũng đừng khiến gã thất vọng