Nhiếp Chính nói không ra lời là vì cực độ khiếp sợ, mà A Mao sau khi khiếp sợ qua đi còn lại là phẫn nộ. Hắn kháp trụ cổ Diệp Địch đang hôn mê, trong cổ họng phát ra tiếng tê tê thở hổn hển, không thể tha thứ kẻ khi dễ a Bảo! Lam Vô Nguyệt đè lại tay A Mao vội vàng giải thích: “A Mao, nhị ca ta không phải cố ý . Tiểu Bảo phát bệnh có bao nhiêu đau ngươi cũng biết, dưới loại tình huống này nhị ca nghe Tiểu Bảo nói song tu, nghĩ rằng song tu có thể trị bệnh Tiểu Bảo, do đó mới chạm tới nó. A Mao, ta không phải vì nhị ca giải vây, nhị ca khi đó si ngốc ngây ngô, hắn lại khẩn trương vì Tiểu Bảo, căn bản không thể nghĩ cái khác.”
Trong ngực A Mao kịch liệt phập phồng, miệng hé ra hợp lại muốn nói cái gì, nhưng lại nói không nên lời. Một bàn tay cầm tay cổ tay hắn, đem tay hắn rớt ra.
“A Mao, mặc kệ là ngươi hoặc ta, hay là Vô Nguyệt, Diệp Địch, đều là đáy lòng đau lòng Bảo. Ai cũng sẽ không có ý niệm khi dễ Bảo trong đầu, càng không thừa dịp Bảo cái gì cũng đều không hiểu mà chiếm tiện nghi nó. A Mao, Diệp Địch cùng Vô Nguyệt là huynh đệ của ta, ngươi cũng là huynh đệ của ta. Giữa huynh đệ có cái gì nói không ra , huống chi vẫn là chuyện của Bảo.”
A Mao đỏ hốc mắt, hắn cũng không nói lên được vì cái gì sau khi nghe được Diệp Địch chạm vào Tiểu Bảo sẽ phẫn nộ như thế. Nhiếp Chính chạm vào Tiểu Bảo, là lâm vào bất đắc dĩ; Diệp Địch chạm vào Tiểu Bảo, cũng là vì trị bệnh Tiểu Bảo, nhưng… vừa nghĩ đến bảo bối sư đệ thuần trắng như tờ giấy của hắn bị hai nam nhân… Hắn liền đau lòng, đã muốn bóp chết Diệp Địch.
Tiểu Bảo từ trong đau đớn tỉnh lại mở to mắt liền nhìn thấy Đại ca ca, Quỷ ca ca Mỹ nhân ca ca biểu tình không đúng, mà Hảo ca ca lại ở một bên, nhắm chặt hai mắt. Cậu không biết các ca ca bởi vì chuyện của mình mà nổi lên tranh chấp, nhưng cậu có thể cảm giác ra các ca ca đang mất hứng. Cắn chặt răng nhịn xuống tiếng đau hô, Tiểu Bảo không dám ra tiếng, trong lòng hốt hoảng, các ca ca xảy ra chuyện gì? Cậu lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ba người mất công lực đều không có phát hiện Tiểu Bảo đã tỉnh, bình tĩnh trong chốc lát, Nhiếp Chính mở miệng: “A Mao, lần đầu tiên của Bảo tuy nói là cho ta, nhưng ta không có quyền yêu cầu Bảo chỉ có thể cho một mình ta. Bảo còn nhỏ, căn bản không rõ song tu là ý gì, nhóc chỉ xem đó là chữa bệnh. Chờ Bảo trưởng thành, gặp cô nương mình thích, hiểu được như thế nào là tình yêu, nhóc nhất định sẽ trách ta. Bảo vì ta bị nhiều khổ như vậy, ta hy vọng Bảo sau này có thể hạnh phúc, có thể có thê có tử, có những ngày của chính mình.”
Nhiếp Chính cũng không biết mình muốn nói cái gì, nếu hắn cũng đủ ích kỷ, nên nghĩ hết biện pháp đem Tiểu Bảo buộc ở bên người, lợi dụng dưỡng công của cậu mau chóng khôi phục công lực, báo thù rửa hận, nhưng hắn không thể. Tiểu Bảo một ngày nào đó sẽ trưởng thành, một ngày nào đó sẽ nhận biết tình yêu, thời điểm đó nhóc sẽ thống khổ, sẽ hận hắn. Hắn hy vọng Tiểu Bảo có thể cả đời ngọt ngào kêu hắn “Quỷ ca ca”, mà không phải đem hắn cho rằng ca ca xấu xa hủy đi cả đời cậu.
Lam Vô Nguyệt ấn lên vai A Mao, do dự nói: “A Mao, ngươi vì Tiểu Bảo hy sinh hơn ba mươi năm công lực của mình, lại bị trọng thương như vậy. Lúc này… Ngươi tới đi.” (éc **|||)
Bả vai A Mao thoáng chốc như bị nóng lên, toàn bộ thân mình mạnh lui về sau, hai mắt kinh cụ. Hắn mạnh mẽ lắc đầu, trong cổ họng phát ra khí thanh tê tê. Lam Vô Nguyệt thấy thế nhanh giải thích: “A Mao, ta không có ý khác, ta chỉ là cảm thấy hẳn là cho ngươi.” Lam Vô Nguyệt là có ý của mình , nhưng cố kỵ cảm thụ của đại ca, y cũng không nói gì ra miệng.
Nhưng Nhiếp Chính nghe ra đến đây, hắn cũng ấn lên vai A Mao, nói: “A Mao, mặc kệ Diệp Địch là xuất phát từ loại nguyên nhân nào, nhưng hắn chạm Bảo là sự thật, cho dù Bảo không hiểu, chuyện này hắn cũng làm sai rồi. Ra chuyện như vậy, ba huynh đệ chúng ta không có mặt mũi lại làm như thế. A Mao, Bảo liền giao cho ngươi .”
Lúc nói những lời này, tâm Nhiếp Chính co rút đau đớn, hắn không phải tham luyến dưỡng công của Tiểu Bảo, cũng không phải tham luyến thân mình của cậu, mà là nghĩ đến sau này không thể thân mật ôm Bảo của hắn như vậy, trong lòng hắn là tư vị nói không nên lời. Sau này, hắn còn có thể là “Quỷ ca ca” của Tiểu Bảo sao?
A Mao từng ngụm từng ngụm suyễn khí, kinh hoảng nhìn Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt, bộ dáng kia thật giống như hai người đang bức lương vi xướng. Trong lòng Lam Vô Nguyệt cũng không phải tư vị, vì đại ca, vì nhị ca, vì Tiểu Bảo, cũng vì A Mao chưa từng đối với Tiểu Bảo động qua cái loại ý niệm này trong đầu, toàn tâm toàn ý yêu thương Tiểu Bảo. Y tự biết yêu thương đối với Tiểu Bảo không bằng mang ơn của đại ca, không bằng ỷ lại của nhị ca, lại càng không như A Mao chờ đợi, cho nên y chưa bao giờ nghĩ tới có được dưỡng công của Tiểu Bảo, cho dù y hiện tại chỉ có thể tính là người thường, y cũng không động qua ý niệm này trong đầu. Muốn y vì khôi phục công lực mà đi “Đạp hư” Tiểu Bảo, y làm không được.
Lam Vô Nguyệt một tay nâng lên nhị ca, xuống giường, tiếp đó cõng nhị ca từ từ rời đi. Nhiếp Chính gắt gao cầm bả vai A Mao, không dám đi xem Tiểu Bảo, cũng chống gậy xuống giường ly khai, cũng đóng cửa lại vì A Mao. Đứng ở cửa, Nhiếp Chính theo vạt áo lấy ra ngọc bội Tiểu Bảo đưa cho hắn, chăm chú nhìn , thật lâu không thể hoàn hồn.
Lam Vô Nguyệt đem nhị ca phóng tới trên giường vừa ra tới liền nhìn thấy đại ca đứng ở cửa nhà gỗ của A Mao nhìn thứ trong tay xuất thần, y đến gần vừa nhìn, tâm đau đớn.
“Đại ca, ta dìu ngươi trở về đi.”
“Ta tự mình đi.”
Giật mình hoàn hồn, Nhiếp Chính đem ngọc bội bảo bối thả lại, chống hai trượng chậm rãi trở về phòng mình. Lam Vô Nguyệt nhìn mái tóc hoa râm của đại ca, tấm lưng cong cong, hốc mắt nóng rát.
Phòng trong, A Mao lui ở chân giường nhìn cửa nhắm chặt, tứ chi lạnh lẽo. Làm cho hắn cùng a Bảo song tu? Hắn? Hắn? Đáy lòng A Mao nảy lên thanh âm toàn bộ đều là phản đối. Hắn ngay cả hôn a Bảo một ngụm đều cảm thấy là tiết độc sao có thể cùng a Bảo song tu! Không, không thể, hắn không xứng, cho dù là chữa bệnh cho a Bảo hắn cũng không xứng. A Mao vươn hai tay, nhìn lớp mao đen dày đặc trên mu bàn tay mình, vẫn kéo dài tới cổ tay. Trên mặt, trên người của hắn đều là tầng mao mật mật như thế, hắn sao có thể chạm vào a Bảo, sao có thể!
Khóe mắt A Mao thoáng rơi lệ, hắn hung hăng rút hai bàn tay của mình, không tiếng động khóc rống, hắn không xứng, hắn không xứng! Không dám nhìn Tiểu Bảo, sợ mình sẽ nhịn không được tà niệm dưới đáy lòng, A Mao kích động xuống giường, hài cũng không mang liền phá cửa mà chạy, hắn không xứng! Ở trong phòng, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt ngồi ở trên giường tương đối không nói gì nhìn Diệp Địch, lại kinh ngạc nhìn về phía cửa bị phá ra, chỉ thấy A Mao thần sắc không đúng đứng ở cửa, nước mắt ràn rụa.
“A Mao? !”
Hướng vào trong nhà, A Mao bắt lấy Nhiếp Chính, quỳ xuống. Hắn không xứng, không xứng. Nhiếp Chính, ngươi đi! Ngươi đi!
“A Mao!”
Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt vội vàng đi dìu hắn, A Mao lại quỳ trên mặt đất không đứng dậy, chỉ lắc đầu. Hắn không xứng, không xứng…
Mở to mắt, Tiểu Bảo không biết trên người đau đớn, bởi vì đau trong lòng vượt xa cơn đau trên người.Tayphải chống đỡ giường, Tiểu Bảo chậm rãi ngồi dậy. Các ca ca… Căn bản là không muốn, cùng cậu song tu… Cậu, cậu khó xử Quỷ ca ca, khó xử Hảo ca ca… Nguyên lai, cậu không tự giác miễn cưỡng các ca ca làm chuyện như vậy. Nghĩ đến Quỷ ca ca khi đó mỗi ngày nhẫn nại cùng mình song tu, nghĩ đến cậu “Bắt buộc” Hảo ca ca cùng mình song tu, tâm Tiểu Bảo đau không thở nổi.
Trên sách song tu đều là một nam một nữ, cậu là nam hài tử, không chỉ cùng Quỷ ca ca song tu qua, còn cùng Hảo ca ca song tu. Loại sự tình này nhất định là không tốt đi, bằng không các ca ca cũng sẽ không khó xử, bằng không Đại ca ca cũng sẽ không đánh bản thân. Cậu không hiểu chuyện như thế, các ca ca nhất định không thích cậu. Trong phòng một người đều không có, cửa mở lớn, Tiểu Bảo cảm thấy hảo lạnh, hảo lạnh.
Ngón tay còn chưa có dài hết khó khăn xốc lên chăn, Tiểu Bảo thấy được chân phải dị dạng của mình, cho dù bọc chăn nhung, vẫn có thể nhìn ra chân này cùng chân trái bất đồng. Chân của cậu bị tật, mặt lại xấu , không có người thích cậu. Tiểu Bảo cố gắng làm cho chính mình cười, không thể khóc, khóc các ca ca liền càng không thích mình . Bọt nước từng giọt từng giọt dừng ở trên đùi, khóe miệng Tiểu Bảo liều mạng giơ lên, lộ ra lúm đồng tiền nơi khóe miệng, không thể khóc.
“Tiểu Bối…” Tiểu Bối, ngươi ở đâu?
“Tiểu Bối…” Tiểu Bối, Tiểu Bảo chỉ có ngươi, vẫn, đều chỉ có ngươi…
“Chi chi chi chi…”
“Hô hô…”
Tiểu Bối nhảy vào, theo nó vào còn có hai A Đột.
“Tiểu Bối…” lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, “Mang ta, đi thôi.”
“Chi chi?”
“Tiểu Bối… Cầu ngươi …”
Làm sao đây? Lệ nhịn không được.
“Chi chi chi!”
“Hô hô…”
…………………..
Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt không biết A Mao là tự ti như thế. Gặp quá nhiều kẻ mặt người dạ thú, bọn họ căn bản không biết là A Mao xấu, bọn họ nhìn thấy cho tới bây giờ đều là A Mao thiện lương cùng săn sóc, mà nước mắt cùng thống khổ của hắn càng làm cho hai người nhận thức đến yêu thương của A Mao đối với Tiểu Bảo. Nhiếp Chính trấn an nói: “A Mao, ngươi quá lo lắng. Bảo nếu ghét bỏ ngươi, sẽ không luôn Đại ca ca, Đại ca ca gọi ngươi . Ngươi đã quên lúc nhóc tỉnh lại nhìn thấy ngươi có bao nhiêu cao hứng sao? Ta đoán, lần đầu tiên Bảo gặp ngươi đã không sợ ngươi.”
Điểm ấy Lam Vô Nguyệt có thể làm chứng, y theo trấn an nói: “A Mao, Tiểu Bảo là hài tử thiện lương, nhóc không cần chúng ta lớn lên là bộ dáng gì, để ý chỉ là chúng ta có thương nhóc hay không đi.”
Nhiếp Chính lấy mình trêu ghẹo: “Lúc Lâm Thịnh Chi dụng hình với ta, Tiểu Bảo đều thấy được, cậu nhóc một chút còn không sợ, chỉ là đau lòng ta. Ngươi như vậy căn bản không tính là gì, bằng không Tiểu Bảo sao lại năn nỉ cùng ngủ với ngươi?”
Lam Vô Nguyệt đẩy đẩy A Mao: “A Mao, Tiểu Bảo phát bệnh , rất đau, ngươi mau đi đi.”
A Mao giật mình một cái, a Bảo còn đang bệnh !
“A Mao, nhanh đi, đừng trì hoãn nữa.”
Nhiếp Chính cũng thúc giục, trong lòng lại là lo lắng không thôi, rất muốn đi qua xem tình huống Tiểu Bảo. Khẩn trương bất an nhìn nhìn hai người, trên mặt A Mao còn mang nước mắt lại chân trần liền xông ra ngoài.
“Hô…” Thở ra một hơi, Nhiếp Chính vừa định nói gì, cửa phòng lại bị người phá mở.
“A Mao?”
A Mao huy hai tay, vẻ mặt lo lắng, trương miệng không tiếng động kêu. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt thấy thế đầu tiên là không rõ, sau đó hai người đồng thời xuống giường.
Theo A Mao vọt vào phòng mình, chỉ thấy trên giường trống trơn , Tiểu Bảo không ở đó. A Mao lo lắng chụp ván giường, tựa hồ muốn nói sau khi hắn trở về Tiểu Bảo đã không thấy tăm hơi. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nóng nảy, cho dù nghe không hiểu A Mao đang nói cái gì, nhưng Tiểu Bảo có thể đi đâu?! Vết thương của cậu nhóc còn chưa có khỏi a!
“A Đột!” Lam Vô Nguyệt lao ra đi, “A Đột!”
“Hô hô.”
Một A Đột xuất hiện , Lam Vô Nguyệt phóng qua bắt lấy hắn liền kêu: “Tiểu Bảo đâu?! Các ngươi nhìn thấy Tiểu Bảo không?!” A Mao cùng Nhiếp Chính cũng bổ nhào vào trước mặt vị A Đột này, Nhiếp Chính gấp rống: “Có phải có người ẩn vào tới bắt đi Tiểu Bảo hay không? !”
A Đột bị Lam Vô Nguyệt làm đau sống chết giãy ra, xoa xoa bả vai, hướng nhà gỗ Phàm Cốt chỉ chỉ, ba người sửng sốt, đồng thời xoay người bỏ chạy.
Phá khai cửa, vọt vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bảo ở trên giường, tim ba người thiếu chút nữa nhảy ra mới xem như trở về vị trí cũ. Tâm còn đang phanh phanh nhảy, ba người nhẹ giọng đi đến bên giường, người trên giường bên mặt trái trắng bệch không một tia huyết sắc, lại ngọt ngào hướng bọn họ lộ ra một tia cười thật sâu.
“Đại, ca ca, Quỷ ca ca, Mỹ nhân, ca ca.”
“Tiểu Bảo?” Lam Vô Nguyệt sờ lên mặt Tiểu Bảo, tâm hồn chưa định, “Ngươi sao vậy, chạy đến trong phòng sư phó?” Tiểu Bảo không đau ?
Nhiếp Chính cùng A Mao cũng là vẻ mặt hoang mang, Nhiếp Chính phóng nhẹ giọng hỏi: “Bảo, thân mình đau không?”
“Không, đau.” Vẫn là mỉm cười ngọt ngào.
“Ngươi sao lại tới được?” Lam Vô Nguyệt nhíu mi, nhìn tiểu Bối ngồi ở bên người Tiểu Bảo, cúi đầu, vẫn cảm thấy có điểm không đúng.
Tiểu Bảo vẫn là cười , nói: “Nhớ, sư phó. A Đột, cõng ta, đến.”
“A Đột?” Quay đầu vừa thấy, Lam Vô Nguyệt thấy được hai A Đột.
Nhiếp Chính nhẹ nhàng thở ra, sờ mặt Tiểu Bảo nói: “Ngươi nhớ sư phó sao lại không để các ca ca đem ngươi ôm lại đây?”
“Tự mình.” Cậu không thể lại phiền toái ca ca, khó xử ca ca.
A Mao bị dọa đến còn chưa có phục hồi tinh thần lại ở bên giường quỳ xuống, ôm lấy Tiểu Bảo, ngửi thấy hơi thở độc hữu trên người Tiểu Bảo, hồi lâu sau, tâm của hắn mới bình tĩnh xuống dưới.
Tiểu Bảo trừng mắt nhìn, tựa hồ mệt nhọc. Lam Vô Nguyệt nói: “Tiểu Bảo, ngươi ngủ đi.”
Nhìn thấy Quỷ ca ca đã ở bên giường ngồi xuống, Tiểu Bảo lắc đầu: “Ca ca, không cần, theo giúp ta.”
“Không có gì, ca ca cũng không có việc gì.” Nhiếp Chính dịch dịch chăn cho Tiểu Bảo, hắn cũng bị làm sợ.
Nhưng Tiểu Bảo cũng rất kiên trì: “Ca ca, không bồi, ta tự mình, ngủ.”
“Bảo?” Nhiếp Chính nhíu mi, Bảo không phải thích nhất bọn họ bồi sao?
Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu: “Ca ca cũng, dưỡng thương, đi ngủ.”
Lam Vô Nguyệt ngăn lại đại ca còn muốn nói chuyện, nói: “Hảo, vậy các ca ca đi nghỉ ngơi, ngươi ngủ. Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Đều, được.”
“Hảo. Vậy ngươi ngủ đi.”
Lam Vô Nguyệt dìu đại ca đứng lên, kéo A Mao, buông màn. Nhiếp Chính vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, A Mao cũng thực khó hiểu, a Bảo không thích hợp. Lam Vô Nguyệt hướng hai người làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng, sau đó lớn tiếng nói: “Tiểu Bảo, các ca ca đi đây, ngươi hảo hảo ngủ.”
“Ân.”
Cố ý bước đi đến cạnh cửa, đóng cửa lại. Lam Vô Nguyệt lại đối với đại ca cùng A Mao làm một cái thủ thế không cần lên tiếng, y nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên giường.
Không biết Lam Vô Nguyệt muốn làm cái gì, Nhiếp Chính cùng A Mao vẫn là phối hợp ngừng lại hô hấp. Nào biết, vừa một lát sau, bọn họ chợt nghe thấy trên giường truyền ra tiếng cúi đầu khóc, hai người đang muốn động tác, Lam Vô Nguyệt mạnh xốc lên màn, người đang áp lực khóc nước mắt trên mặt không chỗ nào che giấu bại lộ ở trước mặt các ca ca.
>>Hết chương 74<<