Nghĩ lại mình vừa nói cái gì, Úc Ly choáng đầu hoa mắt.
Bí mật mà y bảo vệ trên trăm năm, nguyên hình của y, lai lịch của y, lịch sử đen của y…
Hình tượng thần bí vĩ đại của y…
Đáng ghét!
Đều do lão già kia!
Y không nên để cho nhân vật phản diện nói chuyện!
Sắc mặt Úc Ly trắng bệch, đáy mắt dần dần tràn ra một màu đỏ yêu dị.
Y còn chưa ra tay, Cơ Đằng bỗng nhiên biến sắc, gương mặt hiện ra màu xanh đen không thuộc về mình, cắn răng nghiến lợi đọc lên một cái tên: “Canh — Thần —”
Tất cả mọi người ngẩn ra.
“Là khí tức của Canh Thần! Tuyệt đối sẽ không sai!”
Kèm theo một tiếng rống giận của Cơ Đằng, gió lạnh chợt nổi lên, trời đất biến sắc.
Rõ ràng là tháng bảy, nhiệt độ lại bất ngờ hạ xuống, mặt đất nổi lên một tầng băng sương mỏng, tường bốn phía thể cũng hiện ra từng vết nứt.
Đã vụn rơi ầm ầm, đèn trong ga tàu lần lượt nổ tung, trong khoảnh khắc, xung quanh đã rơi vào bóng tối.
“Mau bật đèn pin!”
Lưu Thiên Thường gấp gáp thúc giục, chờ ánh sáng trở lại, chỉ thấy có một bóng đen phi tới chỗ ông ta!
“Cẩn thận!”
Lưu Thiên Thường nhanh chóng kéo đồng chí Tạ Phỉ là đối tượng bảo vệ chính qua, người sau vẫn đang ngơ ngác, nào nghĩ được mình đã tránh xa như vậy rồi mà còn bị để mắt tới, hơn nữa Cơ Đằng có thể cảm ứng được trên người hắn có khí tức của Canh Thần — miếng nghịch lân kia, không phải đến từ Ứng Long sao?
Mặc dù Lưu Thiên Thường phản ứng rất nhanh, nhưng tốc độ của bóng đen còn nhanh hơn, thoáng cái đã đến gần!
Mắt thấy muốn tránh cũng không được, Lưu Thiên Thường vội rút súng, Tạ Phỉ cũng siết chặt tay phải, đánh một quyền về phía bóng đen. Có lẽ hắn đang lấy trứng chọi đá, nhưng uy hiếp gần ngay trước mắt, nếu như không phản kích, chẳng lẽ chờ chết sao?
Nhưng quyền ra một nửa, Tạ Phỉ lại dừng.
Bởi vì Úc Ly chắn trước người hắn.
Chỉ nghe “uỳnh” một tiếng vang thật lớn, giống như hai ngọn núi đụng nhau, mặt đất chấn động, bóng lưng Úc Ly cũng loạng choạng.
Tạ Phỉ quýnh lên: “Ca!”
“Tôi không sao.” Úc Ly nuốt một búng máu xuống, cố làm vẻ dửng dưng trấn an, y nhìn thẳng quái vật đã mọc giáp và răng nanh trước mặt, cười nhạt: “Hóa ra là một con cương thi!”
Đáp lại y chính là một tiếng rống to, vị tanh hôi tràn ra khỏi miệng Cơ Đằng, lực sát thương giống như người hút thuốc một tháng không đánh răng vậy.
Người ở gần vội vàng ngừng thở, vẫn không thể tránh khỏi hít vào một chút “khí độc”, bỗng nhiên cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tức ngực buồn nôn.
“Ha, xem thường ai đó?” Úc Ly hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tựa như muốn chứng minh thực lực của mình, răng y dài ra, móng tay phát triển hiện ra ánh bạc, ngay cả cơ thể cũng cao lên một đoạn. Lúc này hai mắt y đỏ thẫm, cơ thể đã sớm chuyển hóa thành thuần yêu, nếu không cũng không chịu nổi Cơ Đằng đụng một cái.
Úc Ly há miệng ra, tiếng gào tựa như hổ gầm lại tựa như rồng ngâm, tóm lại là không hề chịu thua chút nào.
Cơ Đằng bị khiêu khích tấn công trước, hai phương ngươi tới ta đi, triền đấu một chỗ.
Lúc này Tạ Phỉ mới chậm rãi hồi phục lại từ việc hít thở khó khăn, giương mắt đã nhìn thấy hình dáng không giống với bình thường của Úc Ly, trước mắt bỗng nhiên sáng lên — hình người của ca hắn rất tuấn tú, hình thú lại đáng yêu, ngay cả người thú kết hợp cũng ngầu như vậy!
“Ca cố gắng lên!”
Tạ Phỉ kìm lòng không nổi kêu lên, lại thấy chiêu thức vốn đang nước chảy mây trôi của Cơ Đằng hơi chậm lại, ánh mắt trừng về hướng hắn tràn đầy điên cuồng, cùng với oán hận vô tận.
Mà Cơ Đằng thất thần một chớt mắt lại khiến Úc Ly nắm lấy cơ hội, móng nhọn xé rách quần áo, để lại mấy vết thương sâu đến xương trước ngực Cơ Đằng, nhưng không thấy một giọt máu nào cả.
Cơ Đằng rít lên một tiếng tiếng, đang muốn phản kích, lại nghe thấy giọng nói khiến gã căm ghét kia —
“Lão già kia mặt đầy nếp nhăn mà còn dám giả bộ trẻ trung!”
“Cũng không biết chui từ ngôi mộ nào ra ngoài, cả người hôi thối cách tám ngàn dặm cũng ngửi thấy!”
“Ngươi nhìn bản mặt ngươi đi, hung ác như bị án oan ngàn năm vậy!”
“Ngươi lại nhìn ca của ta đi, đẹp trai ngút trời, có phải thấy rất ghen tị không?!”
Tạ Phỉ cầm loa lải nhải không ngừng, hắn phát hiện mình vừa nói là có thể khiến Cơ Đằng mất tập trung, lúc này liền triển khai thế công ba hoa chích chòe.
“Nếu so giá trị nhan sắc là ta chèn ép ngươi, vậy so thực lực là được.”
“Răng nanh của ngươi vừa đen lại vàng giống như bị rỉ, rõ ràng không sắc bén bằng ca ta, còn không trắng bóng đẹp đẽ bằng ca ta!”
“Móng tay ngươi đen thui không có chút sáng bóng nào, không phải là ở bẩn thì chính là bài tiết bên trong rối loạn, mà móng tay ca ta vừa sáng vừa bóng, ngươi hãy mau nhìn đi, có phải cảm thấy càng tự ti hay không?”
Tạ Phỉ một câu tiếp một câu, quả nhiên Cơ Đằng bị ảnh hưởng, dần dần rơi xuống thế yếu.
Mà Úc Ly lại đánh đấm hưng phấn như được tiêm máu gà vậy, càng đánh càng thuận, ngược lại coi là niềm vui ngoài ý muốn.
“Chúng ta đến nói về vấn đề IQ đi, một kẻ mù chữ còn phải học ghép vần như ngươi, có bằng tiểu học chưa? Ca ta trên trời dưới đất không gì là không biết, tinh thông đủ ngành nghề, không chỉ biết diễn xuất, biết ca hát, biết nấu cơm, biết thư pháp, còn biết hát hý khúc!”
“Đúng rồi, ngươi còn mua nhầm vé giả, không biết bây giờ vé tàu đều làm theo tên sao…”
“Im miệng!!!”
Cơ Đằng gầm thét, dù gã vẫn không biết thân phận thật của Tạ Phỉ, nhưng trên người đối phương có khí tức của Canh Thần, chính là người gã hận nhất! Bị người mình hận mấy ngàn năm chỉ mũi làm nhục, bảo gã nhịn thế nào?
Tử khí phủ khắp khuôn mặt đầy vết nứt của Cơ Đằng, trong đầu gã chỉ còn duy nhất một suy nghĩ—
Giết người này!
Giết Canh Thần!
Đột nhiên, gã cảm giác có vật gì thoát khỏi thân thể, theo bản năng nghiêng đầu, lại thấy vai phải trống rỗng, chỉ để lại một vết thương bằng miệng bát.
Cơ Đằng kinh hãi, dù sau khi trở thành cương thi thân xác không cảm giác được đau đớn, nhưng mất đi cánh tay phải vẫn sẽ khiến chiến lực của gã giảm đi nhiều!
Đáy mắt Cơ Đằng rốt cuộc hiện lên vẻ sợ hãi, không dám cất giữ gì nữa, há mồm thì thầm: “Ta lấy máu ta —”
Thần chú hơi ngừng, gã nhớ tới trên người không còn một giọt máu nào cả!
Đang chuẩn bị đổi thần chú khác, một sức mạnh từ sau lưng tấn công tới, vật gã xuống đất!
Úc Ly đã khôi phục hình người dùng đầu gối chế trụ sống lưng Cơ Đằng, năm ngón tay nhanh chóng biến đổi, phù văn màu vàng hiện ra từ đầu ngón tay, giống như vũ trụ huyền bí mênh mông.
Văn tự văn chui vào trong cơ thể Cơ Đằng, đâm thủng linh hồn đau nhức, đánh tan ý chí của gã, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong ga tàu trống trải, khiến người xem có cảm giác đang đứng trong lò mổ heo.
“Được rồi, tôi tạm thời phong ấn pháp lực của gã, mọi người tới bắt đi.” Úc Ly vỗ tay đứng lên, tóc và mắt lại biến thành màu xám nhạt lần nữa.
Đám cảnh sát ùa lên, bó người nằm dưới đất thành bánh chưng.
Cơ Đằng mất đi pháp lực không còn chút uy hiếp nào, chỉ có thể mặc cho người xẻ thịt, lúc bị mang đi, gã vẫn không cam lòng gào thét:
“Ra quân chưa thắng thân đà thác, mãi khiến anh hùng lệ xót xa!”
“Ông trời, ngươi không có mắt!”
…
Tạ Phỉ không còn tâm trạng cười nhạo gã, đỡ Úc Ly lo lắng hỏi: “Ca, anh có sao không?”
“Tạm được.” Úc Ly ngược lại không cậy mạnh, khoảng thời gian này y sống trong khách sạn, yêu lực khôi phục không ít, cũng không cảm giác khó chịu lắm, quay lại hỏi: “Sao em nói nhiều thế?”
Tạ Phỉ thở phào một cái, nhoẻn miệng cười: “Đều là lời từ đáy lòng mà.”
Úc Ly hơi nhếch môi, sờ đầu Tạ Phỉ một cái, khoác lấy vai hắn: “Đi thôi, đi trò chuyện cùng lão già kia một chút.”
Cơ Đằng bị giam ở phòng thẩm vấn đặc biệt dưới lòng đất của Cục Quản Yêu, chờ Úc Ly cùng Tạ Phỉ đến, lập tức bắt đầu tra hỏi.
Nhưng mà không đợi Lưu Thiên Thường đặt câu hỏi, Cơ Đằng bị trói ở trên ghế điện vừa thấy Tạ Phỉ liền bắt đầu gầm thét: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Canh Thần?”
Tạ Phỉ cười híp mắt nói: “Ngươi đoán xem.”
“Canh Thần đã sớm chết rồi! Hồn phi phách tán, không bao giờ vào luân hồi!”
“Ờ.”
“…”
Cả người Cơ Đằng bị thương nặng, yên lặng lùi về trong vỏ, cho dù Lưu Thiên Thường hỏi cái gì, từ đầu đến cuối gã vẫn không nói một lời.
“Ngươi cho là không nói lời nào thì không sao à?” Úc Ly càng nghe càng không kiên nhẫn, “Chúng ta đã nắm giữ tất cả lịch sử trò chuyện của ngươi, biết xúi giục giết người là tội gì không? À đúng rồi, ngươi chưa từng đi học, chắc cũng không biết…”
“Không thể nào!” Có thể là bị lời của Úc Ly kích thích, Cơ Đằng rốt cuộc có phản ứng: “Ta đã xóa hết lịch sử rồi, còn trả lại hệ thống như cũ!”
Úc Ly nghẹn một cái, quay đầu thở hắt ra, chậm rãi nói: “Vậy ngươi cũng thật là lợi hại.”
Cơ Đằng nghe ra đối phương đang châm chọc mình, lại không rõ nguyên do, thầm hận trong lòng.
Ngược lại là cảnh sát phụ trách ghi chép không nhìn nổi, cố ý giải thích nguyên lý, sau khi Cơ Đằng nghe xong ngây ngốc nói: “Cho nên các ngươi tìm được ta nhanh như vậy, cũng là bởi vì cái I gì kia?”
“Là IP.” Tạ Phỉ thở dài uốn nắn.
“Nói với gã nhiều như vậy làm gì, gã đâu có hiểu.” Úc Ly không kiên nhẫn gõ gõ bàn, “Nói ra đi, lai lịch của ngươi.”
Cơ Đằng yên lặng không nói.
Úc Ly cười lạnh một tiếng, “Ngươi nói khí tức của ta rất quen thuộc, tựa như đã từng gặp qua… lại có hận ý lớn như vậy với Thúy, với Canh Thần, chẳng lẽ là người tộc Cửu Lê?”
Cơ Đằng đảo mắt một vòng, đang muốn nhận: “Nếu đã bị ngươi nhìn thấu —”
“Không đúng, ta chưa bao giờ thấy ngươi trong tộc cả.” Úc Ly hơi híp mắt: “Cơ là họ của Hoàng Đế, hơn nữa lúc ngươi nhắc đến cái tên sừng nhọn kia lại không thấy có bao nhiêu kính trọng…” Y chợt nghĩ ra, “Ngươi là người của Hoàng Đế, hơn nữa từng thấy ta trên chiến trường?”
Trong mắt Cơ Đằng lại bắn ra hận ý lần nữa.
Úc Ly chú ý tới biến hóa vẻ mặt gã, hơi nhíu mày, “Ngươi hận Hoàng Đế, hận Canh Thần, cũng không phải là người tộc Cửu Lê. Xem cơ thể ngươi, chắc không phải thuộc tộc quái Tiêm Giác (sừng nhọn) đồng minh Khoa Phụ chứ…”
Y chậm rãi cười, “Ta nhớ năm xưa Hoàng Đế có một cô con gái, được đặt tên là’ Bạt’, vốn là thần nữ thiên giới, nhưng bởi vì hạ giới giúp Hoàng Đế đánh giặc, bị nhiễm tà khí của Tiêm Giác, không thể trở về thượng giới nữa. Mà chỗ cô ta ở liên tục hạn hán nhiều năm, dân gian oán thanh oán hờn khắp nơi, sau đó bị Hoàng Đế trục xuất…”
“Ăn nói bừa bãi!” Cơ Đằng điên cuồng giãy giụa, tức giận mắng không nghỉ, “Nếu không phải được thần nữ tương trợ, lão già Hoàng Đế đã sớm bỏ mình nơi chiến trường rồi, nhưng lão lại ân đền oán trả, hy sinh cả con gái! Người dối trá máu lạnh như vậy, sao xứng ngồi hưởng thiên hạ, sao xứng được thế nhân cung phụng?!”
“A, quả nhiên là thuộc hạ của Nữ Bạt.” Úc Ly đã chắc chắn, “Đúng thế, cô ta là tổ tiên cương thi, đào tạo ra được một con thi ngàn năm như ngươi cũng không khó, nghe nói cạnh cô ta luôn có vu tộc hầu hạ, chẳng lẽ ngươi là vu đi theo cô ta?”
Úc Ly không đợi Cơ Đằng trả lời, vẫn gật đầu, “Khó trách ngươi sẽ hận Canh Thần, Nữ Bạt là bị hắn chém xuống Hoàng Tuyền mà.
“Ta nhổ vào! Hắn lấy đâu ra bản lĩnh chém chết thần nữ?!” Cơ Đằng ngửa mặt lên trời cười to: “Hồn phách của thần nữ hồn tán loạn trong tam giới, luôn có một ngày sẽ từ thánh địa trở về!”
“Thời đại nào rồi, còn thánh địa.” Úc Ly giễu cợt, bỗng dưng ngừng một lát, “Không phải ngươi đang nói đến đất cấm của Nữ Bạt, phía bắc Xích Thủy(*) chứ?”
(*)Xích Thủy là một địa danh trong thần thoại TQ, cũng là một thành phố của TQ bây giờ.
Thấy vẻ mặt mọi người cổ quái, Cơ Đằng cảm thấy bất thường: “Có ý gì?”
“Nơi đó đã sớm được mở thành thắng cảnh, còn là mục tiêu du lịch nổi tiếng của nước ta.” Tạ Phỉ có hiểu biết rất rõ về các thắng cảnh tốt bụng nhắc nhở, thương hại hỏi: “Sau khi ngươi tỉnh lại chưa từng nghĩ đến “Thánh địa” nhìn một chút sao?”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ Đằng: Đừng hỏi, chính là không có tiền.
—-
Ngoài lề: Để tránh trường hợp không ai hiểu, tôi sẽ chú thích riêng về nhân vật Hạn Bạt:
Hạt Bạt thường được biết đến là một loài quái vật thời thượng cổ chuyên gây hạn hán, là một trong những loài quái vật bị cổ nhân kinh sợ và kiêng kị nhất. Trong Sơn Hải Kinh có nói, Bạt là con gái của Hoàng Đế. Khi Xi Vưu đem quân tấn công Hoàng Đế, Hoàng Đế gọi Ứng Long ra ứng chiến (về Hoàng Đế, Xi Vưu, Ứng Long và cuộc chiến tranh đoạt đã được chú thích trong các chương trước), khi Ứng Long không địch lại, Nữ Bạt ra giúp. Có thể nói trong trận chiến này Nữ Bạt là nhân vật mấu chốt giúp Hoàng Đế xoay chuyển chiến cuộc. Nhưng vì bị dính tà khí nên Nữ Bạt không thể bay lên thiên đình theo phụ thân mà chỉ có thể ở lại nhân gian. Vì hỏa khí quá mạnh, lại là thần Hạn Hán, phàm là nơi nàng ở, không một giọt nước nào tồn tại được, dân chúng không thể trồng trọt, đói khổ tràn lan, tiếng oán than dậy đất. Người dân không chịu nổi, bèn lập đàn tế, bẩm báo chuyện này lên Hoàng Đế. Hoàng Đế hạ lệnh cho Ứng Long xuống trần, xua đuổi Nữ Bạt từ vùng Xích Thủy đến tận vùng hoang vu phía Bắc.
(Nguồn: Lorb bird)