“Anh nói bậy!”
Khuôn mặt tròn bụ bẫm của tiểu đạo sĩ gần như biến thành màu gan lợn, “Tôi sẽ không tin đâu!”
Úc Ly cười lạnh một tiếng.
“Chẳng lẽ tu vi của cậu không tinh tiến?”
“Vóc dáng không cao ra?”
“Đầu không trọc?”
Tiểu đạo sĩ hoảng loạn, “Đây chỉ là trùng hợp mà thôi!”
Lúc này, đạo trưởng họ Chu kéo đạo bào của tiểu đạo sĩ một cái, nhỏ giọng nói: “Linh sư đệ à, chuyện kia… Chuyện bán yêu ấy, bọn họ không nói dối đâu.”
Tiểu đạo sĩ không thể tin: “Chu sư huynh?”
Chu đạo trưởng lúng túng cười một tiếng, “Cậu có nhớ trước đây không lâu có một thiện nam họ Lưu tới đạo quán nhờ giúp đỡ không?”
Tiểu đạo sĩ suy nghĩ một chút, “Người ở thôn Tiểu Hà, nói con trai biến thành cương thi?”
Chu đạo trưởng gật đầu một cái: “Đúng thế.”
“Nhưng không phải người nọ bị âm linh phụ thể sao? Liên quan gì đến yêu quái?” Tiểu đạo sĩ nhíu mày chất vấn.
Mặt Chu đạo trưởng đầy vẻ bị táo bón, “Haiz, việc đã đến nước này, huynh cũng sẽ không gạt đệ nữa.”
Hóa ra lúc ấy người xử lý chính là Chu đạo trưởng, ông ta đến nhà vị thiện nam kia, gặp được con trai đối phương.
“Đứa bé kia mới mười hai tuổi, rất ham chơi, hơn mười ngày trước cùng bạn học đi vào nghĩa địa trong thôn mạo hiểm, không cẩn thận bị ngã, ngày thứ hai tỉnh lại không thể đi bộ bình thường, chỉ có thể nhảy đi giống như cương thi trong ti vi. Hơn nữa lông mọc rất nhanh, khi huynh thấy cậu ta, tóc đã dài qua eo rồi, nhìn từ phía sau lưng giống như một cô bé.” Chu đạo thở dài, “Chính vì vậy, Lưu thiện nam mới cảm thấy con trai bị trúng tà biến thành cương thi…”
Nhưng cương thi chỉ tồn tại trong truyền thuyết dân gian, thân là người trong Đạo môn, Chu đạo trưởng liền đoán rằng đứa trẻ chỉ bị âm linh phụ thể, ông ta đang chuẩn bị trừ tà thì có một vị xưng là người của Cục Quản Yêu phân cục thành phố Nam Sơn đến nhà họ Lưu.
“Vị tiên sinh kia lấy giấy chứng nhận ra, giải thích rằng con trai của Lưu thiện nam thức tỉnh huyết mạch thỏ Angora(*)… Cậu có biết thỏ Angora không? Loại thỏ này có lông nhỏ dài, lại nhảy để đi, cho nên đứa bé kia liền xuất hiện hai loại đặc điểm cơ bản…”
(*)Thỏ Angora: có đặc trưng là lông dài và mềm, để dùng làm nên loại len Angora.
“Huynh tin luôn?” Tiểu đạo sĩ sững sờ.
“Không thể không tin, người ta cho chứng cứ quá đầy đủ, lại đúng là thuộc về cơ cấu quốc gia.” Chu đạo trưởng cười khổ: “Hôm đó huynh cũng mới biết được những bí mật này, chẳng qua là đã ký hiệp nghị giữ bí mật, liền giấu…”
Tiểu đạo sĩ đứng bất động tại chỗ, không nói một lời.
“Linh sư thúc, là thật, tôi cũng đã từng gặp…” Lại một đạo sĩ trung niên ngập ngừng nói.
Còn lại mấy người biết nội tình thấy mọi người đã nói ra, cũng đều thẳng thắn nói chuyện họ đã từng trải.
Mấy đồng môn liên tiếp làm chứng, dù không thể tưởng tượng nổi, tiểu đạo sĩ cũng không khỏi hơi tin, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan cố kháng cự: “Người chính là người, âm linh chính là âm linh, sao có thể có yêu chứ?”
Lúc này Tạ Phỉ mới cười, “Không phải cậu vẫn luôn gọi tôi là yêu nghiệt sao?”
“Ý tôi là khắp người anh có tà khí dơ bẩn, cũng không nói anh là yêu quái thật!”
Tạ Phỉ nhún vai một cái, tình huống của hắn không dễ giải thích, dứt khoát không trả lời.
“Tà khí?” Úc Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta: “Cậu đừng có bôi nhọ Thúy Thúy —”
“Tôi không bôi nhọ!”
“Chứng cứ đâu?”
“La bàn của tôi chính là chứng cứ!” Tiểu đạo sĩ vừa bị đả kích, lúc này tâm trạng kích động, tinh thần căng thẳng, giống như cây diêm quẹt một lần là cháy, hốc mắt cậu ta đỏ bừng, nói: “La bàn của tôi được quan chủ truyền lại, trải qua bảy trăm năm, không thể nào —”
Giọng nói hơi ngừng, bởi vì la bàn tiểu đạo sĩ lấy ra lại yên lặng, cây kim không nhúc nhích.
Tạ Phỉ nhíu mày, phát hiện Úc Ly mịt mờ nháy mắt với hắn, liền biết là đối phương len lén động tay chân.
“Xùy, hóa ra là học nghệ không, không tinh, nói, nói bậy bạ.” Hoắc Tình vốn thấy tiểu đạo sĩ xuất thân chính thống, còn có chút lo lắng mình bị âm linh quấn thân thật, ngược lại bây giờ đã yên tâm.
Tiểu đạo sĩ đổi vẻ mặt mấy lần, đột nhiên “Oa” một tiếng, ngồi dưới đất than vãn khóc lớn: “Tôi không có học nghệ không tinh, tôi rất lợi hại mà hức hức!”
Tình hình bỗng nhiên lúng túng.
Tạ Phỉ và Úc Ly trố mắt nhìn nhau, người sau ho khan một tiếng, xoay người nói với Hoắc Tình: “Cậu ta cũng không nói bậy bạ.”
Tiểu đạo sĩ bỗng nhiên ngừng tiếng khóc, hít mũi một cái.
“Có, có ý gì?” Hoắc Tình có chút khó hiểu.
“Quả thật bên cạnh anh có âm linh.” Úc Ly dứt khoát nói thẳng.
“Hả?”
“Anh có muốn gặp một lần không?”
Hoắc Tình thật lâu không nói, hoàn toàn rơi vào trong sự đờ đẫn.
Thấy Hoắc Tình yên lặng, Úc Ly hiếm thấy không hề không nhịn được, mà nói: “Tôi cảm thấy anh hẳn nên gặp một chút, vừa rồi lúc đánh nhau… bọn họ vẫn luôn che chở anh.”
Mặc dù vô dụng.
Hoắc Tình há miệng một cái, không lên tiếng.
Úc Ly còn nói: “Bọn họ sẽ không làm thương tổn anh.”
Hồi lâu sau, Hoắc Tình mới chậm rãi gật đầu.
Úc Ly đi về phía hắn ta.
Một giây sau, ngón tay đảo qua tầm mắt hắn ta, thế giới lập tức không giống trước.
“Tôi, ĐM nó chứ!”
Hoắc Tình chợt lui về phía sau, phát hiện bên cạnh đột nhiên có thêm mấy người — quỷ? Không tính là mặt mũi dữ tợn, nhưng cả người có máu, sắc mặt tái xanh.
Hắn đảo mắt một vòng, suýt nữa biểu diễn hôn mê tại chỗ.
Những người còn lại thấy một màn này, còn có cái gì không hiểu nữa, nhát gan như Yến Lai gần như co lại thành con gà con, run cầm cập.
Tạ Phỉ cũng ngớ ngẩn, len lén hỏi Úc Ly: “Ca, không phải anh nói âm linh thấy em sẽ né tránh sao?”
“Tạm thời tôi che giấu khí tức của nghịch lân.” Úc Ly nhỏ giọng trả lời.
Tạ Phỉ bừng tỉnh hiểu ra, hắn vốn tưởng rằng Úc Ly làm hỏng la bàn, nhưng lúc này lại phát hiện la bàn không phải không chạy, từ đầu đến cuối cây kim vẫn chỉ hướng Hoắc Tình, chẳng qua là không xoay loạn như hôm qua thôi.
“Em có muốn nhìn một chút không?” Úc Ly xích lại gần bên tai hắn hỏi.
Lỗ tai Tạ Phỉ run lên, lắc đầu một cái: “Không cần đâu…”
Úc Ly cười khẽ, còn đang muốn nói điều gì, lại nghe Hoắc Tình hô to: “A! Cô là —”
Hoắc Tình nhìn chằm chằm một khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cực kì khiếp sợ: “Một fan, fan… fan nữ của tôi?”
“Oa oa oa… Hoắc thần, anh có thể nhìn thấy tôi?”
Quỷ nữ xác nhận Hoắc Tình thật sự có thể thấy mình thông qua vẻ mặt của hắn ta, kích động đến mức khóc ra máu, xoắn ốc lên cao — là xoắn ốc thật, cũng là lên cao thật — xoay 720° xong lại nhẹ nhàng rơi xuống, ôm mấy chị em còn lại khóc lóc.
Hoắc Tình: “…”
“Fan nữ?” Tạ Phỉ không nhìn thấy quỷ, bỗng nhiên sinh ra một phỏng đoán, “Chẳng lẽ là những người hâm mộ chết trong án nổ súng?”
“Mấy cô gái này chết oan lúc tâm trạng đang cuồng nhiệt, lại tha hương đất lạ, hồn không có chỗ về, chỉ có thể đi theo hoạt động trong phạm vi nhỏ bên cạnh Hoắc Tình.” Lúc đầu Úc Ly cũng không tính nói cho Hoắc Tình chân tướng, dẫu sao âm dương cách biệt, không quấy rầy lẫn nhau chính là tốt nhất. Chờ thời gian lâu dài, chấp niệm của đám quỷ nữ dần nhạt, sau đó trói buộc biến mất, các cô cũng có thể luân hồi chuyển thế.
Nhưng mà…
Úc Ly liếc về phía một âm linh trong suốt sắp biết mất bên cạnh Hoắc Tình, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn.
Hai người ở bên này mà thầm thì, bên kia sau khi đám quỷ nữ bình ổn sự kích động rồi, liền nhao nhao cáo trạng.
“Hoắc thần, anh mau sa thải Tô Tiểu Mễ trong đoàn đội của anh đi, tiện tỳ đó luôn trộm bán hành trình của anh, lần này anh về nước bị đám phóng viên rác rưới chặn đường cũng chính là do cô ta báo tin!”
“Còn nữa, ngàn vạn lần đừng liên lạc với đồng đội trước của anh, năm đó hút ma túy suýt nữa liên lụy đến anh, ăn cơm tù còn không cụp đuôi làm người, mỗi ngày đều muốn cọ nhiệt độ của anh. Hôm đó anh đi tìm gã kể khổ, gã vẫn còn nhắn tin Wechat cười nhạo anh, đúng là không biết xấu hổ!”
“Còn gã rửa chân Triệu Thành kia nữa, đại ngôn bị anh đè ép thì không phục, lần này thấy anh xui xẻo, gã vẫn ở sau lưng đổ dầu vào lửa, phế vật hết thời đó còn mua antifans mua hot search nữa!”
“Còn có Tâm Tình Thanh ở fandom đã sớm bò tường, không bỏ được số lượng fans lớn nên mới làm bộ không thoát fans, nhưng acc clone còn like bài diss anh kìa!”
…
Hoắc Tình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nghi ngờ có phải mình sống quá thất bại rồi hay không?
Nhưng những tâm sự hỏng bét này không tính là gì với tình hình trước mắt cả, hắn ta đoán được mấy nữ quỷ này đều là người hâm mộ của mình, chắc hẳn đều là người bị hại trong án nổ súng kia, sợ hãi trong lòng bị áy náy thay thế, đang muốn nói lời xin lỗi, đột nhiên ý thức được cái gì: “Mọi, mọi người vẫn đi, đi theo tôi?”
Fan nữ lau nước mắt máu, thành thật khai báo: “Từ khi chúng tôi có ý thức thì đã ở bên cạnh anh rồi, không có cách nào rời đi.”
“Vậy tôi, tôi đi vệ sinh, tắm, tắm…” Hoắc Tình cảm thấy mình lại phải hôn mê.
“Không có không có, vị tiền bối kia không cho phép chúng tôi nhìn lén.” Mấy con quỷ đồng thời chỉ một bóng mờ đằng sau lưng hắn ta.
Ngay lúc Hoắc Tình định quay đầu, tiểu đạo sĩ chợt hỏi: “Chờ một chút, anh có thể trao đổi với quỷ?”
Hoắc Tình ngẩn người, “Cậu không, không thể sao?”
Tiểu đạo sĩ chua xót lắc đầu, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy hắc khí xung quanh người Hoắc Tình, ngay cả mặt mũi thật của quỷ còn không thấy rõ, huống chi là trao đổi?
Hoắc Tình mờ mịt nhìn về phía Úc Ly.
“Người bình thường mở thiên nhãn dĩ nhiên không có cách nào trao đổi, nhưng anh lại có huyết mạch sóc đất, thiên phú ngôn ngữ cực mạnh.” Úc Ly giải thích rõ: “Hệ thống ngôn ngữ của sóc đất chỉ phức tạp sau loài người, biến hóa rất nhiều, biểu đạt phong phú.”
“Đúng đúng đúng.” A Phúc kiêu ngạo ưỡn ngực: “Hoắc thần còn biết năm thứ tiếng kìa.”
Tiểu đạo sĩ nghe nửa hiểu nửa không, trong lòng cực kì ghen tị với năng lực của Hoắc Tình, không nhịn được hỏi: “Đang nói cái gì vậy?”
“Cậu thật sự muốn nghe?” Úc Ly nhíu mày.
Thấy tiểu đạo sĩ không ngừng bận rộn gật đầu, Úc Ly bình tĩnh thuật lại lời của đám quỷ nữ.
Khi nghe thấy mấy từ “tiện tỳ”, “tên rửa chân”, “hết thời”, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất phức tạp, tiểu đạo sĩ từ nhỏ một lòng tu đạo, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, tuy không hiểu từ ngữ của fans, nhưng lúc này cũng kịp phản ứng: “Hóa ra anh ta còn là minh tinh?”
Nhưng mà Hoắc Tình không đếm xỉa tới cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm một phương hướng, kinh ngạc ngẩn người.
Nơi đó chỉ có một cụm sương mù tựa như bóng dáng, gần như dung nhập vào trong không khí, nếu không phải được mấy nữ quỷ chỉ dẫn, thậm chí hắn ta còn không phát hiện ra.
Nhưng khi tầm mắt của hắn ta vừa chạm đến, rốt cuộc cũng không dời ra được nữa.
Đó là một loại ràng buộc từ linh hồn, thân thiết mà quen thuộc.
“… Ba?”
Trong đầu Hoắc Tình rất hỗn loạn, trái tim co lại thành một nhúm, kiểu như một giây kế tiếp sẽ nổ tung ra vậy.
Hắn ta bước ra một bước theo bản năng, định chạm vào sương mù, nhưng bàn tay lại xuyên qua. Dù vậy, dòng máu cả người hắn ta đều sôi trào trong nháy mắt.
Mỗi một người hiểu hắn ta, đều biết hắn ta có một người cha yêu con hơn cả sinh mạng, đáng tiếc đã rời khỏi thế gian từ khi hắn ta còn bé.
Mỗi album của hắn ta đều có một bài hát viết cho ba mình.
Đàn ghi ta của hắn ta vĩnh viễn là cái ba tặng.
Hắn đã không được gặp đối phương mười năm, ba hắn ta cũng rời đi suốt mười năm rồi.
Mười năm, hắn ta đã trưởng thành.
“Ba, là ba sao?” Giọng của Hoắc Tình rất nhẹ, trên khuôn mặt luôn phơi phới thậm chí còn hiện ra vẻ cầu xin hèn mọn, dè dặt giống như sợ dọa đối phương chạy mất.
Sương mù không ngừng đung đưa, nhưng vẫn không hề lên tiếng.
“Ba, ba nói gì đi!” Hoắc Tình lo lắng thúc giục.
“Ông ấy không thể nói được.” Úc Ly bỗng nhiên mở miệng, lộ ra vẻ thương hại: “Ba anh bầu bạn với anh quá lâu, linh hồn đã yếu ớt không chịu nổi, sắp hồn phi phách tán rồi.”