Buổi sáng hôm đó, nếu không phải Tạ Phỉ liều mạng ôm lấy eo Úc Ly, chỉ sợ khách sạn sẽ lại xảy ra mấy vụ huyết án.
Hai người một chim bỏ trốn, chỉ còn Tạ Phỉ xả thân vì nghĩa, ở lại gánh chịu lửa giận.
Hắn cố ý lấy lòng, dùng mọi cách nịnh nọt, rốt cuộc cũng khiến sắc mặt Úc Ly ấm trở lại, đối phương chỉ ăn một bữa sáng, sau đó lại chạy về trấn Thiệu Dương.
Cho đến khi bóng lưng Úc Ly biến mất, A Phúc và Tương Phi mới dám ló đầu.
Hai người đứng ở trong góc đình viện lôi lôi kéo kéo, nói nhỏ.
Tạ Phỉ ngồi trên xích đu, tùy ý đẩy một chân, một chân còn lại chống trên mặt đất.
Nghe cách đó không xa cứ “Cô đi”, “Tại sao anh không đi”, Tạ Phỉ cất giọng nói: “Hai anh chị đừng diễn nữa được không? Đứng gần như vậy, tôi đâu có điếc.”
Hai người ngượng ngập tiến lên, Tương Phi cấu A Phúc một cái, người sau ấp úng mở miệng: “Ông chủ, ờm, lão đại tìm ngài làm gì vậy?”
Thành thật mà nói, Tạ Phỉ cũng không biết.
Úc Ly vội vã tới, vội vã đi, từ đầu tới đuôi cũng không nhắc tới có mục đích gì, chẳng lẽ chính là sờ một cái thôi sao?
Thấy hắn lắc đầu, A Phúc và Tương Phi trố mắt nhìn nhau, hai người an tĩnh một hồi, Tương Phi dò xét nói: “Y có hỏi về một bức tranh không?”
Tạ Phỉ giương mắt: “Tranh gì?”
Tương Phi ngẩn ra, mở album trên điện thoại, chọn một tấm trong đó: “Ngài xem chưa?”
Tạ Phỉ ngưng tập trung một hồi, “Chưa từng xem.”
Phản ứng rất bình thường, cũng không cho rằng bức tranh đó có gì đặc biệt. Mặc dù giống như đa số người, Tạ Phỉ cũng thấy bức tranh rất đẹp, nhưng nếu nhìn kĩ, lại cảm thấy bút pháp vừa cứng nhắc vừa tầm thường khó hiểu.
Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, giống như cảnh tượng đó không nên là hình dáng trong bức tranh…
Hắn thấy Tương Phi và A Phúc đều có chút thất vọng, không hiểu hỏi: “Bức tranh này sao vậy?”
“Không, không làm sao cả.” Tương Phi len lén nhéo người bên cạnh một cái, A Phúc nhắm mắt nói: “Vừa thấy trên hot search, cảm thấy khá là đẹp…” Hắn ta nói xong đôi câu thì tịt, ngay cả chính mình còn không tin.
“Tạm được.” Tạ Phỉ nhảy xuống khỏi xích đu, vỗ vỗ ống quần nhăn lại, “Tôi phải lên núi livestream, ở đây giao cho hai người đấy.”
Tạ Phỉ xoay người rời đi, để hai người ở tại chỗ đồng thời thở phào một cái.
Nhưng Tạ Phỉ không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được Tương Phi và A Phúc có lòng giấu giếm, vì vậy nghi ngờ bức tranh đó không hề đơn giản như vây.
Chẳng qua là bọn họ không muốn nói, hắn cũng lười tìm ra ngọn nguồn, dù sao hỏi cũng vô ích.
Tạ Phỉ đảo mắt liền quên mất chuyện này, nhưng đến tối ngủ, hắn lại nằm mơ.
Trong mơ là một cánh đồng băng tuyết mênh mông.
Gió lạnh cuốn theo tuyết bay lả tả như lông ngỗng, đặt nhẹ lên trên lớp băng tan vỡ.
Nam nhân mặc đồ đen đứng trên băng, trong tay cầm ô đỏ, mà phía trước hắn là một con dơi to lớn đang nằm sấp.
Cánh bên trái của con dơi kia đã gãy lìa, trên mặt có một vết thương cực sâu, có vẻ đang thoi thóp.
Máu tươi tràn ra từ dưới người nó, chảy đến dưới chân nam nhân hắc bào, nhưng hắn lại không lui bước, ngược lại đạp máu tiến lên.
Gió lớn thôi bay tà áo của hắn, hắn cầm ô đi trong tuyết, giống như vẽ ra từng bông sen trên nền băng.
Nam nhân vượt qua cơ thể to lớn của con dơi, dừng chân trước người một nữ tử đang quỳ trên băng.
Nữ tử kia rất đẹp, đáng tiếc đầu tóc rối bù, cả người toàn là vết thương. Một tay nàng che lên ngực, máu tươi quanh co chảy ra từ kẽ ngón tay, từng giọt rơi xuống nhuộm đỏ cả mặt băng.
“Đại nhân tha mạng!” Nữ tử run lẩy bẩy, trong mắt có vẻ sợ hãi: “Ta vượt muôn trùng biển cả trung thổ, chỉ vì cầu tập được pháp thuật cao thâm, không hề có ác ý. Chẳng qua là ta sống ở đất man hoang, thô tục dốt nát, không biết sâu cạn, lúc này mới mạo phạm đại nhân.”
Nữ tử nằm sấp xuống đất dập đầu, “Xin đại nhân cho ta thêm một cơ hội, từ nay về sau, ta ắt sẽ dốc lòng tu pháp, tích đức tích thiện. Nếu đại nhân không ngại, ta nguyện lấy thân hèn mọn theo hầu bên cạnh đại nhân, tùy ý đại nhân sai khiến.”
Ô đỏ chậm rãi nâng lên, người dưới ô nhướng mày kiếm, mắt phượng giấu sao, lúc này sát ý trong đôi mắt chưa tan, lạnh thấu xương khiến người ta nhìn mà sợ.
Nhưng mà giọng nói của nam tử lại dịu dàng như nước, từ bi giống như Phật Đà: “Đứa bé ngoan.”
Nữ tử mừng rỡ, trong nháy mắt hóa thành một động vật màu hồng, con dơi kia cũng co lại bằng bàn tay. Chỗ mi tâm của hai yêu đều đồng thời chảy ra một giọt máu tươi, nhanh chóng bay về phía đầu nam tử.
Tay áo màu đen vung lên, giữa không trung không còn giọt máu, hai yêu cũng không thấy bóng dáng.
Trong thế giới trắng xóa vô biên vô tận, chỉ dư lại một mình nam tử.
Trong lúc yên lặng, nam tử đột nhiên quay đầu, mắt đối mắt với người đang quan sát mình trong giấc mộng!
Tạ Phỉ chợt tỉnh lại, trước mắt một mảnh đen nhánh.
Hắn nhìn ánh đèn treo trên trần nhà, nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Trong mơ có một nam một nữ, còn có con dơi kia, hắn đều đã gặp.
Người phụ nữ quỳ dưới đất là Tương Phi, con dơi sắp tắt thở là A Phúc, mà một người khác… chính là người trên bức tranh hot search đó!
Mặc dù người trong tranh cũng không có ngũ quan, nhưng độ cong của cằm, quần áo, còn có cái ô đỏ kia, đều giống cảnh hắn vừa thấy như đúc.
Nghĩ đến A Phúc và Tương Phi đã từng nói một vài lời, cùng với thái độ giữ kín như bưng của bọn họ, Tạ Phỉ đã có suy đoán về thân phận người đàn ông kia.
Chẳng qua là, tại sao mình lại mơ thấy hắn?
Hơn nữa giấc mơ vừa rồi, chân thực giống như đã từng xảy ra…
Tạ Phỉ đang muốn tập trung, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng mèo kêu thi nhau vang lên, nghe qua giống như không chỉ có một hai con, mà là một đám. Điều này khiến hắn nghi ngờ mình đang ở trong phòng trẻ sơ sinh trong bệnh viện, mười mấy đứa trẻ đồng thời khóc, ồn ào đến mức đầu hắn cũng sắp nổ.
Mèo từ đâu ra? Có Ngân Túc, khách sạn căn bản không cần nuôi mèo.
Tạ Phỉ thấp thỏm nhảy xuống giường, đột nhiên hoa mắt một cái, chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống. Lúc này hắn mới phát hiện trên người không thích hợp, theo bản năng sờ trán một cái, lại sờ ra một lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa rất nóng.
Lúc này, lại một trận chó sủa vang lên, mèo chó trộn lẫn, hình như còn có tiếng những động vật khác.
Tạ Phỉ nhíu mày, lê dép đi tới bên cửa sổ, đẩy ra nhìn xuống từ tầng hai, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Nhưng khi hắn đưa mắt về phía phương xa, phát hiện ra không ít nhà lần lượt sáng đèn.
Từng ngọn đèn một, giống như đốm lửa nhỏ.
Rất hiển nhiên, người nửa thôn đều bị tình trạng xảy ra bất ngờ đánh thức.
Tạ Phỉ giật mình một cái — động vật nổi điên, chẳng lẽ là điềm báo trước động đất?
Hắn cầm điện thoại ở đầu giường, bật đèn pin rồi điên cuồng lao xuống lầu, vừa vào vườn hoa đã nhìn thấy A Phúc đứng cạnh miệng giếng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không sao không sao.” A Phúc cho hắn một viên thuốc an thần: “Chính là linh trận có chút chập chờn, ảnh hưởng đến linh khí xung quanh, có vài động vật chạy tới.”
“Vậy làm sao bây giờ, chỉ có thể để đám động vật kia kêu tiếp sao?”
“Dễ làm, cứ giao cho tôi.”
Lúc này biểu hiện của A Phúc cực kì đáng tin, hắn ta hít sâu một cái, để một tay bên mép, hơi há miệng ra.
Tạ Phỉ còn tưởng rằng mình sẽ nghe mấy câu thần chú an thần gì đó cơ, nhưng đợi nửa ngày, A Phúc cũng không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế cũ, nhìn giống như một tên ngốc.
“Là quên thần chú sao?” Tạ Phỉ lo âu hỏi.
A Phúc suýt nữa tắc luôn một hơi, không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Là thiên phú vốn có của tôi, sóng siêu âm.”
Tạ Phỉ: “…”
Mặc dù nghe rất vớ vẩn, nhưng thực tế hiệu quả cũng không tệ lắm.
Rất nhanh, tiếng ồn ào bên ngoài dần dần dừng lại, thôn xóm lại khôi phục sự yên lặng trong đêm.
A Phúc thả tay xuống, quay lại nói với Tạ Phỉ: “Ông chủ mau đi về nghỉ ngơi đi, tôi nhìn sắc mặt ngài không tốt lắm.”
Tạ Phỉ vốn định nói chắc mình bị bệnh rồi, nhưng lại nghĩ đến phong cách trước sau như một của A Phúc, chỉ sợ sẽ không ngừng hỏi lung tung này kia, dứt khoát gật đầu một cái.
Trở về phòng, Tạ Phỉ tìm mấy viên thuốc uống, chắc hẳn trong đó có thành phần thôi miên, rất nhanh hắn đã mệt lả đi.
Lúc đồng hồ báo thức ngày hôm sau vang lên khoảng năm lần, Tạ Phỉ mới khó khăn mở mắt ra, vẫn chóng mặt như cũ, cổ họng cực kì khó chịu, cảm giác cư như nuốt phải than đỏ.
Cũng may lúc hắn sờ lên trán, phát hiện đã giảm sốt rồi.
Tạ Phỉ sờ điện thoại, gửi Wechat cho Tương Phi, bảo đối phương chuẩn bị bữa sáng. Hắn lại nhắm mắt một lúc, nhưng có vẻ cổ họng không thoải mái lắm, nên không thể ngủ thêm lần nữa được.
Không biết làm sao, Tạ Phỉ không thể làm gì khác hơn là thức dậy.
Lúc ra khỏi nhà, hắn đột nhiên vấp một cái, hung thủ lại là một dây dưa hấu.
Không đúng, dây dưa hấu từ đâu tới? Mặc dù đúng là A Phúc có gieo trồng trong vườn, nhưng đó đều là rau củ thích hợp trồng vào tháng chín.
Tạ Phỉ nhìn theo dây leo, bỗng nhiên ngây người.
Vườn rau vốn trơ trụi, lúc này lại xanh mướt, mấy cái lều được dựng xung quanh cũng bị đầy dây leo quấn lên, rau dưa củ quả trong đủ mùa đều sinh trưởng ở một nơi hoàn toàn không theo nguyên lý tự nhiên nào, thậm chí có cây đã gần chín!
Tạ Phỉ dùng sức dụi mắt, nhưng mà tất cả đều không phải là ảo giác.
Chẳng lẽ là bởi vì linh trận chập chờn ngày hôm qua? Hậu viện còn như vậy, vườn hoa thì sao?
Trong lòng Tạ Phỉ căng thẳng, nếu để cho Yến Lai nhìn thấy, không chừng sẽ bị dọa sợ.
Tuy nói Yến Lai từ khi trở về từ trấn Thiệu Dương liền không ra khỏi cửa phòng, nếu không phải vẫn ăn đủ ba bữa trong ngày, có khi Tạ Phỉ phải nghi ngờ đối phương đã xảy ra chuyện, nhưng Yến Lai cũng không thể ở trong phòng vĩnh viễn được.
Tạ Phỉ vội vã chạy về phía vườn hoa quan sát tình hình, cái nhìn đầu tiên còn suýt tưởng rằng mình lại chuyển kiếp đến rừng rậm, mà Yến Lai biến mất nhiều ngày đang đứng dưới một cây lê trĩu quả, vẻ mặt buồn bực.
Trong lòng Tạ Phỉ trầm xuống, đám lê này mọc ra trong một đêm… Hắn còn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào, Yến Lai lại hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu biết từ lúc nào?”
“Cái gì?”
“Đoan Mộc tiên sinh nói cho tôi hết rồi.”
Yến Lai ngày xưa không thích nói chuyện trước mặt người lạ, bây giờ lại có rất nhiều ý muốn nói, hắn ta chua xót cười một tiếng: “Không nghĩ tới, tôi làm người hai mươi lăm năm, bây giờ lại phải làm gà.”
Tạ Phỉ: “… … …”
Yến Lai biết rồi?
Cho nên, Úc Ly vẫn ra tay trợ giúp?
Tạ Phỉ có một chút cao hứng, tinh thần cũng tỉnh táo lại, khàn giọng khuyên: “Không phải gà, là gà yêu, thật ra thì làm yêu quái cũng không tệ —”
“Đều giống nhau cả.” Yến Lai vẫn cắt đứt lời hắn, lòng như tro tàn: “Nửa người nửa yêu, nói trắng ra còn không phải là nhân yêu sao.”