Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 21: Chương 21: Sáng tỏ thân phận




Xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, dạ tiệc chỉ có thể giải tán.

Đến cuối cùng, cũng không có ai biết được giải thưởng lớn thần bí rốt cuộc là cái gì.

Ra khỏi đại sảnh, Úc Ly bảo người đại diện lên xe chờ trước, mình thì dẫn Tạ Phỉ vào vườn hoa.

“Hỏi đi.” Úc Ly cởi áo khoác xuống, tiện tay khoác lên trên ghế dài bên cạnh cột đèn trong đình viện.

“Hả?”

Úc Ly lười biếng nói: “Không phải cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi sao, trước mặt mọi người cứ mắt đưa mày lại với tôi.”

Tạ Phỉ: “…”

Được rồi, hóa ra Úc Ly đã sớm chú ý tới, khó trách muốn đuổi người đại diện đi.

“Vừa rồi Tạ Nghiêu làm sao vậy, có liên quan đến anh sao?” Tạ Phỉ nhanh chóng hỏi ra vấn đề thứ nhất, hắn nhìn thấy hai người bắt tay trên sân khấu, nhưng lấy tính cách của Úc Ly, đây tuyệt đối là hành động khác thường.

“Cũng có liên quan, mà cũng không liên quan.” Úc Ly nới lỏng nơ, trong mắt lộ ra chút đắc ý như khoe công, “Tôi chỉ thi triển một chút yêu lực, cho hắn ta một ám chỉ, nếu như hắn ta có ác ý với cậu, sẽ bị yêu lực cắn trả.”

Tạ Phỉ nghe mà cái hiểu cái không, nhưng không cản trở hắn hiểu được tinh thần của Úc Ly, lập tức lấy ánh mắt sùng bái nhìn đối phương: “Vậy ám chỉ của anh có thể giữ bao lâu?”

Úc Ly có chút mất hứng: “Lấy năng lực bây giờ của tôi, nhiều nhất là một tháng.”

“Anh thật là lợi hại!” Tạ Phỉ rất có ánh mắt thổi phồng một câu, trong đầu nghĩ quả nhiên Úc Ly có năng lực áp chế Tạ Nghiêu, vừa nghĩ tới đi thảm trạng của Tạ Nghiêu lúc được đưa đi, hắn còn có chút không rét mà run, “Hắn ta còn có thể khôi phục sao?”

“Nếu như không có gì bất ngờ, chờ yêu lực của tôi biến mất là hắn ta có thể vui sướng rồi.” Úc Ly dứt khoát ngồi xuống, “Chẳng qua là khoảng thời gian này phải chịu khổ một chút.”

Tạ Phỉ vừa mới thở phào, lại nghĩ tới một tai họa ngầm: “Bệnh viện sẽ tra ra dị thường của hắn ta chứ?”

Úc Ly châm chọc cười một tiếng: “Nghi nan tạp chứng không thể tra ra được trong bệnh viện quá nhiều.”

Tạ Phỉ hoàn toàn yên lòng, quay lại hỏi tới kế hoạch xây dựng đường sắt cao tốc, lại nghe Úc Ly thờ ơ nói: “Cho dù thật sự có người tới phá hủy, cũng không cần quan tâm đến.”

“Ý anh là hộ không chịu di dời?”

“…”

“Hộ không chịu di dời cũng không dễ làm như vậy đâu…” Tạ Phỉ tận tình khuyên nhủ: “Năm đó có một gia đình cũng bị chính phủ quy hoạch để xây đường sắt, bọn họ bất mãn với khoản bồi thường, một mực không chịu dời đi. Sau đó chính phủ sửa đối kế hoạch, vừa vặn vòng qua nhà bọn họ. Lại bởi vì người ở khu đất kia cơ bản đều chuyển đi hết rồi, để trống một mảnh đất lớn, lại cho xây một nhà hỏa táng gần nhà bọn họ. Haiz, anh nghĩ một chút, một hộ không chịu di dời đứng lẻ loi bên cạnh nhà hỏa táng, thê thảm biết bao…”

“Tạ Phỉ Thúy, im miệng!” Úc Ly cắn răng mắng.

Tạ Phỉ không nhịn được phản bác: “Đã nói tôi đổi tên rồi mà, thà anh gọi tôi là Ê Này còn hơn.”

“Vậy thì lạnh nhạt lắm.” Úc Ly như phát hiện ra thú vui, đảo mắt lại cười lên, hất cằm nói: “Không bằng tôi đặt cho cậu một biệt danh, Thúy Thúy?”

Tạ Phỉ: “…”

Dù sao cũng không phải Thúy Hoa.

Hai người ồn ào cả một đường về vấn đề biệt danh ngây thơ này, sau khi khách sạn, chỉ thấy Yến Lai chờ ở đại sảnh.

Yến Lai muốn ở khách sạn lâu dài, ít nhất ở đến khi hắn ta hoàn thành tác phẩm mới thì thôi.

Kể từ khi nói chuyện với Tương Phi, rốt cuộc hắn ta cũng đã xác định được phương hướng cho tác phẩm, bối cảnh ở những năm ba mươi của thế kỷ trước, nhân vật chính cũng được đổi từ mỹ thiếu niên thông linh thành một nữ chủ nhân phong lưu.

Đối với dự định của Yến Lai, dĩ nhiên Tạ Phỉ vô cùng hoan nghênh.

Cứ như vậy, khách sạn lại có thêm một người thường trú.

Vì để thu góp tài liệu thực tế, Yến Lai thường xuyên lui tới trấn Thiệu Dương và thôn xóm xung quanh, vì thế cố ý mua một chiếc xe đạp.

Ngày hôm đó, Yến Lai đạp xe từ trên trấn trở lại, thấy một chiếc máy quay phim ở phía trước.

Yến Lai nhìn thẳng, cũng đã cảm thấy quen.

Khoảng thời gian trước trong thôn có “dị tượng trên trời hạ xuống”, đã thông qua internet truyền đi sôi sùng sục. Mặc dù phía chính phủ ra lệnh cấm chỉ báo chí đưa tin, nhưng có vài chương trình bình thường thích nói đến mấy tin đồn linh tinh như ma quỷ, bắt gian vân vân, khán giả vẫn rất thích xem, không mấy người coi là thật nên phía trên cũng không quản.

Mấy ngày nay, khắp nơi trong thôn đều là truyền thông, cùng với đám báo chí trái phép không đáng tin cậy.

Vậy mà hôm nay lại hơi khác, người tới là một quan chức nhà nước.

“Tiên sinh, chúng tôi là tổ báo “Tiến tới khoa học”, muốn thu thập —”

Yến Lai hoảng hốt, vừa từ việc sợ hãi đối với ống kính, càng là từ giải thiết kinh khủng “một khi bại lộ sẽ bị bắt lấy thái mỏng”, dưới chân hắn đạp thật nhanh, trực tiếp vượt qua nữ MC đang giơ micro, mang theo một trận gió.

Lá mùa thu bị gió thổi lên, bay tán loạn vào một tòa nhà.

Tạ Phỉ ngồi xổm dưới đất trồng rau, phủi lá cây rơi trên đầu mình đi, nhìn chằm chằm dưa hấu sắp chín, cực kì nghi ngờ: “Thật sự có thể ăn sao?”

“Có thể, được linh khí thúc giục nuôi lớn, vừa ngọt vừa có dinh dưỡng.” A Phúc vỗ vỗ trái dưa, tin tưởng mười phần: “Không dám nói sẽ trị được bách bệnh, nhưng nhức đầu, bệnh trĩ táo bón gì đó, tuyệt đối ăn dưa là hết bệnh.”

Tạ Phỉ vẫn không dám tin: “Nhưng hôm đó trong đám hạt giống tôi mua không có dưa hấu.”

“Trước kia mất mùa, tôi trồng không ít thứ trong vườn rau, chắc có hạt giống chết đi sống lại.” A Phúc chỉ đám cây cỏ màu xanh trong luống dưa hấu, vui vẻ nói: “Không chỉ có dưa hấu, còn có linh thực từng trồng trong động phủ mấy ngàn năm trước, ví dụ như bụi cỏ giải ngữ này, ăn vào là có thể nghe hiểu các loại ngôn ngữ.”

“…Thật?”

“Ông chủ, tôi còn có thể lừa gạt cậu sao?” A Phúc chỉ thiếu đánh cuộc thề nguyền, còn nói: “Ngoài ra tôi còn tìm được khoảng mười loại linh thực, mấy ngày nay tôi vẫn luôn quan sát xem còn có cái gì khác không.”

Tạ Phỉ ngẩn người một lát, ngay sau đó cười ngu ngơ.

A Phúc bị hắn cười làm cho sợ hãi, “Sao, sao vậy?”

“Đột nhiên phát hiện tôi rất giàu có.” Tạ Phỉ tha hồ tưởng tượng về tương lai: “Nếu trồng một lượng lớn cỏ giải ngữ, sau đó bán sỉ cho học sinh thi CET(*)…”

(*) Một cuộc thi tiếng Anh toàn quốc.

Đáng tiếc A Phúc đã chọc phá mộng đẹp của hắn, “Một khi người bình thường ăn phải linh thực, sẽ lập tức bạo thể mà chết. Linh thực chỉ có thể để cho yêu ăn, hoặc là một vài có linh căn tu tiên, nhưng người tu tiên cũng đã sớm tuyệt tích.”

Tạ Phỉ: Thất vọng.jpg.

Hắn nhìn cả vườn xanh mướt, tâm tình lại tốt, “Làm nghề nông cũng không tệ, chắc chắn thức ăn nhà chúng ta cung thừa cầu, hơn nữa căn bản không mất chi phí chăm sóc.”

A Phúc muốn nói lại thôi, thực sợ Tạ Phỉ rẽ nhầm đường, chỉ đành phải khuyên bảo lần nữa: “Thật ra thì bình thường linh trận rất ổn định, nếu không cũng sẽ không thể giữ hoàn hảo đến tận bây giờ, xác suất xảy ra dao động cực nhỏ…”

Tạ Phỉ suy nghĩ một lát, đã hiểu: “Cho nên đám trái cây rau củ này lớn nhanh như vậy đơn giản là bất ngờ, không phải là nhổ lên vẫn còn tiếp sang vụ khác, mà là nhổ lên chỉ còn lại hố, hoàn toàn không thể buôn bán được?”

Thấy A Phúc chỉ gật đầu một cái liền lấp kín đường làm giàu gần trong gang tấc của hắn, tim Tạ Phỉ quặn đau.

Lúc này, Tương Phi đạp giày cao bảy phân đi nhanh tới: “Ông chủ, có khách mới đến.”

Khách mới tới có tám người, trong đó có một đôi vợ chồng trẻ tuổi là xem livestream của Tạ Phỉ mới tới.

“Không ngờ người phát trực tiếp lại đẹp trai như vậy.” Cô vợ trẻ tuổi làm lơ vẻ mặt thúi của anh chồng, đùa cợt với Tạ Phỉ: “Nếu cậu chịu ló mặt, tôi đảm bảo khách sạn của cậu sẽ đầy người.”

Tạ Phỉ khách khí cười, lòng nói thật ra thì tôi cũng không ngại bán đứng nhan sắc đâu, nhưng không phải khi đó tôi đang sợ Cẩm Lý sao?

Mà sáu người còn lại theo thứ tự là hai gia đình dẫn theo con, bọn họ đặt phòng qua app du lịch. Còn về tại sao Tạ Phỉ lại chịu tốn phần lớn tích góp để treo phòng lên trên mạng, đương nhiên là bởi vì Quốc Khánh tới.

Đối với bất kỳ người làm nghề du lịch nào mà nói, Quốc Khánh đều là ngày lễ quan trọng nhất trong một năm, Tạ Phỉ cũng không ngoại lệ, không tiếc mà tung ra một số tiền lớn.

Hiệu quả rất khả quan, toàn bộ ngày nghỉ Quốc Khánh, khách sạn nghênh đón dòng người cao điểm. Mà mỗi một người sau khi được chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ trong vườn hoa, nghe được tiếng chim hót, được hưởng thụ tài nấu nướng của ông chủ nhỏ Tạ, ăn được những món ngon làm bằng linh thực, đều không nhịn được đề cử với bạn bè.

Miệng trên truyền miệng dưới, cho dù đã qua thời gian cao điểm của Quốc Khánh, mỗi ngày khách sạn vẫn còn có thể nhận được dăm ba vị khách mới.

Tạ Phỉ bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng tâm trạng lại cực tốt, mắt thấy khách sạn náo nhiệt, một tháng khổ cực của hắn cuối cùng cũng không uổng phí.

Nhưng cũng bởi vì khách quá nhiều người, khiến vị minh tinh Úc Ly ra vào bất tiện, Tạ Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mở một cánh cửa nhỏ ở hậu viện.

Mới đầu Úc Ly còn rất khó chịu, cho rằng y đường đường chính chính dựa vào cái gì không thể đi cửa chính, nhưng sau khi gặp khách mấy lần, y đành phải tiếp nhận sự thật mình chỉ có thể đi cửa sau.

Đến tuần cuối tháng mười, nhiệt độ của thôn Tịch Ninh kịch liệt hạ xuống, việc làm ăn của khách sạn cũng nhạt đi theo.

Tạ Phỉ lại bắt đầu tiếp tục dựng xây lò gạch nhỏ của hắn, lúc đang chồng từng cục gạch, lại nhìn thấy Ngân Túc bay tới, trên mỏ ngậm điện thoại lòe loẹt của nó.

“Bảo bối sao thế?” Tạ Phỉ cười hỏi một câu.

Ngân Túc xấu hổ vặn vẹo một cái, đi về trước, ngước đầu tỏ ý hắn nhìn điện thoại.

Trên màn hình là video đang nổi, tựa đề lại khiến Tạ Phỉ kinh ngạc — Ảnh chụp thật! Cẩm Lý nổi tiếng trên mạng bộc phát bệnh lạ, ngã xuống đất tự mình hủy hoại mình đến mức quỷ khóc sói tru! (kinh khủng cẩn thận khi xem)

Ồ? Là video của Tạ Nghiêu?

Nhưng đó không phải là dạ tiệc tư nhân sao? Lúc ấy người đứng ra tổ chức đã cho phong tỏa tin tức, tại sao có thể có video chảy ra?

Tạ Phỉ nghi ngờ bấm phát, nội dung quả nhiên là một màn Tạ Nghiêu phát tác trên sân khấu, chẳng qua là người chụp đứng khá xa, video không đủ độ nét, nhưng tiếng kêu chói tai thảm thiết của Tạ Nghiêu vẫn để cho người xem dựng hết cả tóc gáy, da đầu tê dại.

Không tới một phút video đã kết thúc, Tạ Phỉ thuận tay mở bình luận ra, thấy ngay ở đầu có người chỉ ra Cẩm Lý là Tạ Nghiêu, mà thái độ bình luận cũng rất trái ngược.

“Xóa video đi, nghe quá khó chịu, mời tôn trọng người bị bệnh.”

“Đây là chụp lén? Đã tố cáo tiết lộ việc riêng tư.”

“Ai bảo hắn ta được lăng xê là Cẩm Lý đâu, đáng đời lật xe, đã từng thấy Cẩm Lý nào chật vật như vậy chưa?”

“Đúng vậy, trúng một lần mà cứ như suốt ngày được hot search ấy, suốt ngày thổi phồng Cẩm Lý, còn có cả một đám sb đi bái lạy. Trước đó Giản Y Y xảy ra chuyện hắn ta còn lập tức đổi bài đăng, ám chỉ Giản Y Y giở trò bắt nạt người mới trên phim trường, ha ha, bánh bao máu ăn thịt người không phải house!”

“Xếp hàng, đám fans quái gở nhà hắn ta còn nói không thể đắc tội Cẩm Lý, một cái tên thôi mà còn tưởng thật, đúng là muốn gây sự chú ý.”

“Tạ Nghiêu như vậy còn có thể tiếp tục quay phim sao? Tổ phim “Vương Triều” phong thủy không tốt lắm, người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai?”

“Cút, bớt thấy kẽ hở là chọc đến Úc gia gia mày đi!”

“Chỉ có tui quan tâm hắn ta đang ở đâu sao? Vừa rồi ống kính rung lắc quá, tui thấy mấy đại lão quen quen, mọi người cũng không xa lạ mấy người trên ti vi chứ? Một tên không có tiếng tăm gì như hắn ta mà cũng có thể đến loại trường hợp này sao? Chẳng lẽ là con trai nhà giàu thật?”



Ở thời đại giải trí hóa này, cho dù là bình luận tin tức xã hội cũng có thể diễn biến thành antifans battle, huống chi Tạ Nghiêu vốn chính là người trong showbiz.

Tạ Phỉ liếc qua mấy cái, cảm thấy không có ý nghĩa, vừa trả điện thoại lại cho Ngân Túc, điện thoại của hắn lại vang lên.

“Nhìn thấy chưa?” Giọng của Úc Ly từ trong truyền tới.

Tạ Phỉ gật đầu một cái, mới nhớ tới Úc Ly không nhìn thấy, “Ừm, sao video lại bị truyền ra ngoài vậy?”

“Một tên phục vụ ở chỗ đó thiếu tiền, liền bán.”

“Nhưng không phải hắn ta là Cẩm Lý sao, xui xẻo như vậy?”

“Nếu như hắn ta không bị yêu lực cắn trả, dĩ nhiên sẽ chuyển nguy thành an, nhưng bây giờ hắn ta đã không tự lo được rồi.” Úc Ly chuyển lời: “Bên tổ phim không muốn dùng hắn ta nữa.”

Hóa ra từ khi Tạ Nghiêu bị bệnh, công ty kinh tế liền liên lạc với đoàn phim, hy vọng có thể dời lịch quay của hắn ta lại một tháng. Đoàn phim cân nhắc đến Tạ Nghiêu đã quay được không ít, mà thay đổi người tổn thất khá lớn, cộng thêm đối phương lại cầm vốn vào, dứt khoát nể mặt. Nhưng hôm nay video vừa ra, tổ phim mới phát hiện bệnh tình của Tạ Nghiêu nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, sau khi liên lạc với bên đối phương lại không lấy được câu trả lời xác thực, bọn họ liền định đổi Tạ Nghiêu.

“Thật ra thì cho dù đoàn phim có thể đợi, bên đầu tư khác cũng không kiên nhẫn, người làm ăn đều rất mê tín, đoàn phim liên tục xảy ra chuyện, không phải là một điềm tốt.”

“Vậy sẽ ảnh hưởng đến anh sao?” Tạ Phỉ có chút bận tâm.

“Cho dù đoàn phim có đình công, cũng có hơn trăm nghìn kịch bản hay đang chờ tôi chọn.”

Úc Ly ở trong điện thoại dương dương đắc ý, mà Tạ Nghiêu cũng đang nói chuyện điện thoại lại giận đến phát run: “Thay đổi người? Ba tôi đầu tư cho đoàn phim ba chục triệu đấy!”

Cũng không biết bên đầu điện thoại kia nói cái gì, Tạ Nghiêu chợt ném điện thoại đi.

Hắn ta thở hồng hộc, vẻ mặt dữ tợn nhìn vào một góc.

Nơi đó vốn có một cái gương, nhưng đã sớm bị hắn ta đập vỡ.

Trong phòng bệnh sang trọng chỉ có một mình hắn ta, rèm cửa sổ bị kéo kín mít, không thấy sắc trời.

Mùi nước khử trùng tràn ngập trong không khí, mơ hồ còn lẫn với mùi hoa và mùi máu tanh, giống như thi thể thối rữa làm người ta nôn mửa.

Tạ Nghiêu giơ tay lên sờ mặt, vảy ở trên đó đã sớm mất, nhưng lại để lại từng vết sẹo hình vảy cá.

Xúc cảm gồ ghề ở lòng bàn tay, Tạ Nghiêu rất rõ ràng, bây giờ hình dáng hắn ta giống như ác quỷ, ngay cả cha mẹ nuôi dối trá của hắn ta cũng chỉ là ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng ngay cả nhìn lâu cũng không dám.

Bọn họ luôn úp úp mở mở, nói cho hắn ta là bệnh vảy cá, là bệnh động kinh, cho dù sau này để lại sẹo cũng có thể phẫu thuật thẫm mỹ. Nhưng Tạ Nghiêu tin chắc, hắn ta không có bệnh, mà là bị một sức mạnh tà ác bám lấy!

Rốt cuộc là năng lực đặc biệt của hắn ta mang đến tác dụng phụ? Hay là có người muốn hại hắn ta?

Khoảng thời gian này Tạ Nghiêu vẫn luôn suy nghĩ, nhưng mãi cũng không có câu trả lời.

Hắn ta nghi ngờ Tạ Phỉ, thậm chí nghi ngờ Úc Ly, cùng với mỗi một người trong phòng đó.

Nhưng hắn ta hy vọng sự nghi ngờ của mình là giả, bởi vì một khi trở thành sự thật, đã nói rõ đối phương có thể dễ dàng hủy diệt hắn ta.

Tạ Nghiêu lại rơi vào sợ hãi lần nữa, vừa hận vừa oán, cũng không biết qua bao lâu, chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Hắn ta vốn không muốn để ý, nhưng âm thanh kim loại chói tai dừng rồi lại vang, lặp đi lặp lại vang vọng ở trong phòng trống trải.

Tạ Nghiêu nóng nảy lao xuống giường, vừa nhặt điện thoại lên ấn loa, đã nghe thấy người đại diện gấp gáp nói: “Rốt cuộc cậu có phải con ruột của cha mẹ cậu không?”

“Cái gì?”

“Trên mạng có người tung tin nóng cậu căn bản không phải con nhà giàu gì, chỉ là một thiếu gia giả bị ôm nhầm, thiếu gia thật về nhà chưa tới một năm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trở thành người thực vật. Bọn họ còn truyền lên chứng cớ, bây giờ có rất nhiều người cũng đang nghi ngờ cậu chính là hung thủ, tóm lại cậu nhanh chóng xem một chút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.