Rốt cuộc là ai nhiều hơn ai? So sánh về mặt toán học có phải không tốt lắm hay không?
Cho dù vừa mới thổ lộ xong, Tạ Phỉ cũng không nhịn được oán thầm.
Trên thực tế, Úc Ly đúng là cực kì để ý cái "có chút" kia, cho rằng lúc vốn nên nở mày nở mặt đã bị giảm đi nghiêm trọng, bây giờ y nhất định phải lấy lại danh dự, liền vênh vang đắc ý hỏi: "Còn nhớ rõ lời tôi nói vào 11 giờ 15 phút buổi tối 38 ngày trước không?"
Thời gian thì lại nhớ kỹ, chủ yếu là 11 giờ 15 phút kia rất quen tai, nhưng lúc ấy Úc Ly nói rất nhiều, Tạ Phỉ bỗng chốc không nghĩ ra y đang chỉ câu nào, "Anh có thể nhắc nhở một chút không?"
Úc Ly hừ lạnh: "Câu mà không đồng ý làm bạn trai cậu đó."
"À, không sao." Tạ Phỉ nghĩ rất thoáng, "Em còn nhỏ, chỉ nói với ca chút thôi."
Úc Ly nghẹn, phát hiện tình hình đang đi chệch cái y tưởng tượng, mặc dù y không định tuỳ tiện đồng ý làm bạn trai người ta, nhưng cũng không tiện đả kích sự nhiệt tình của người ái mộ, liền đổi giọng nói: "Không, chỉ là nếu như cậu có thể khiến tôi vui vẻ, cũng không phải là tôi không thể cân nhắc.”
"Được." Tạ Phỉ nhẹ nhàng cười, "Vậy em sẽ theo đuổi ca ca."
Không đợi Úc Ly nói thêm điều gì, Tạ Phỉ đã giữ chặt tay của đối phương, "Lạnh quá, chúng ta trở về đi."
Úc Ly khẽ xì một tiếng, cũng không tránh ra, lật tay nắm lại hắn.
Ban đêm lúc ngủ, Úc Ly cố ý kéo túi ngủ của hai người ra thật xa, còn đặt mấy chai nước khoáng ở giữa, cảnh cáo nói: "Không được vượt biên."
Tạ Phỉ không nhịn được cãi lại: "Tướng ngủ của em rất tốt, huống chi lại được túi ngủ bọc vào bên trong."
"Để phòng nhỡ may" Úc Ly chui vào túi ngủ, dương dương đắc ý tuyên bố: "Dù sao bây giờ đối cậu đang có suy nghĩ xấu xa với tôi."
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, Tạ Phỉ cười nói một tiếng "Ngủ ngon", liền đeo bịt mắt và nút tai, không coi ai ra gì ngủ luôn.
Úc Ly có chút ngây ngốc, cứ thế mà ngủ sao? Không phải muốn theo đuổi y sao, bây giờ ở cùng một phòng, cơ hội biểu hiện tốt biết bao.
"À đúng rồi." Tạ Phỉ đột nhiên kéo bịt mắt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía y.
Úc Ly hơi nhếch khóe môi, y biết mà!
"Ca, chúc mừng năm mới, sang năm gặp." Nói xong, Tạ Phỉ lại đeo bịt mắt lên lần nữa.
"..."
Úc Ly lại đợi mấy phút, xác nhận Tạ Phỉ thật sự không có ý muốn nói chuyện, đành phải ấm ức nằm xuống. Y vô ý thức nhìn chằm chằm cái đèn măng xông đang lẳng lặng chiếu sáng trên đỉnh đầu, nghĩ lại những việc vừa xảy ra cách đây không lâu, hơi thấy trằn trọc.
Nửa ngày, y xoay người nhìn Tạ Phỉ đã ngủ say, giữa lông mày đều là sự dịu dàng.
Úc Ly cũng không biết mình ngủ lúc nào, hơn nữa còn ngủ rất say, giống như ý thức lãnh địa của yêu tộc một khi gặp Tạ Phỉ liền tự động tiêu mất.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trong lều vải chỉ còn lại mỗi y, bên ngoài lều truyền đến những tiếng huyên náo.
Y mơ màng chui ra khỏi lều, chỉ thấy chân trời đã ửng đỏ, thế giới như được bao phủ dưới một tầng sa mỏng.
"Tại sao cậu không gọi tôi?" Chờ chỉnh đốn xong đi tìm Tạ Phỉ, Úc Ly để lộ vẻ không vui.
"Em có gọi mà, tại anh không tỉnh.” Tạ Phỉ đầy vẻ vô tội: "Em thấy chuông báo vang lên nhiều lần mà anh vẫn không có phản ứng, còn tưởng rằng là đêm qua yêu lực tiêu hao quá lớn cần nghỉ ngơi, nên cũng không quấy rầy anh nữa."
Dù sao Úc Ly bị rơi xuống vách núi, nếu không phải dùng yêu lực tự cứu, làm sao có thể xuất hiện sau lưng hắn hoàn hảo được.
Úc Ly cũng nghe ra ẩm ý bên trong lời nói của Tạ Phỉ, nghĩ đến cái hôn chuồn chuồn lướt nước đêm qua, không được tự nhiên nói: "Sao tôi có thể yếu như vậy chứ? Một chút xíu tiêu hao thì nhằm nhò gì, nhưng ngủ khá sâu, cậu cũng không biết đánh thức tôi sao?"
"Anh chẳng bảo em không được vượt ranh giới còn gì."
Úc Ly cứng lại, lập tức cười lạnh: "Hình như cậu rất thích phê bình kín đáo, chẳng lẽ là bất mãn với quyết định của tôi, cố ý trả thù?"
"Sao em lại phải trả thù anh."
"..."
Úc Ly lập tức đình chỉ hành vi gây chuyện, nhưng trong lòng lại có chút là lạ — không phải luôn nói người thổ lộ trước là thua sao, nhưng Tạ Phỉ lại không có chút tự giác của bên thua gì hết, ngược lại coi đây là vũ khí, chiếm hết ưu thế luôn.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Úc Ly nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cũng không chú ý tới Tạ Phỉ đang vụng trộm quan sát mình.
Thấy Úc Ly ngẩn người, Tạ Phỉ đảo mắt một vòng, bỗng nhiên tháo găng tay xuống, hai tay cắm vào trong lớp tuyết đọng dày cộm, di chuyển tay trong tuyết theo hình ảnh đang nghĩ trong lòng.
"Ca."
"Làm gì?"
"Tặng anh."
Úc Ly hoàn hồn từ trong trầm tư, chỉ thấy hai tay Tạ Phỉ dâng một cụm tuyết hình trái tim lên.
Lúc này, xung quanh truyền đến tiếng kinh hô lần nữa, nền trời đỏ đầy ý thơ đã hóa thành dòng sông màu vàng cam vắt ngang qua chân trời, giữa núi xa biển mây, mặt trời chậm rãi thò đầu ra.
"Có ý gì?" Úc Ly biết rõ còn cố hỏi.
Mặc dù y đang ngụy trang, không nhìn ra được vẻ mặt, giọng nói cũng lạnh nhạt, nhưng Tạ Phỉ bén nhạy nghe ra vẻ mong đợi từ đó, vì thế mỉm cười nói: "Không phải muốn làm anh vui sao? Đưa “niềm vui” cho anh.”
Úc Ly trầm mặc một lát, rốt cuộc thận trọng vươn tay.
Đột nhiên, trong đám người không biết có ai đụng vào phía sauTạ Phỉ, hắn lảo đảo theo quán tính, đám tuyết trong tay không cầm chắc, rơi "bẹp" xuống đất, chia năm xẻ bảy.
"Không cố ý đâu."
Nghe thấy có người sau lưng xin lỗi, nhưng Tạ Phỉ lại không để ý tới hắn ta, cũng không đoái hoài tới “niềm vui” mình vất vả lắm mới lấy ra từ trong tuyết, hắn chỉ biết là nếu không tranh thủ thời gian giúp Úc Ly hạ hỏa, người đụng phải hắn sẽ không gánh nổi đầu chó đâu!
Tạ Phỉ chỉ coi không nhìn thấy Úc Ly căng cứng mặt thối, cùng ánh mắt chết chóc bắn về phía phía sau hắn, vội chìa tay phải ra: "Ca, em vẫn còn."
Úc Ly vô ý thức rũ mắt, đã nhìn thấy Tạ Phỉ chìa cái tay giấu đằng sau lưng ra, ngón cái và ngón trỏ giao nhau thành hình trái tim.
Y nheo mắt, đang muốn đánh giá một câu nhàm chán, lại thấy Tạ Phỉ chụm hai tay lại, tạo thành hình trái tim to hơn, lại nối hai tay, ngón trỏ uốn cong, bắt chước tư thế cong cổ của hai con thiên nga tạo ra hình trái tim thứ ba, cuối cùng giơ cao hai tay, đón mặt trời mọc, để lên đỉnh đầu vạch ra hình trái tim lớn nhất.
Mặt trời mới lên được vòng ở giữa hai cánh tay Tạ Phỉ, ngàn vạn hào quang bắn ra từ bên trong tầng mây, chiếu vào đôi mắt trong suốt như lưu ly của hắn.
"Tính cả đám tuyết vừa rồi, tất cả là 5 trái tim, có đủ để cho một lời khen năm sao không?” Tạ Phỉ cười hì hì hỏi.
Úc Ly không nói gì, chỉ là đôi mắt hơi cong lên, kéo bàn tay bị đông cứng đến đỏ bừng của Tạ Phỉ, nhét vào túi áo mình.
Ở cuối màn trời, mây vàng tung hoành, mặt trời chiếu đến vạn dặm.
Trên đường trở về, rõ ràng phong cảnh vẫn như trước, Tạ Phỉ lại nhìn ra được mấy phần tươi đẹp.
Nhưng sau khi thổ lộ, có người ngoài hắn sẽ khá rụt rè, mà Úc Ly xưa nay vẫn giả bộ rất đứng đắn trước mặt người khác, bởi vậy mãi cho đến khi tết Nguyên Đán kết thúc, Úc Ly trở về đoàn làm phim, vẫn không có ai nhìn ra quan hệ của hai người xảy ra một chút biến hóa.
Lúc trước Tạ Phỉ chưa từng thích ai, không có kính nghiệm theo đuổi người khác, hắn đã lên mạng học tập rồi, luôn cảm thấy không hợp với mình, dứt khoát tự do phát huy.
Dù sao gần nước lâu, Úc Ly cũng không thể đột nhiên coi trọng người khác được.
Hắn vững như Thái Sơn, tiến hành theo chất lượng, vẫn gửi Wechat gọi điện thoại như trước, chỉ là tần suất cao hơn, gửi hình ảnh cũng từ hoa cỏ động vật đơn giản biến thành lấy mình làm chủ.
Đối với cái này, Úc Ly không cảm giác được có gì không đúng, trên thực tế, y cũng không biết được người khác theo đuổi là cảm giác gì - nam nữ thích y số lượng khổng lồ, nhưng lại không dám thể hiện ra, dù là lấy dũng khí, phần lớn cũng chỉ là mới xuất sư, mặc dù có vài người to gan, cũng đều bị Úc Ly coi là quấy rối, mà không phải theo đuổi.
Chỉ có Tạ Phỉ không giống, Tạ Phỉ là người theo đuổi duy nhất được y chứng thực, tức là phụng chỉ theo đuổi.
Thế là người bên trong đoàn làm phim đều phát hiện Úc Ly bình thường cao cao tại thượng coi trời bằng vung đã có chút thay đổi, chẳng những tính tình tốt hơn, sẽ còn ngẫu nhiên lộ ra nụ cười, khả nghi nhất chính là lúc nào cũng ôm điện thoại không ngừng lướt, ngón cái chuyển động nhanh chóng, còn thỉnh thoảng đi đến nơi hẻo lánh thấp giọng gọi điện thoại.
Bất tri bất giác, chuyện Úc Ly yêu đương hư hư thực thực cứ như vậy truyền ra ngoài, báo chí cũng đi theo đồn đãi thất thiệt. Trên mạng huyên náo xôn xao, A Phúc thân là thanh niên nghiện net đương nhiên cũng nhìn thấy, thừa dịp Úc Ly không có mặt mà phát ngôn bừa bãi: "Ha ha, lại có người tung tin đồn nhảm lão đại yêu đương, người nào luẩn quẩn trong lòng lắm mới đi thích y.”
Lúc này Tạ Phỉ đang ngồi ở trong phòng trà trò chuyện Wechat cùng Úc Ly, buổi sáng đẩy cửa sổ ngón trỏ của hắn vô ý bị kẹp, vừa chụp ảnh cho đối phương cầu sự đồng tình, liền nghe thấy A Phúc trào phúng, lập tức không phục lắm: "Không phải có rất nhiều người thích y sao, Weibo của y còn có hơn 60 triệu fan hâm mộ."
"Đó là do khoảng cách sinh ra cái đẹp." A Phúc gật gù đắc ý, ngôn từ chuẩn xác: "Nếu tiếp xúc thật rồi mà còn thích, không phải đầu óc có vấn đề thì chính là có chướng ngại tâm lý."
Tạ Phỉ cứng lại, nhìn thấy một túm lông trắng lấp ló ngoài cửa, muốn nhắc nhở A Phúc chết vì miệng, lại quyết tâm nuốt về, chột dạ cúi đầu xuống tiếp tục gõ chữ —
[Ông chủ Tiểu Tạ]: Haiz, chắc là do em nghĩ đến ca nên mới bị kẹt tay đấy (tủi thân).
[Úc]: Còn dám trách tôi!
Trong lòng Tạ Phỉ chậm rãi đánh ra dấu hỏi, trọng điểm của Úc tiên sinh thật sự rất lệch lạc.
[Úc]: Trong ngăn kéo cuối cùng ở phòng tắm của tôi có thuốc, nhớ tìm mà bôi.
[Ông chủ Tiểu Tạ]: Ca, sao thuốc nào anh cũng có vậy.
[Úc]: Chẳng lẽ không phải bởi vì cậu quá yếu ớt, tôi có dùng đến bao giờ đâu.
Tạ Phỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm cái câu mang bom kia, mặt không biểu cảm đánh chữ: Cảm ơn ca, moah moah.
Thường ngày chỉ cần gõ ra câu này, chắc chắn Úc Ly sẽ không trả lời, nhưng hôm nay không biết có phải đối phương thương hại hắn bị thương hay không, "đang nhập" nửa ngày, giao diện mới có thêm một câu.
[Úc]:...Ừm.
Cho dù 1 giây sau đã bị thu hồi, nhưng Tạ Phỉ vẫn thấy rất rõ ràng, đồng thời không nhịn được cười ra tiếng.
Chờ Úc Ly diễn xong một bộ phim, thời gian lại trôi qua một tuần.
Y xách hành lý trở lại khách sạn, vừa mới tiến vào sân sau đã nhận được một bó hoa lớn từ Tạ Phỉ, "Ca ca, chúc mừng đóng phim xong!"
Úc Ly vừa nhìn liền biết bó hoa này do Tạ Phỉ làm, tâm trạng cực tốt nở nụ cười, đang muốn nói chuyện, lại đón nhận được một cái ôm nhiệt tình từ đối phương.
Đồng thời, trong sân đột ngột vang lên tiếng âm nhạc ——
"Ôm một cái ý a ôm một cái, "
"Ôm muội muội ý a lên kiệu hoa..."
Tạ Phỉ cứng đờ, một cái tay lặng lẽ đưa ra sau vẫy vẫy, tiếp đó âm nhạc bỗng nhiên biến đổi —
"Ôm chặt em, hôn em, yêu em đừng đi..."
Cơ thể Úc Ly lại bắt đầu nóng lên, đỏ mặt đẩy Tạ Phỉ ra, lại nhìn thấy cái mặt bánh của Ngân Túc. Lúc này, màn hình chính của cái điện thoại lóng lánh bảy sắc cầu vồng trên cổ nó có một đĩa CD đang chậm rãi chuyển động...
"Ca, không phải em dạy nó đâu." Tạ Phỉ tranh thủ thời gian giải thích.
"Ha."
"Thật đó, em bảo nó phát bài khác, cũng không bảo nó phát bây giờ."
Úc Ly cười lạnh, câu từ ám chỉ rõ ràng như vậy, còn dám làm như không có chuyện gì, y đang muốn chọc thủng lời nói vụng về của Tạ Phỉ, một tiếng chuông du dương bỗng nhiên vang lên.
Gọi điện là An Minh Dịch, anh ta nói cho Tạ Phỉ hôm nay có một buổi hội nghị cực kì quan trọng, các đại cổ đông đều sẽ có mặt, nhưng nhà thiết kế Bạch Diễm lại không thấy đâu, điện thoại cũng không có ai nhận.
"Đêm qua anh ta đã không về rồi." Bạch Diễm thường hay đến quán bar trên trấn Thiệu Dương, thỉnh thoảng sẽ có đêm không về ngủ. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, Tạ Phỉ chưa từng nghe ngóng việc tư của đối phương, sáng nay nghe nói đối phương một đêm chưa về cũng không để ở trong lòng, lúc này lại bắt đầu lo lắng, "Là điện thoại hết pin sao? Hay là uống say chưa tỉnh?"
"Chắc sẽ không, Bạch Diễm làm việc rất có uy tín, ngoại trừ năng lực, thái độ công tác của hắn ta cũng cực kì nghiêm túc, không thể xuất hiện sơ suất này được." Giọng của An Minh Dịch hơi trầm xuống, "Tôi có chút lo lắng, ông chủ Tạ có thể giúp đỡ tìm người không?”
"Đương nhiên." Trong lòng Tạ Phỉ hốt hoảng, nói hai câu qua loa liền cúp điện thoại.
"Ai không về?" Úc Ly chỉ nghe được Tạ Phỉ đáp lời, thông tin không được đầy đủ.
"Bạch tiên sinh." Tạ Phỉ nói đơn giản chuyện của Bạch Diễm ra, "Ca, anh có thể giúp tính toán không?"
Úc Ly lơ đễnh: "Tôi đã sớm nhìn ra gần đây anh ta có một kiếp nhỏ, nhưng cuối cùng lại có thể gặp dữ hóa lành, không có việc gì, để Ngân Túc đi tìm."
Tạ Phỉ cực kì tín nhiệm Úc Ly, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai người cùng nhau về nhà, lúc mở cửa, đỉnh đầu "bùm" một tiếng, một đống giấy màu bay xuống.
Tạ Phỉ lúng túng gãi mặt, "Lúc đầu muốn cho anh một sự ngạc nhiên, em định để Ngân Túc cất cao giọng hát cũng là vào lúc này..."
Úc Ly cười nhạo một tiếng, không biết là có tin hay không.
Sau khi về phòng, Úc Ly cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm tắm rửa, Tạ Phỉ không đi, mà ở lại giúp thu dọn hành lý.
Cùng lúc đó, Ngân Túc đã lần theo mùi của Bạch Diễm bay tới ngoại ô trấn Thiệu Dương.
Nó xoay quanh một lát trên không, cuối cùng đáp vào trước một căn nhà cũ kĩ.
Mặt ngoài cửa gỗ ố vàng dán đầy giấy quảng cáo, Ngân Túc bay lên bệ cửa sổ, dán mặt vào cửa kính nhìn trộm bên trong.
Trong cửa sáng lờ mờ, sắp xếp lộn xộn, khắp nơi chất đống tạp vật và rác rưởi, chỉ có một cái giường lớn ở giữa là sạch sẽ.
Trên giường có một cô gái mặc váy ngủ đang nằm, trông cô ta không giống bình thường, dáng người hơi mập, lúc này vẻ mặt thanh thản từ từ nhắm hai mắt, hai tay đặt ở ngực như cầu nguyện.
Trên người cô ta đắp một cái chăn mền, độ cong lộ ra rõ ràng không bình thường.
"Ầm ầm —"
Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, cửa kính bị đập nát từ bên ngoài, người phụ nữ bỗng mở mắt, thấy được một con chim lớn màu trắng bay nhanh vào.
Ngân Túc đảo mắt xông đến gần cô ta, vừa cào vừa cấu, để lại từng vết máu trên mặt đối phương.
Người phụ nữ tránh trái tránh phải, hai tay vung loạn muốn bắt con chim trắng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không được như ý.
Rốt cuộc cô ta không nhịn được nữa mà vén chăn lên, để lộ một người đàn ông tóc vàng bị giấu dưới chăn.
Người đàn ông nằm trên người cô ta, chôn mặt ở phần bụng cô ta cách lớp váy ngủ, giống như là không hề hay biết, cũng không nhúc nhích.
Nhưng khi cô ta nhảy xuống giường, khuôn mặt người đàn ông vẫn dính vào phần bụng cô ta một cách quỷ dị, thân thể xụi lơ kéo trên mặt đất, giống như một bãi bùn nhão.
Người phụ nữ túm lấy tóc hắn ta dùng sức kéo, giống như xé bỏ một bộ phận mọc trên người, phần bụng lập tức máu thịt be bét, mơ hồ có thể thấy rõ hình mặt người lõm xuống.
Cô ta giận dữ quăng người đàn ông về phía chim trắng, thừa dịp con chim trắng né tránh mà lặng yên vươn về phía một cái “dây câu” đang phát sáng sau lưng, lấy góc độ xảo trá đánh úp về phía chim trắng, thành công trói được đối phương.
Ngân Túc giãy dụa, lông vũ bay tứ tán, lại không chống đỡ được sức mạnh của cái dây, bị kéo đến trước mặt người phụ nữ.
Ánh mắt cô ta hung ác nham hiểm, đưa tay bóp lấy cổ chim trắng!