Edit: mô mô
Nhiếp Chính Vương điện hạ sừng sốt một trận, cảm thấy bản thân đã cảm giác sai, tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này cư nhiên...! Đôi mắt của Nhiếp Chính Vương điện hắn mở lớn, nhìn theo bóng dáng chạy như điên bên ngoài của Lạc Tử Dạ, vươn tay tính toán dùng nội lực đem người kéo về.
Nhưng hắn cũng đã phản ứng chậm hơn một chút, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới trên đời lại có người đáng khinh đến như vậy! Trong lúc hắn đang vươn tay ra thì Lạc Tử Dạ đã chạy đến cửa ra ngoài rồi.
Khoé môi tà vọng của hắn run rẩy trong nháy mắt, sau đó cúi đầu xuống nhìn.
Đột nhiên phát hiện ra thân thể của hắn vậy mà lại có phản ứng đối với hành động càng sở kia của Lạc Tử Dạ, hơn nữa lại làm cho hắn cực kì khí chịu. Sắc mặt của Phượng Vô Trù chậm rãi có dấu hiệu chuyển sang màu đen. Hắn hạ mắt trầm tức một lát mới có thể khắc chế được tức giận. Hơn nữa hắn lại nên suy nghĩ xem mối thù này có ngày sẽ trả lại cho Lạc Tử Dạ.
Lúc này Lạc Tử Dạ còn không biết rằng hắn đã tỉnh, nhưng nàng lại rất rõ ràng sau khi nàng sờ, khả năng làm hắn tỉnh lại là rất lớn. Vì thế càng vận thêm nhiều sức vào đùi mà chạy nhanh hơn, ý cười trên môi cũng có vẻ dâm loạn, một đường chạy như bay ra cửa. Không biết có phải vừa nãy đi quá vội nên không đem quần áo vừa mặc xong sửa sang lại cho nên lúc nàng chạy ra ngoài thì dây lưng quần cũng đã lỏng lẻo. Lạc Tử Dạ vội vàng thả tay kéo lưng quần lên, sau đó tiếp tục co chân chạy thật nhanh.
Nhưng động tác cùng trạng thái của Lạc Tử Dạ rơi vào trong mắt của nhóm Diêm Liệt thì lập tức được cải biên thành thái tử ăn xong không muốn chịu trách nhiệm nên mới xách quần chạy trốn, cực kì giống với bộ dáng của mấy kẻ bạc tình bạc nghĩa là thế nào?! Bọn họ chắc không nhìn lầm đi?
Còn có, vương hiện tại có khỏe không?
Trong lúc bọn họ đang nghĩ ngợi tới đây thì có một trận gió lạnh từ đại điện truyền đến.
Từ trong ra ngoài đã có thể khiến cho bọn họ còn đang đứng ở cửa không nhịn được mà rung động vài phần. Tiếp đó, bọn họ nghe thấy thanh âm lạnh lùng, tức giận của vương truyền ra: “ Lạc Tử Dạ...”
Chúng hạ nhân tập thể run rẩy....
........
Mà Lạc Tử Dạ vốn dĩ đã chạy được rất xa nhưng lại đột nhiên cảm thấy rét run một trận, trong lòng sinh ra một chút dự cảm không tốt, nàng cảm thấy chuyện này hắn chắc chắn sẽ không để yên. Nhưng nàng cũng không phải là người hay rối rắm, cho nên cũng không để chuyện này vào mắt.
Đang định hồi tẩm điện thì mới chợt nhớ ra tẩm điện của bản thân đã cháy ra than từ hôm qua, vì thế Lạc Tử Dạ lại trầm mặc cân nhắc xem hiện tại nên đi đâu.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Long Ngạo Địch cũng một đội nhân mã đang đi về phía nàng. Lạc Tử Dạ hơi mị đôi mắt hoa đầu của bản thân nhìn hắn, hắn vẫn rất tuấn tú, khuôn mặt cương nghị hoang dã, đôi mắt huyết sắc làm cho nhân tâm giật mình, thân hình cao lớn dũng mãnh cùng với bộ nhưng trang phụ trợ. Chậc chậc, đúng là hình mẫu anh hùng lý tưởng nha!
Nhưng là lúc nhìn hắn, ánh mắt của Lạc Tử Dạ lạnh đi nửa phần, khoé miệng cũng chậm rãi lộ ra nụ cười lạnh.
Khi Lạc Tử Dạ đến gần nàng thì nụ cười lạnh bên môi của Lạc Tử Dạ ngay lập tức thu hồi lại, giống như chưa hề xuất hiện.
Có vài người đi theo phía sau hắn, người thì mặc quan phục, cõng theo hòm thuốc, còn có hai thị tì đi theo sau. Long Ngạo Địch đi đến trước mặt nàng thì cúi đầu, thì lễ với nàng: “ Mạt tướng gặp quá thái tử!”
Mấy người phía sau hắn cũng đồng loạt cúi đầu: “ Gặp qua thái tử!”
Lạc Tử Dạ chủ nhìn hắn trong chốc lát mà không hề nói chuyện. Vì thế mà mấy người này vẫn tiếp tục duy trì tư thế khom lưng cúi đầu mà không dám đứng lên. Mày kiếm của Long Ngạo Địch nhăn lại, chỉ trong chốc lát hắn đã rõ được chính mình đã đắc tội Lạc Tử Dạ ở chỗ nào, cho nên Lạc Tử Dạ mới không hé răng, không chỉ hắn đứng lên.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn để ý đến việc này, cúi đầu xuống, môi miệng hơi nhếch lên một độ cong hoàn mĩ. Bất cứ việc gì bất mãn Lạc Tử Dạ đều biểu hiện hết ra bên ngoài mà không biết che dấu cảm xúc, như vậy...
Chỉ có thể thuyết minh Lạc Tử Dạ không đáng để sợ hãi.
Mà Lạc Tử Dạ tự nhiên có thể nhìn ra được ý tưởng của hắn, nụ cười lạnh lại một lần nữa xuất hiện trên khoé môi. Nàng nhìn chằm chằm bọn họ trong chốc lát, cuối cùng mới mở miệng: “ Đứng lên đi!”
Lạc Tử Dạ đứng thẳng sống lưng lên. Hắn hoàn toàn không nhìn Lạc Tử Dạ cũng càng không hỏi tại sao nàng lại sinh khí, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn mấy người đứng ở phía sau hắn một cái, rồi lại quay đầu mở miệng bẩm báo với Lạc Tử Dạ: “ Khởi bẩm thái tử, điện hạ đã biết đêm qua thái tử bị chấn kinh nên đã phái riêng thái y viện viện phán, tới đây chẩn bệnh cùng điều dưỡng thân thể của ngài. Mà hai người này là người đã trải qua huấn luyện lễ nghi trong cung, về sau sẽ thấy thế Tiểu Minh Tử hầu hạ ngài!”
Hắn vừa nói lời này xong thì hai gã cung tì kia cũng đã tiến lên.
Cả hai người kia đều thuộc loại xinh đẹp, nếu như xét về dung mạo và đang người lả lướt thì tuyệt đối là mỹ nhân nhất đẳng. Sau khi các nàng tiến đến thì đồng loạt khom lưng, theo thứ tự trước sau mở miệng: “ Nô tì Lộ Nhi! Nô tì Đạp Đạp! Xin bái kiến Thái Tử điện hạ!”
Lạc Tử Dạ nghe xong lời thì thì trong lòng động một cái nhưng biểu tình bên ngoài lại không hề thay đổi. Dùng người đã tiếp thu qua huấn luyện để tới làm nô tì cho nàng, không biết vị phụ hoàng đại nhân kia phái tới để chăm sóc hay vẫn là giám thị nàng đây?!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì hắn cũng tiếp tục mở miệng nói: “ Hơn nữa điện hạ cũng có lệnh sau khi trở về làm thái tử đến chỗ điện hạ một chuyến!”
Long Ngạo Địch mang theo sắc mặt lạnh lùng mà bẩm báo. Hắn chưa hề nói hoàng đế tìm nàng có việc gì nhưng cũng đã truyền tải lại lời nói của hoàng đế. Lạc Tử Dạ gật gật đầu xem như đã hiểu, tâm tư nhất thời xoay chuyển, đồng thời cũng tò mò không biết phụ hoàng muốn gặp nàng làm cái gì.
Nàn nhướn này nhìn về phía mấy người phía sau hắn, sau đó liền mở miệng phân phó với người phía thái y phía sau hắn: “ Bổn thái tử không có việc gì, ngươi đi xem bệnh cho Tiểu Minh Tử thật tốt là được! Còn hai người các ngươi, đi theo ta!”
Nói xong lời này thì nàng tính toán rời đi, vị thái y kia mở miệng nói: “ Thần tuân mệnh thái tử!”
Bước chân của Lạc Tử Dạ cũng không hề ngừng nghỉ, cũng sắp sửa cọ qua bên người Long Ngạo Địch.
Đang lúc bọn họ sắp đi qua nhau thì bước chân của Lạc Tử Dạ bỗng nhiên ngừng lại. Thanh âm phong lưu trời sinh hiện mang theo một chút ngả ngớn, chậm rãi nói: “ Có đôi khi những người hay cố tình để lộ ra cảm xúc của bản thân, không phải là họ không biết che dấu mà là để cảnh cáo người khác! Long tướng quân, bổn thái tử vẫn nên nhắc nhở ngươi một câu, mọi việc có thể có một lần hay hai lần nhưng tuyệt đối không thể lên đến lần thứ ba! Ngươi có tâm tư của ngươi gia cũng có thủ đoạn của gia!”
Nàng nói xong lời này cũng mặc kệ Long Ngạo Địch có phản ứng gì, phe phẩy cây quạt trong tay bước nhanh rời đi.
Long Ngạo Địch ngẩn người, nghiêng người nhìn thoáng qua bóng sáng của nàng, trong nháy mắt có một tia hoảng thần. Hắn không thẻ nào tin tưởng được Lạc Tử Dạ lại có thể nói ra được một câu như vậy! Đây xem như là nàng đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn ang cũng không buồn giả bộ, trực tiếp nói ra cũng xem như đang cảnh cáo hắn?!
Việc này cũng đồng nghĩa với việc Lạc Tử Dạ đã biết được chuyện Võ Lưu Nguyệt vào Quốc Tự đêm qua, hơn nữa cũng biết chuyện này cùng hắn có liên hệ?
Nhìn thân ảnh của Lạc Tử Dạ đi càng ngày càng xa, nụ cười lạnh lại xuất hiện bên môi hắn. Đúng vậy, đêm qua Lạc Tử Dạ cùng Phượng Vô Trù ở cạnh nhau, thậm chưa còn ngủ cùng giường, hai người này đã được mọi người xếp vào cùng một phe, cho nên lúc này hắn cũng với pháp có thể tự thuyết phục chính mình Lạc Tử Dạ cùng Phượng Vô Trù là quan hệ đối địch! Hơn nữa chuyện của Thiên Tử Lệnh hắn còn chưa điều tra rõ hết.
Mà nếu Lạc Tử Dạ đã gia nhập vào cuộc chiến này thì hắn muốn diệt trừ nàng thì cũng không có gì là không đúng cả!
Thế nhưng trước mắt hắn lại bị nàng cảnh cáo.
Nghĩ tới đây, môi mỏng của hắn nhếch lên, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy nếu như Lạc Tử Dạ tham dự vào cuộc chiến này thì sẽ càng trở nên thú vị hơn. Còn việc Lạc Tử Dạ nói với hắn như vậy là nàng thực sự có thực lực hay vẫn là đang khoác lác, không biết sống chết? Bất luận là cái nào cũng đán giá để hắn phải coi trọng.
.....
Sau khi cảnh cáo Long Ngạo Địch, Lạc Tử Dạ trầm mặc đi về phía trước, trong lòng im lặng một mảng, không biết phụ hoàng tìm nàng đến tột cùng là muốn cái gì. Không biết là phúc vẫn là họa?
Còn có Phượng Vô Trù đã nói nàng không nên tin tưởng bất kì lời nói của người nào! Việc này làm cho Lạc Tử Dạ phải nheo mắt nhìn về phương hướng phòng của Tiểu Minh Tử. Phượng Vô Trù chỉ là thuận miệng cảnh báo hay vẫn là Tiểu Minh Tử có vấn đề? Nàng thực mong chỉ là vế trước bởi vì người nàng thực lòng tin tưởng là Tiểu Minh Tử!
Lạc Tử Dạ thu lại ý nghi ngờ trong nội tâm, liếc mắt nhìn hai thị tì ở phái sau một cái, mở miệng nói: “ Nói nghe một chút, người phái các ngươi đến hầu hạ ta đã giao nhiệm vụ gì cho các ngươi?”
Hai thị tì kia sửng sốt, sắc mặt thắng bệch, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt liền khôi phục lại bình thường. Các nàng không thể hiểu được vừa Bạch thái tử chỉ là thuận miệng hay là đã nhìn ra được cái gì?! Vì thế, hai người bọn họ chỉ trầm mặc mà không đáp lại. Bất luận là thái tử đoán ra được cái gì hay vẫn là thuận miệng, bọn họ vẫn không thể nào nói thật được! Nhưng như vậy thì bọn họ nên trả lời như thế nào?
Các nàng trầm mặc cũng nằm trong dự kiến của Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ không yêu cầu các nàng phải trả lời, chỉ phe phẩy cây quạt trong tay đi lên phía trước, không chút để ý mà nói: “ Cho dù các ngươi nhận bất kì nhiệm vụ gì, bổn thái tử vẫn mong các ngươi hiểu rõ được sau khi đi bên cạnh ta, ở trước mặt người khác cái gì không nên nói cái gì có thể nói. Nếu như sau này các ngươi lỡ nói cái gì không nên nói thì gia sẽ cắt đầu lưỡi của các ngươi!” Câu cuối cùng này là nàng học từ chỗ của tên Phượng biến thái kia. Nói xong, Lạc Tử Dạ chép miệng mấy cái, nàng chợt phát hiện ra mặc dù câu cảnh cáo này khá tàn bạo nhưng dùng để uy hiếp thì lại cực kì thích hợp.
Hai người kia nghe xong lời này thì nhanh chóng cúi đầu. Những câu cảnh cáo các nàng đã được nghe không ít nhưng không biết vì sao khi Lạc Tử Dạ nói ra những từ này, các nàng lại cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, mở miệng nói: “ Thái tử yên tâm, nô tì đã rõ!”
Nói tới đây, Lạc Tử Dạ cũng không tiếp tục chơi trò thâm trầm cùng các nàng, đang định đổi để tài thì cảm nhận được một vật sắc nhọn đang cắt xuyên không khí đang bay lại gần. Ánh mắt Lạc Tử Dạ lạnh dần, vươn hai đầu ngón tay ra kẹp lấy, một cái phi tiêu ngay lập tức rơi vào trên tay nàng, phía trên còn có một tờ giấy đi cùng.
Mặc dù phía sau có hai thị tì nhưng Lạc Tử Dạ cũng không hề kiêng dè mà trực tiếp mở ra xem.
Mà cho dù nàng không thèm e dè thì hai nữ thị tì kia cũng không dám nhìn trộm. Cho nên nội dung của tờ giấy kia là gì các nàng cũng không hề hay biết. Lạc Tử Dạ sau khi nhìn hết nội dung trên giấy liền thu lại vào trong tay áo. Khôn làm bất kì cái đánh giá nào, ánh mắt thâm trầm, làm cho hai người phía sau không thể suy đoán được gì!
Lạc Tử Dạ tiếp tục bước chân về phái trước, tựa như ban nãy chưa hề có tờ giấy nào xuất hiện qua. Cực kì thuận miệng nói: “ Gần đây có chuyện gì mới mệt phát sinh hay không?”
Lời này của nàng chỉ là để thuận tiện nói sang chuyện khác, nhưng sau khi nàng hỏi, thị tì tên Lộ nhi suy nghĩ trong một chốc liền đáp lại: “ Chuyện lớn thì không có nhưng nô tì nghe nói Vô Ưu công chúa của Đế Thác lại chọn phò mã, ít ngày nữa liền tiến hành hôn lễ!”
Lạc Tử Dạ nghe đến đó lại nói tiếp: “ Hình như lúc sinh thần của phụ hoàng, chỉ có Đế Thác là không phái người đến chúc mừng...”
Lộ nhi nhìn bóng dáng của nàng trốn chốc lát mới mở miệng nói: “ Thái tử không biết Đế Thác cùng Thiên Diệu ta không hợp nhau sao?” Khó trách không ít người nói sau khi thái tử bị hoàng thượng đánh liền giống như bị chứng bệnh mất trí nhớ, tâm tư lại càng thêm đáng khinh hơn. Chuyện này đã được tất cả mọi người bàn tán lâu như thế, không lẽ thái tử thật sự không nắm được?!
Nàng vừa mới tới nơi này không lâu đương nhiên là không biết được! Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, Lạc Tử Dạ sẽ không ngu ngốc mà đi nói ra bản thân nàng là người mới xuyên đến đây đâu! Lạc Tử Dạ mở miệng nói: “ Bổn thái tử trước nay chỉ có ăn chơi nhậu nhẹt thì chú ý mấy việc này làm gì? Đến, nói cho ta nghe quan hệ đến cùng là như thế nào?”
Nàng vừa nói xong thì khoé miệng của Lộ nhi cùng với Đạp Đạp đều thì nhau co rút, soi cả thiên hạ, chắc không ai không chút xấu hổ mà tự nói bản thân ăn chơi nhậu nghẹt cả ngày như thái tử đâu?!
Nhưng cả hai người bọn họ đều không dám mở miệng ra phun tào thái tử đâu! Còn vấn đề mà Lạc Tử Dạ hỏi thì một chữ cũng không dám nói.
Lạc Tử Dạ kì quái nhìn bị họ mấy cái, vốn dù nàng chỉ hơi hứng thú với chuyện này thôi nhưng sau khi nhìn bộ dáng không dám nhiều lời của các nàng, Lạc Tử Dạ lại càng muốn biết hơn nữa!
Lạc Tử Dạ nhướn mày hỏi: “ Như thế nào? Không dám nói à? Hay là có liên quan đến người nào?”
Đạp Đạp gật đầu, cũng kính nói: “ Thật ra chuyện này có liên quan đến chuyện riêng tư, mà người kia lại là.... là người mà không ai dám nhắc đến tên của hắn!”
Khoé mắt Lạc Tử Dạ rút nhẹ một cái, nhanh chóng hỏi: “ Phượng Vô Trù?” Ngoài hắn ra còn ai có thể khiến cho Đạp Đạp áp dụng hình tượng trâu bò tiêu chuẩn nữa?!
Đạp Đạp nghe vậy thì lập tức kinh hãi mà nhìn nàng. Tên của Nhiếp Chính Vương điện hạ mà thái tử cũng dám nói ra khỏi miệng?!
Nét hoảng sợ trong ánh mắt của Đạp Đạp tất nhiên là Lạc Tử Dạ có thể nhìn ra được, nàng không chút để ý mà nhún vai một cái, mở miệng nói: “ Tên của hắn không biết gia đã rít gào bao nhiêu lần rồi! Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, chúng ta cứ việc lén lút thảo luận đi, ta sẽ không nói cho hắn biết!”
Lạc Tử Dạ nói xong lời này liền nhìn các nàng chằm chằm. Hai người họ liếc nhau, vẫn không dám nói, nhưng Lạc Tử Dạ lại đang trông mong nhìn nàng chằm chằm nên không thể không nói.
Cuối cùng vẫn là Lộ nhi mở miệng nói:“ Khởi bẩm thái tử, chuyện là thế này... Bảy năm trước, lức Nhiếp Chính Vương Điện hạ mới vừa lập công, cũng như mới đến tuổi 19, lúc đấy lại không có hôn ước trên người. Vì thế nên Đế Thác hoàng đế đã tự mình biết quốc thư để đính hôn cho công chúa mà hắn sủng ái nhất với Nhiếp Chính Vương Điện hạ!”
Xuất phát từ việc không ưa thích hắn cùng với việc chán ghét các hàng vi quấy rối của hắn, Lạc Tử Dạ nhanh chóng mở miệng suy đoán:“ Sau đó hoàng đế Đế Thác đã phát hiện ra nhân phẩm của hắn không tốt, không phù hợp với nữ nhi của mình nên đã nhanh chóng hối hôn. Phượng Vô Trù vì chuyện này mà chịu đả kích nặng nề nên tới giờ vẫn chưa hề đón dâu, cũng như là không thể nào quên được tình cũ? “
Nói tới đây, trong lòng Lạc Tử Dạ không tự giác được mà sinh ra lòng đồng cảm với hắn. Khó trách hiện tại hắn lại biến thái, chuyên tìm nàng gây phiền phức như vậy, hóa ra là do hồi trẻ phải chịu thương tổn nên tâm lí mới bị vặn vẹo như vậy.....
Nghe xong cái suy đoán này của nàng, khóe miệng Lộ nhi không nhịn được mà dật nhẹ một cái. Thật sâu mà tán thưởng với trình độ nói hươu nói vượn của thái tử.
Run rẩy khóe miệng một lúc, nàng mới mở miệng nói:“ Thái tử điện hạ, ngài suy nghĩ nhiều quá! Lúc quốc thư được đưa đến, Nhiếp Chính Vương Điện hạ vẫn mang thân phận thế tử của vương phủ, bệ hạ nghĩ hắn sẽ đồng ý nên đã chấp nhận cọc hôn sự này, và mời Vô Ưu công chúa đến Thiên Diệu du ngoạn. Mà Nhiếp Chính Vương Điện hạ lúc đó cũng không hề biết chuyện này. Lúc bệ hạ công bố ra ngoài, ngoài ý muốn là Nhiếp Chính Vương Điện hạ lại cực lực phản đối! Lúc đó còn tạo ra oanh động rất lớn... “
Nghe đến đó, Lạc Tử Dạ cảm thấy trong chuyện này có một chút cổ quái. Liếc mắt nhìn Lộ nhi một cái, mở miệng hỏi:“ Lúc đó Phượng Vô Trù mới chỉ lộ đường kiếm nhưng đã triển lộ ra năng lực kinh người. Cho nên hắn có kháng chỉ thì phụ hoàng cũng không để vào mắt, thế nhưng vì chuyện hủy hôn này mà phá đi mối quan hệ của hai nước? “
Hỏi đến đây, chính bản thân nàng cũng không tưởng tượng được! Khi đó xem như là độ tuổi thích hợp để kết hôn, mà hắn lại vừa mới lộ đường kiếm, nếu như kết hôn với công chúa thì không khác gì mặt trời ban trưa. Người đó lại là công chúa được hoàng đến Đế Thác sủng ái nhất nên không có chuyện xấu xí được, vì sao hắn lại cự tuyệt?
Lộ nhi lắc đầu mở miệng nói:“ Khởi bẩm thái tử, mọi việc không chỉ đơn giản như vậy! Lúc Nhiếp Chính Vương Điện hạ phụng mệnh cùng đi với Vô Ưu công chúa, sau khi biết được Nhiếp Chính Vương Điện hạ hối hôn liền tự sát nhưng may mắn là đã được cứu về, mặc dù trên trán đã có một vết sẹo lớn, xem như công chúa đã bị hủy dung! Hoàng đế Đế Thác rất giận dữ, dù sao Vô Ưu cô chúa cũng là đệ nhất mỹ nhân cho nên... “
Nghe vậy, Lạc Tử Dạ cũng xem như là hiểu được đại khái. Nữ nhi mà mình yêu thương nhất bị hối hôn lại còn tự sát, đế thác hoàng đế không giận mới là lạ!
Vì thế Lạc Tử Dạ gật gật đầu:“ Cho nên Vô Ưu công chúa kia hiện giờ mới gả chồng? “
Lần này, người nói tiếp là Đạp Đạp, mở miệng nói: “ Không phải như thế, sau khi công chúa Vô Ưu hủy dung, trở về Đế Thác liền nghe theo Hoàng đế gả cho vương công công tử của Đế Thác. Nhiếp Chính Vương Điện hạ cũng đưa lên đại lễ chíc mừng hơn nữa còn thập phần phô trương, cấp cho Vô Ưu công chúa đủ mặt mũi. Nhưng mà.... Ân! Sau hai năm công chúa xuất giá, tất cả mọi người đều cho rằng mọi chuyện đều đã bình thường trở lại thì không biết tại sao, Nhiếp Chính Vương Điện hạ lại tự tay động thủ lấy mạng của của phò mã! “
Lạc Tử Dạ nghe vậy thì khỏe miệng giật nhẹ, đưa mắt nhìn Đạp Đạp:“ Phượng Vô Trù giết người không cần phải đền mạng? “
Sau khi hỏi xong câu hỏi ngớ ngẩn này, chính bản thân nàng không nhịn được mà khinh bỉ bản thân một hồi, hắn đã không giết thêm là rốt lắm rồi, ai lại giám bắt hắn đền mạng nữa?! Quả nhiên hai người kia lắc đầu, Lộ nhi mở miệng nói:“ Đó bất quá cũng chỉ là một phò mã, còn địa vị của Nhiếp Chính Vương Điện hạ lúc đó quá cao không thể nào dao động động được! Mặc thiên tử chỉ có thể ban đồ vật để trấn an Đế Thác. Nhưng lí do khiến cho Nhiếp Chính Vương Điện hạ giết phò mã thì trong thiên hạ không có ai biết mà cho dù biết cũng không dám mở miệng nghị luận. Đế Thác hoàng đế triệt để bị chọc giận, suýt nữa thì xuất binh. Cho đến tận bây giờ, quan hệ của hai nước đã vô pháp có thể hàn chắn lại. Sau khi chuyện này xảy ra người trong thiên hạ nghị luận về Vô Ưu công chúa không ít, lời nói khó nghe nào cũng có! “
“ Phượng Vô Trù không hạ lệnh không cho người ta nghị luận, bắt mấy người khai đao giết gà dọa khỉ? “ Lạc Tử Dạ tự động bổ não trong lòng một phen về câu chuyện xưa này.
Lộ nhi nghe xong lời này thì kinh ngạc trừng lớn mắt, mở miệng hỏi:“ Sao ngài lại biết? Đúng thật là như thế, lúc đó trong thiên hạ không ít người suy đoán có phải Nhiếp Chính Vương Điện hạ đang hối hận vì đã hối hôn hay không, cũng đã suy đoán bọn họ sẽ kí kết lại lương duyên. Nhưng là xong việc lại không có bất kì việc gì nữa,. Cứ thế im lặng đến 5 năm, Nhiếp Chính Vương Điện hạ đối tốt với Vô Ưu công chúa không còn gì để nói, nhưng lại không hề đề cập đến khôi phục hôn ước. Thẳng đến bây giờ lại truyền đến tin tức chọn phò mã... “
Lạc Tử Dạ nghe xong thì thở dài một cái, trải qua một hồi bổ não, xem như nàng đã hiểu được vài phần. Mở miệng phân tích: “ Vì thế theo tình tiết của truyện xưa, lúc Phượng Vô Trù còn trẻ, còn quá bốc đồng, không tiếp thu được ý chỉ của phụ hoàng, cho nên đã kháng hôn! Nhưng hai năm sau hắn lại thấy hối hận, phi thường ghen ghét với phò mã của Vô Ưu công chúa, vì thế mà cực kì hung tàn giết chết tình địch! Hơn nữa lại nỗ lực một thời gian dài hy vọng có thể vãn hồi được tâm của Vô Ưu công chúa nhưng đã 5 năm một cái lông cũng không nhận được! Bây giờ lại truyền đến tin tức Vô Ưu công chúa tìm phò mã nên hắn thập phần khổ sở nên mới... “
Cho nên đêm qua mới lên cơn biến thái muốn nàng ngủ cùng hắn. Cảm tình bị kích thích cùng tổn thương quá lớn nên thiếu chút nữa đem bản thân phát triển theo khuynh hướng đoạn tụ?
Nghĩ tới đây, lòng Lạc Tử Dạ lại tràn đầy đồng tình với hắn. Hơn nữa đã quyết định tha thứ cho hắn một chút, mở miệng nói: “ Nguyên lai mọi chuyện là như vậy, khó trách tính cách của hắn lại ác liệt biến thái như vậy. Hắn bị thương tình cảm nặng nề lại không có ai quan tâm nên mới sinh ra vấn đề về tinh thần. Cho nên gia xem xét ở việc hắn là người đang thất tình miễn cưỡng tha thứ cho hành vi quá phận của hắn. Về sau nếu không có việc gì gia sẽ cấp cho hắn một chút ấm áp cùng an ủi, cho hắn cảm nhận được sự tốt đẹp của thế gian này, từ đó mà thay đổi triệt để, làm người thêm lần nữa. Không cần tìm gia cấp phiền toái thê
nữa! “
Lạc Tử Dạ nghiêm túc đem lời này nói ra còn gật gật đầu mấy cái.
Lộ nhi cùng Đạp Đạp liếc mắt nhìn nhau, khóe mắt cùng khía miệng đều không nhịn được mà run rẩy, sâu sắc mà khâm phục trí tưởng tượng của thái tử! Hơn nữa theo như tính tình của Nhiếp Chính Vương Điện hạ, nếu như giống với lời nói của thái tử thì hắn cắc chắn sẽ không quan tâm cái gì mà trực tiếp đem Vô Ưu công chúa về làm vương phi, việc gì phải cho phép nữ nhân của mình tái giá? Nhưng là các nàng không dám tùy tiện mở miệng, nếu như phản ánh lập luận của thái tử e là sẽ chọc giận thái tử mất!
Nhưng thật ra Nhiếp Chính Vương Điện hạ vừa được thuộc hạ hầu hạ mặc quần áo xong liền cảm thấy sau lưng có một trận rét run. Hắn hoàn toàn không biết chính mình đã bị Lạc Tử Dạ liệt vỡ người bị thất tình, cần sự ấm áp cùng sẻ chia của mọi người...