Khỏi phải nói, cơn tức giận trong lòng nàng lúc này cơ hồ có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh, hai mắt trừng trừng nhìn về phía Phượng Vô Trù, tựa như hai tòa núi lửa lúc nào cũng có thể phun ra vậy. Sắc mặt của đại hoàng tử bỗng biến thành màu đen, trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, y như con tắc kè hoa không ngừng biến sắc. Lời này của Phượng Vô Trù khác gì sỉ nhục y công khai trước mặt mọi người, trước thì làm bộ tán dương phụ hoàng và Long Chiêu quốc, sau lại rõ rõ ràng ràng làm bẽ mặt một mình Võ Hạng Dương y!
Y mím môi, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, sau đó mới nói: “ Cho dù là vậy, hoàng muội vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Nhiếp chính vương lại dùng những lời nói gây tổn thương đối với nữ tử như thế, ngài cảm thấy có hơi quá đáng hay không? Đây chính là phong độ ngày thường của ngài đấy sao?”
Ái chà... y là đang chất vấn lễ nghi quý tộc của con em thế gia ấy mà. Tuy nói ở cổ đại địa vị nam nữ phân biệt rạch ròi như trời Nam đất Bắc,nhưng đã là nam nhân khi đối diện với nữ tử thì phải xử sự như một bậc quân tử đức hạnh khiêm nhường. Đại trượng phu chính là người có tấm lòng bao dung độ lượng, biết nhẫn chịu nhịn, biết co biết giãn,ấy mới là kẻ thuần thục, thấu hiểu đạo lý, văn hóa toàn diện!
Phượng Vô Trù nhướn mày, tựa như có chút hứng thú. Tay đặt trên ghế vương lúc này cũng thả xuống đặt trên đùi, người hơi ngả ra phía sau, chống má liếc nhìn Võ Hạng Dương. Sáo mặc ngọc đung đưa theo động tác nhịp nhàng của hắn, ngũ quan giống như được điêu khắc tinh xảo, nhìn từ một bên giống như núi cao sông dài linh khí bức người, cái gì gọi là tuyệt đại phong hoa chứ? Ngôn ngữ tầm thường làm sao có thể miêu tả được nét tuấn mỹ, yêu mị của hắn, mà dẫu có...âu cũng chỉ trên trời mới có, chứ trong xã hội loài người tuyệt không thể nghĩ ra!!
Hắn nhếch môi khinh miệt: “ Ồ? Phong độ của bậc quân tử đối với nàng? Nàng ta xứng sao?”
Lạc Tử Dạ lấy tay ôm trán, cúi đầu thở dài bất lực. Thật đáng tiếc, kẻ này vốn là người theo khuynh hướng tôn thờ chủ nghĩa cực đoan. Tất cả lời nói của hắn đại ý chỉ bao hàm mấy câu này: “ Ông đây là trời, lời của ông dù đúng hay sai đều là vương đạo! Kẻ nào khiến ông chướng mắt lập tức lăn ngay cho sạch đất! Làm sao? Muốn ông tôn trọng mi? Nhìn lại mình đã là cái quái gì chưa rồi hãy đòi hỏi? Thế nào? Không phục? Tới chiến!”
Phân tích kĩ càng thì Phượng Vô Trù chính là kẻ rất có thực lực, thậm chí là cường đại, nhưng người này trước giờ đều chuyên quyền độc đoán, cao cao tại thượng, không kết giao với bất kì kẻ nào,lại càng không có đến một nửa người bạn. Người thì đẹp mà nhân phẩm tồi bại! Người hắn đắc tội khẳng định đứng chật mấy dãy phố lớn, nếu một ngày nào đó, hẳn rơi từ trên đỉnh cao danh vọng nhất của đời người thì người muốn giày xéo hắn không biết là bao nhiêu đây?
Tiếc rằng...
Tạo hóa trêu ngươi..... hắn quyền khuynh thiên hạ, ngạo thị triều đình... trông ngóng hắn ngã xuống vực thẳm, đúng là quá viển vông rồi!
Võ Hạng Dương tức muốn hộc máu nhưng một câu cũng không dám nói, nhất thời đứng hình tại chỗ. Long Chiêu tam công chúa lấy khăn chấm nước mắt, khó khăn lắm mới không làm hỏng lớp son phấn trên mặt, cố bảo trì hình tượng hoàng hoa khuê nữ, lạnh lùng lên tiếng: “ Cho dù Võ Lưu Nguyệt ta có xứng hay không, cũng đâu có liên quan đến nhiếp chính vương! Bản công chúa đang nói đến thái tử quý quốc, nhiếp chính vương một mực cho rằng thái tử là sủng vật của ngài, nhưng thái tử có thừa nhận sao? Nếu như không có, chẳng phải nhiếp chính vương ngài đang lo chuyện bao đồng sao? Có lẽ được ngài coi trọng cũng chỉ có phụ hoàng của ta, cổ nhân có câu, đánh chó cũng nên ngó mặt chủ, thỉnh cầu nhiếp chính vương lưu cho phụ hoàng ta chút mặt mũi!”
Quá thần kì...nàng ta được nuôi lớn bằng cái quỷ gì vậy?Chỉ vì muốn tách Phượng Vô Trù ra khỏi vụ việc,cũng tiện cho việc công kích Lạc Tử Dạ mà nàng ta sẵn sàng ví mình mới chó... Sắt không rèn rũa cẩn thận thì cũng chẳng ra cái giống gì, thật là thiếu phong độ tới mức thảm thương...
Lạc Tử Dạ hai mắt trợn như muốn lồi cả ra ngoài, trong lòng nghẹn khuất, nàng nào đã châm chọc gì đến bà la sát Võ Lưu Nguyệt này đâu, mà cớ sao nàng ta cứ như quỷ ám riết không thôi vậy?
Nàng giả bộ ho khan mấy tiếng, hắng giọng: “ Tuy chuyện sủng vật là một mình nhiếp chính vương tự luyến. Nhưng màn ca vũ vừa rồi của bản thái tử dùng để hiến tặng cho phụ hoàng và nhiếp chính vương, tốt xấu gì cũng đâu có can hệ đến tam công chúa người! Công chúa là khách, khách lại ngang nhiên phê phán chủ nhân, đây là phép tắc lễ nghĩa của Long Chiêu sao?”
Mặc xác thân phận nàng ta là cái gì công chúa hay không công chúa, nhưng Lạc Tử Dạ ta đây hiện tại chính là một “Nam nhân” chân chính. Nam nhân phải có phong phạm của quân tử, vì thế nàng nhịn, nhịn không chửi bậy, nhịn không nhảy vào xé xác nàng ta.
Mà Phượng Vô Trù khi nghe những lời đấy bèn nghiêng đầu liếc xéo Lạc Tử Dạ. Ánh mắt âm u thăm thẳm lại tựa như bất mãn không vui... Quạc quạc... Lạc Tử Dạ vô tình dòm thấy biểu cảm nho nhỏ này, không biết sao...trong lòng chấn động, tim đập bịch bịch... Nàng đỏ mắt nhìn hắn mê mẩn, không ngừng nuốt nước bọt ừng ực... Kiêu ngạo như sương, cao quý như ngọc, gương mặt này mang lực sát thương thật dữ dội, hơn nữa lại tỏa ra sức hấp dẫn đến khó tả....thần thánh ơi, tạo hóa sao lại khéo trêu đùa lòng người đến vậy...
Mà Phượng Vô Trù sau khi tặng nàng ánh mắt khinh bỉ lại quét về phía Hiên Thương Dật Phong, tay hơi nâng chén rượu, trầm giọng đáp lại Võ Lưu Nguyệt: “ Không sai, cô vương vẫn luôn dành sự tôn trọng với võ thần Long Chiêu hoàng đế! Không chỉ vậy, đối với Hiên Thương đế và Phượng Minh Đế, Cô vương cũng rất thưởng thức, từ lâu luôn mong mỏi cơ hội thể kết thâm giao với hai vị ấy!” Hắn vừa nói vừa thản nhiên lia mắt lướt qua Hiên Thương Dật Phong rồi lại sang Minh Dận Thanh ngồi kế bên cạnh. Hiên Thương Dật Phong giật mình sửng sốt, khuôn mặt dịu dàng tao nhã trong phút lộ ra vẻ không tự nhiên, sau đó rất nhanh mỉm cười che giấu sự gượng gạo. Sắc mặt của Minh Dận Thanh tím ngắt nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt!
Tất nhiên, ai ai cũng đều minh bạch, chân chính rõ ràng, mọi người trong nháy mắt tâm sáng như tuyết. Như thế nào còn không biết lời của nhiếp chính vương là một vốn bốn ý. Hắn nào có muốn kết giao với kẻ nào, ám chỉ của hắn...đám đại thần thành tinh này chỉ cần nghe là bắt sóng ngay tắp lự!
Phượng Minh đế vốn là một kẻ háo sắc dâm loạn vang danh thiên hạ, ngày ngày chỉ có một việc uống rượu chiêu kĩ “ luyện công “, Minh Dận Thanh thèm muốn ngôi vị đã từ lâu, giờ phút này vô tình bị Phượng Vô Trù chọc đúng nhọt, sắc mặt nhăn nhúm cũng có thể lý giải. Nhưng Hiên Thương Dật Phong thì thật làm cho người ta thắc mắc không thôi! Một Hiên Thương Phong vương không màng danh lợi lại có mối giao hảo rất tốt với hoàng đế, cớ sao lại....
Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ đại điện, cuối cùng vẫn là lão hoàng đế mở lời can gián: “ Được rồi, hôm nay là thọ yến của trẫm. Nếu có bất kì tiếp đãi nào chưa được chu đáo mong chư vị nể mặt trẫm rộng lượng bỏ qua. Mời Long Chiêu đại hoàng tử và tam công chúa ngồi xuống trước đã. Sự việc lần này trẫm sẽ đích thân chuyển quốc thư giải thích rõ ràng với Long Chiêu hoàng!”
Ôi...lão hoàng đế là tạo áp lực với Võ Hạng Dương đây mà. Nói đi nói lại, vẫn là các ngươi gây sự trước, đạo lý nằm chắc trong tay chúng ta rồi. Không phục thì lập tức cuốn gói trở về, ta sẽ cùng cha người giải quyết rõ ràng để xem cuối cùng ai mới là kẻ bị chất vấn!
Võ Hạng Dương lộ ra vẻ mặt của người thua cuộc, cố nặn ra vẻ nhã nhặn hiếm thấy, y hít một hơi thật sâu,nghẹn một lúc mới lên tiếng: “ Là hoàng muội vô lễ mạo phạm thái tử quý quốc trước. Mong bệ hạ, thái tử và nhiếp chính vương thứ lỗi! Phụ hoàng một lòng chuyên tâm luyện võ, lại hay cải trang vi hành, mấy chuyện cỏn con như thế này...thật không dám phiền đến bệ hạ phải đích thân xử lý! Bản điện hạ trong người có chút không thoải mái, xin được cáo lui trước! Y đã nhận thua tất nhiên cũng không có ngu mà ở lại để kẻ khác cười thối mặt.
Thường thì thọ yến sẽ tổ chức từ hai đến ba ngày, hoàng đế ngồi trên ghế rồng lập tức lên tiếng: “ Mau, mau đưa Long Chiêu đại hoàng tử và tam công chúa về tẩm cung nghỉ ngơi!
“ Cáo từ!” Đôi huynh muội mắt trợn như chuông, hậm hực đi theo tiểu thái giám.
Nhất thời không khí đại điện lại trở nên tĩnh lặng, thậm chí còn có chút lúng túng. Hiên Thương khẽ cười, nụ cười ấy tao nhã ấm áp như gió xuân thổi qua mặt nước, lại như đám mây lơ lửng cuối trời, tinh khiết, ngọt ngào như tiếng suối róc rách chảy trong khe núi... khiến cho người ta ngứa ngáy từ gan bàn chân đến tận đáy lòng... xoa dịu hẳn bầu không khí gượng gạo: “ Long Chiêu đế Võ Tu Hoàng thích du tẩu chốn giang hồ đích xác như lời đại hoàng tử vừa nói. Ngài ấy vốn là huynh đệ kết nghĩa với bản vương, chúng ta cũng không câu nệ lễ tiết nên thường gọi thẳng danh tính, không biết mấy vị đại nhân ở đây đã có người nào gặp qua chưa?”
Nghe thấy lời này, mọi người nhao nhao đáp lại, người nói có, kẻ bảo không, thành công xua tan bầu không khí u ám........ Tiếng thái giám the thé từ ngoài điện truyền vào, sứ giả chư hầu lục đục dâng lễ vật chúc mừng... Người người hân hoan chúc tụng, chỉ riêng Lạc Tử Dạ lúc này chẳng khác nào tên lưu manh vô lại quần áo lụa là trong truyền thuyết, vẫn đang hau háu nhìn về phía nhiếp chính vương điện hạ, gương mặt như kẻ mê sảng, miệng thì lẩm bẩm....công khai ngắm trai đẹp không hề coi ai ra gì... Quả thực xung quanh mỹ nhân không thiếu, nhưng một khắc vừa rồi giống như đã khảm sâu trong trái tim của nàng, khuôn mặt này... con mẹ nó, ám ảnh quá mà!
Trong phút chốc, bốn phía tiếng thảo luận ào ào nổi lên, tiếng thở dài, thanh âm khinh bỉ, sự khinh thường, đồng thời đồng loạt vang đầy đại điện. Lại có thể ở trường hợp nghiêm túc bậc này, cư nhiên còn không quên ngắm mỹ nam tử, thật sự không hổ biệt danh được kinh thành đặt cho a................
Quan sát thấy bên ngoài sắc trời chạng vạng tối, hoàng đế mở miệng nói: “ Mời chư vị sứ giả lưu lại trong cung, các ái khanh cũng sớm trở về đi thôi. Trẫm mệt mỏi rồi, trở về tẩm cung trước!”
“ Cung tiễn bệ ha!” Đám người đồng loạt cung kính cúi đầu..... Lại nói, sắc mặt Lạc Tử Dạ hết sức căng thẳng, cũng chỉ vì nghĩ cách bỏ trốn mà đầu sắp to thành cái đấu đến nơi rồi. Từ nãy giờ nàng vẫn lẩm bẩm đọc chú tự thôi miên bản thân, chỉ hi vọng Phượng Vô Trù vừa không nhìn thấy mình, vừa bị mất trí nhớ,.... Kết quả là vừa mới khom lưng rón rén ra đến cửa, bỗng thấy hơi thở quỷ dị quanh quẩn như gió thổi bên tai làm cho nàng lông tóc toàn thân dựng ngược. Giọng nói lạnh lẽo âm u như quỷ gọi hồn kề sát vào tai nàng thì thầm, người ngoài trông vào thì tưởng thân mật, kì thực là đang khủng bố: “Hoàng thượng đã hạ chỉ đích thân thái tử đêm nay phải tu sửa lại phủ nhiếp chính vương. Thái tử định đi đâu vậy? “