Edit: nule
Nàng nhìn nhìn cửa, đến một người thủ vệ cũng không có. Chậm rãi đi lên phía trước, đang định gõ cửa, bên trong liền truyền đến thanh âm quen thuộc của phương trượng: “Vào đi!”
Nàng vẫn chưa ẩn nấp thân hình chính mình, cho nên bị phương trượng phát hiện, nàng cũng không cảm thấy kì quái. Nàng không chút do dự liền đẩy cửa bước vào. Vừa mới vào cửa, trong phòng liền truyền tới hương thơm lượn lờ từ lưu hương tỏa ra. Trong không khí dường như có làn khí lưu động khiến người ta không thể nắm bắt nhưng mạc danh cũng không chán ghét.
Xuất phát từ sự tôn trọng đối đối với lão nhân gia nàng chấp tay hành một cái lễ Phật. Phương trượng nhắm hai mắt nhưng dường như thấy được động tác của nàng, lập tức thi lễ trả lại nàng: “A di đà phật, Thái tử mời ngồi!”
Lạc Tử Dạ cũng không khách khí, trực tiếp ở trước mặt hắn quạt hương bồ đoàn ngồi xuống, hai chân mở ra, tư thái vui mừng.
Nàng đang định nói truyện, phương trượng liền trước mở mắt ra, khẽ mỉm cười mở miệng: “Thái tử tới nơi này mấy ngày nay, sinh hoạt đã thấy quen chưa?”
Lời này tựa có thâm ý khác.
Lời này vừa rơi xuống, Lạc Tử Dạ đồng tử liền hơi hơi mị mị, có điểm phòng bị mà nhìn phương trượng. Tới nơi này, sinh hoạt đã thấy quen chưa? Đây là chỉ tới Quố Tự, hay vẫn là chỉ cổ đại?
Phương trượng thấy chính mình nói ra lời này trong khoảnh khắc Lạc Tử Dạ liền trở nên phòng bị. Hắn lại cười cười, nụ cười kia mang theo điểm phổ độ từ bi thiên hạ, nói tiếp: “Thỉnh Thái tử yên tâm, lão nạp đối với Thái tử không có nửa phần ác ý! Nếu không, cũng sẽ không khuyên Thái tử không cần ra biển. Lão nạp xưa nay luôn tin tưởng trên thế gian này, phàm là xuất hiện thì đều có nhân quả, Thái tử xuất hiện ở chỗ này cũng tự nhiên có đạo lí riêng, đây là trời xanh cùng Phật tổ an bài, lão nạp tự nhiên sẽ không xen vào, cũng sẽ không lắm miệng, xin Thái tử yên tâm!”
“Ân” Lạc Tử Dạ gật gật đầu, nhưng cũng không có bởi vì lời nói này mà tin tưởng hoàn toàn không chút nghi ngờ, chỉ như thật như giả mà nói: “Bổn Thái tử cũng hi vọng, thật là như thế, bởi vì bổn Thái tử cũng là người từ bi, không hi vọng sẽ phải làm những việc như giết người giệt khẩu!”
Lời của nàng giống như đang trần thuật nhưng không khó để phát hiện ra bên trong lời nói có vài phần uy hiếp.
Phương trượng nghe vậy nhưng cũng không quá để ý, chỉ cười một tiếng như cũ hiền lành mà ấm áp, như không có nghe được ngữ khí uy hiếp của Lạc Tử Dạ, chậm rãi hứa hẹn nói: “Người xuất gia không nói dối, xin Thái tử yên tâm! Không biết Thái tử đến đây, là vì chuyện gì?”
Vì thế, vấn đề mà Phương trượng nói vừa rồi là “nơi này”, rốt cuộc chỉ nơi nào vẫn không thể xác minh được. Lạc Tử Dạ cũng không tính toán nói ra, dù sao nếu đối phương nói là chỉ cổ đại, nàng cũng tuyệt đối không thừa nhận, vậy nói hay không nói cũng không có gì khác biệt.
Nàng trên dưới đánh giá Phương trượng trong chốc lát mở miệng nói: “Phượng trượng nếu bổn Thái tử nhớ không nhầm, là chính ngài mời bổn Thái tử tới!” nếu không phải như vậy nàng cũng đâu có mặt dày không biết xấu hổ mà tới cửa tìm người!
Phương trượng nghe xong lời này, chấp tay hành lễ, lại nói một câu “A di đà phật” xong mới nhìn Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Chính là, nguyên nhân Thái tử đến đây, cũng không phải bởi vì lời mời của lão nạp không phải sao?”
Nghe hắn nói vậy Lạc Tử Dạ mới nhận rõ người trước mắt mình là cao nhân mà không phải thần côn. Hoặc là thực sự đoán được mệnh, không thì chính là chỉ số thông minh cao, giỏi suy đoán. Vì thế biểu tình của nàng cũng kính trọng hơn vài phần, gật đầu mở miệng: “Đúng vậy! Ở trong mắt bổn Thái tử, nhân sinh có lẽ sẽ trải qua ít nhiều chuyện phức tạp, là tốt hay xấu cùng với tương lai vận mệnh, mấy thứ này phương trượng có lẽ biết nhưng bổn Thái tử cũng không muốn hỏi! Cuộc đời của một con người sẽ yên lặng mà bình thản trôi qua nhưng nếu sớm biết trước tương lai chính mình sẽ phát sinh ra cái gì thì mọi thứ đều làm theo từng bước, vậy mỗi ngày sẽ mất đi sự mới mẻ cùng với lạc thú trong cuộc sống!”
Lời này cũng là đối với phương trượng giải thích, nàng tới đây sớm hơn, mục đích không phải vì lời nhắc nhở của phương trượng. Bởi vì nàng đối với việc suy đoán chuyện tương lai của mình cũng không có quá nhiều hứng thú.
Phương trượng sau khi nghe xong lời này liền ngẩn người, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được lí giải như vậy từ Lạc Tử Dạ! Lúc sau mới phản ứng lại cười mở miệng nói: “Phần lớn người trong thiên hạ đều cho rằng, lão nạp ở nơi này tính được mệnh, đoán trước tương lai liền có thể tránh được tai họa. Nhưng lời này của Thái tử, trái lại rất mới lạ, lại cũng không phải không có lí. Đúng vậy, sinh mệnh con người sở dĩ cùng người khác bất đồng là bởi vì mỗi người một mệnh số cùng với những chuyện trải qua hết thảy đều không giống nhau. Nếu là mọi chuyện đều biết trước được, liền thật sự mất đi mới mẻ, này cũng coi như thật đáng tiếc!”
Lời này của phương trượng cũng là tán đồng với lí giải của Lạc Tử Dạ. Mà nói xong lời này, hắn rất nhanh lại cười nói: “Bất quá Thái tử cũng không phải người duy nhất cự tuyệt lão nạp suy đoán tương lai, trước Thái tử còn có một người. Người kia cho rằng vận mệnh thế gian đều nắm giữ ở trong tay hắn, không người nào có thể xoay chuyển. Cho nên hắn cũng không tiếp thu bất luận phán đoán hay suy luận nào, chỉ là......”
Chỉ là thiên mệnh bên trong, người nọ......
Nói tới đây, phương trượng không có tiếp tục nói tiếp. Trên thực tế, tiết lộ thiên cơ đối với người tu hành mà nói là cực kì hao tổn tu vi. Cho nên dưới tình huống bình thường hắn chỉ để lộ thời điểm cực nhỏ hơn nữa cũng sẽ không báo cho quá nhiều.
Nhìn gương mặt hiền từ của phương trượng khi nóira lời này, khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi hơi giật giật, dùng đầu ngón chân cũng biết,có thể nói ra lời nói cùng bộ dàng này ngoại trừ Phượng Vô Trù thì căn bẳnkhông có người thứ hai!
Phương trượng hơi dừng lại lời nói, lúc sau lại cười nhìn Lạc Tử Dạ nói: “Như vậy Thái tử tới là vì nội công trong cơ thể người?”
Nghe thấy lời này, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Phương trượng nhìn ánh mắt của nàng, cười mở miệng nói: “Thái tử không cần khẩn trương, lão nạp không có theo dõi Thái tử. Chỉ là Định Viễn trước khi chết nội lực trong cơ thể đều bị rút cạn. Mà kia thời điểm nội lực bị rút ra, cũng không giống bị người bức ra mà ngược lại giống như chính hắn cam tâm tình nguyện, có người phụ trợ mà truyền ra. Này người có thể phụ trợ tất nhiên là Nhiếp Chính Vương. Huống tri lúc trước cũng có người nói đêm qua Thái tử cùng Nhiếp Chính Vương ở bên nhau......Cùng với hôm nay Thái tử ngồi xuống vững vàng, thật là trung khí so với hôm qua đã hơn rất nhiều......”
Kì thật lời nói này cũng đã nhắc nhở Lạc Tử Dạ một vấn đề. Trên thực tế, nàng cũng không xác định được nguyên nhân Phượng Vô Trù giúp nàng, mà hắn nói chờ đợi nàng đi siêu việt hắn, lí do như vậy cũng quá biến thái, nàng cũng không có tin tưởng hoàn toàn. Chỉ là những lời này cũng không cần phải nói với phương trượng.
Nàng gật gật đầu, mở miệng cười nói: “Như vậy, nếu phương trượng đã suy đoán ra chuyện này, thì bổn Thái tử cho rằng phương trương cũng nên biết nguyên nhân bổn Thái tử tới nơi này. Phương trượng cùng Định không đại sư là đồng môn, nếu ngài có biện pháp giúp ta sử dụng nội lực này, vậy xin phương trượng không tiếc chỉ giáo!”
Nói xong lời này, nàng hơi hơi cúi đầu, thi lễ, có vẻ thập phần thong dong mà có lễ.
Phương trượng nhìn nàng trong chốc lát, mở miệng nói: “Chỉ giáo không giám nhận, chỉ là Thái tử xác định chỉ vì chính mình hứng trí đánh cược mà liền phải tiếp thu mấy thứ này? Tin tưởng nếu Thái tử muốn khống chế nội công đó chỉ vì giận dỗi như vậy Định Viễn ở dưới chín suối biết được, cũng sẽ không cảm thấy cao hứng!”
Bên trong lời này mang theo điểm không ủng hộ.
Lạc Tử Dạ cũng không hỏi hắn vì sao biết chính mình với người giận dỗi. Nhưng là ánh mắt kia lại lãnh đạm thản niên mà trân thành nói: “Phương trượng, bổn Thái tử cũng không phủ định lời Phương trượng nói, nhưng bổn Thái tử cũng không cho rằng chính mình chỉ là đang giận lẫy. Người sở dĩ bị người khác khi dễ là bởi vì chính mình không đủ cường đại, bởi vì mình không có được không đủ nhiều. Cho nên chỉ có thể cúi đầu trước người có thế lực hơn. Người không có năng lực thì không có tôn nghiêm, càng koong có tư cách cường điệu tôn nghiêm của mình. Cho nên bổn Thái tử cho rằng muốn hóa giải những công kích bén nhọn cùng ức hiếp đó tất nhiên là phải nâng cao năng lực cảu mình.”
Phương trượng khóe miệng trước sau vẫn mỉm cười, thể hiện thái độ bao dung, chậm rãi nghe Lạc Tử Dạ nói xong.
Lúc sau, hắn cũng hoàn toàn không tỏ thái độ gì. Chỉ là chậm rãi từ phía dưới đệm hương bên người mình lấy ra một quyển sách đưa cho Lạc Tử Dạ, lại mở miệng nói: “Võ công trong chùa, từ trước tới nay không truyền ra ngoài. Tất nhiên mục đích là độc chiếm một môn tuyệt học, bảo hộ Long Mạch! Hiện giờ Long Mạch đã mất, chuyện này cũng không có gì phải kiên trì nữa, giúp Thái tử cũng không phải không thể. Đây là Định Viễn trước đó đã lưu lại bản chép tay, trong chùa chúng ta hắn là người có võ công cao nhất. thứ này nếu Thái tử hảo hảo xem, tất nhiên sẽ có chỗ giúp ích đối với Thái tử!”
Lạc Tử Dạ lập tức cúi đầu, vươn đôi tay kính cẩn mà tiếp nhận bản chép tay mở miệng nói: “Đa tạ phương trượng!”
Phương trượng đem bản chép tay giao cho nàng, chậm rãi cười cười. Song thủ hợp trưởng, nhắm hai tròng mắt lại lúc này mới mở miệng lại mang theo chút hương vị nhìn thấu: “Người sở dĩ theo đuổi cường đại cũng là vì chính mình mà thôi. Tuyệt đối đừng chỉ vì người khác lăng nhục ức hiếp, điểm này, lão nạp hi vọng Thái tử hiểu rõ!”
Hắn vừa nói xong lời này Lạc Tử Dạ liền ngẩn người, lúc sau mới phản ứng lại. Đúng vậy theo đuổi cường đại chỉ vì giúp tăng lên cường hóa chính mình. Cũng không nên bởi vì người khác, không nên bởi vì người khác làm như thế này mà chính mình liền phải làm như vậy. người là vì chính mình mà tồn tại, trước nay đều không phải mà cũng không nên vì người khác! Cho nên nàng theo đuổi nỗ lực là vì để chính mình trở nên cường đại mà không nên chỉ vì bị Phượng Vô Trù ức hiếp. Nếu chỉ vì Phượng Vô Trù thì nhân sinh quan của nàng cũng quá hẹp hòi đi!
Nghĩ tới đây, nàng cúi đầu nói: “Đa tạ phương trượng chỉ điểm, bổn Thái tử hiểu rõ!”
Phương trượng nghe vậy, gật gật đầu, nói: “Sắc trời không đã không còn sớm, lão nạp cũng không giữ lại nữa, Thái tử mời trở về đi! Chỉ xin Thái tử nhớ rõ, Định Viễn lâm chung giao phó, không nên cô phụ sự kì vọng của hắn!”
Nếu là lúc lâm chung giao phó vậy cũng chính là câu kia, thỉnh nàng cần phải lấy thiên hạ chúng sinh làm trọng.
Nàng gật gật đầu cất quyển bí kíp võ công, liền lui ra ngoài. Cũng duỗi tay sờ soạn bí kíp kia vài cái, cảm thấy ít ngày nữa chính mình sẽ trở thành một cái cao thủ võ lâm. Trong đầu xuất hiện mĩ cảnh chính mình đem Phượng Vô Trù treo lên đánh!
Nàng tuy rằng nàng đã suy nghĩ kĩ theo đuổi cường vì chính mình rồi, nhưng nếu cường đại rồi cũng nên cũng nên giáo huấn tiện nhân một chút, phải không?
......
Mà trước mắt tin tức Lạc Tử Dạ tới tìm phương trượng, lúc sau liền truyền tới các phòng.
Minh Dật Thanh là nghi hoặc, ngay tức khắc liền phái người đi tìm hiểu, Lạc Tử Dạ chạy đi tìm phương trượng là vì cái gì?
Long Ngạo Địch là lo lắng, cũng lập tức phái người đi điều tra nghe ngóng, phương trượng rốt cuộc đã nói gì với Lạc Tử Dạ. Trong khoảng thời gian này không, Lạc Tử Dạ luôn làm nhưỡng điều không được đàng hoàng, hi vọng phương trượng sẽ không tính ra tương lai nửa kia của Lạc Tử Dạ là ai, đồng thời cái kia cùng mình có cái gì, khụ khụ......Không nên có liên hệ!
Hiên Thương Dật Phong nghe xong cũng chỉ là nhàn nhạt mà cười cười, lại cho người đi nhìn chằm chằm tẩm cung của Lạc Tử Dạ, xem kế tiếp còn cùng người nào tiếp xúc không.
Còn với Nhiếp Chính Vương điện hạ, sau khi nghe tin này liền kéo kéo khóe môi, cười đến ý vị khó lường.
Nhưng lại thấy Diêm Liệt ấn đường nhảy nhảy, hỏi một câu: “Vương, Thái tử không phải là đi hỏi phương trượng tương lai số phận của hắn như thế nào, khi nào mới có thể đem ngài đạp dưới chân đi?”
Phượng Vô Trù quét mắt liếc hắn một cái, không chút để ý hỏi: “Ngươi cảm thấy sao?”
Diêm Liệt đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi phản ứng lại liền lắc đầu: “Thuộc hạ cảm thấy Thái tử không phải là người nhàm chán như vậy, nói vậy là vì nội lực của Định Viễn sư phụ......” Nhìn dáng vẻ của Thái tử là chuẩn bị hành động thật! khó trách hắn vừa mới phát hiện, sau khi vương nghe thấy tin tức này tâm tình tựa hồ không tồi.
Hắn vừa nói ra lời này, Phượng Vô Trù gật đầu tán thưởng, tính lấy bầu rượu rót rượu. Đúng lúc này, một hộ vệ từ ngoài cửa tiến vào, quỳ một gối xuống đất, mở miệng nói: “Vương Đế Thác bên kia truyền đến tin tức. Đế Thác Vô Ưu công chúa, ít ngày nữa sẽ đem gả cho tân khoa Trạng nguyên, tuy là gả lần hai, nhưng Đế Thác hoàng đế vẫn dự định sẽ tổ chức long trọng!”
Lời này vừa nói ra, Phượng Vô Trù tay đang dự tính bưng lên cái ly bỗng ngừng lại. Sửng sốt trong chốc lát mới mở miệng nói: “Nàng là tự nguyện sao?”