Hai người cùng nhau đi trong con hẻm. Con đường vắng lặng. Nơi đây không gần trung tâm thành phố, khách du lịch không nhiều, chỉ có tiếng hát và tiếng cười phát ra từ những quán bar nhỏ bên đường.
Cố Cẩn Diệc cúi đầu, nhìn ánh trăng tràn ra khắp con đường, giống như những mảnh bạc vụn.
Anh giẫm lên ánh trăng, không ngăn được bản thân nhớ đến Phó Trầm.
Cố Cẩn Diệc từng nói với Phó Trầm rằng nếu có cơ hội sẽ đưa anh ấy về lại nơi mình từng học.
Bây giờ khi anh thực sự ở đây, người bên cạnh anh không phải là Phó Trầm, mà là Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc quay lại nhìn hắn.
Tạ Hoài Chu nhận ra tầm mắt của anh, hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Khi hắn hỏi những lời này, họ vừa đi ra ngoài hẻm, đèn sáng rọi vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc mờ mịt đáp: "Không có gì."
Anh hôm nay thật sự say. Rượu tác dụng chậm làm đầu Cố Cẩn Diệc bây giờ như hồ nháo, thế nhưng anh không hề biết.
Một lúc sau, Cố Cẩn Diệc nói nhỏ với Tạ Hoài Chu: "Tôi chưa muốn về, muốn đi thuyền cơ."
Thuyền mà Cố Cẩn Diệc nói là một chiếc thuyền đuôi nhọn đang đậu dưới nước, màu sơn như ngọc. Đây là thuyền tự lái, chỉ cần trả tiền trước, nó sẽ đi theo lộ trình được lập trình sẵn.
Cố Cẩn Diệc nhìn chằm chằm vào con thuyền hồi lâu, giống như một đứa trẻ nhìn viên kẹo trong lọ thủy tinh.
Tạ Hoài Chu hiếm khi thấy Cố Cẩn Diệc lộ ra dáng vẻ này. Hắn đưa anh đến bên mép nước, làm theo ý định của Cố Cẩn Diệc, chọn con thuyền màu xanh ngọc rồi tự mình trả tiền.
Sợ Cố Cẩn Diệc không thể đứng vững, hắn tiến đến ôm lấy Cố Cẩn Diệc. Cố Cẩn Diệc cũng ngoan ngoãn ôm lấy cổ Tạ Hoài Chu.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ nghĩ rằng họ là một cặp đôi thừa dịp bỏ trốn trong đêm.
Cùng lang thang trên một con thuyền mà không màng đến thế giới.
Dòng sông bây giờ vắng lặng, không còn tấp nập tàu thuyền như ban ngày nữa. Con đường dọc bờ sông cũng không còn bóng dáng du khách.
Cố Cẩn Diệc yên lặng nằm dài trên tay vịn nhìn cảnh vật trên mặt nước với ánh mắt thất thần. Anh thỉnh thoảng lại lầm bầm với Tạ Hoài Chu, nào là nói đã đến một nơi nào đó, rượu trong quán rất khó uống, còn muốn uống nước, đồ lừa đảo.
Tạ Hoài Chu cũng yên lặng lắng nghe, gần như là say mê mà ngắn nhìn Cố Cẩn Diệc.
Khi đi qua một cây cầu đá, Cố Cẩn Diệc bất ngờ đưa tay ra, chỉ vào một nhà thờ trên bờ, nói với Tạ Hoài Chu: "Nhà thờ này là nơi mà nữ thống đốc Roselle đã gặp người yêu của mình cách đây 1200 năm. Vì vậy nơi đây được coi là biểu tượng của tình yêu. Tất cả những người yêu nhau cùng đến nhà thờ sẽ không bao giờ bị chia cắt."
Tạ Hoài Chu nhìn theo hướng tay của Cố Cẩn Diệc, chỉ thấy một nhà thờ nhỏ, màu trắng tinh khiết, tuy rất đẹp nhưng cũng không khác gì những nhà thờ khác.
Con người là vậy. Luôn mong muốn thêm phần lãng mạn cho những thứ không có cảm xúc.
Nhưng Tạ Hoài Chu lại nghe thấy Cố Cẩn Diệc lẩm bẩm:
"Truyền thuyết này sai rồi. Hầu như tất cả các cặp đôi của đại học Rander đều sẽ đến đây. Thế rồi chẳng phải đến lúc tốt nghiệp rồi cũng chia tay hay sao."
Tạ Hoài Chu không thể nhịn cười.
Thật đúng là một cái kết không ngạc nhiên cho lắm.
Hắn thấp giọng hỏi Cố Cẩn Diệc: "Em đã đến đây bao giờ chưa?"
Tạ Hoài Chu không cố ý ghen, nhưng hắn vẫn ghen.
Cố Cẩn Diệc xuất sắc như vậy, dù ở đại học Rander hay chỉ là đi ngang một con đường hay ngõ ngách đều sẽ khiến người khác quay đầu ngưỡng mộ. Chắc không ít người muốn lừa Cố Cẩn Diệc đến nhà thờ này để cùng đầu bạc răng long.
Phải mất vài giây sau, Cố Cẩn Diệc mới hiểu được ý của Tạ Hoài Chu.
Anh vẫn ghé vào tay vịn, thẫn thờ nhìn nhà thờ.
Nhà thờ dưới màn đêm không còn náo nhiệt như ban ngày. Nhưng là vì thánh địa của các cặp đôi yêu nhau đến lễ bái nên cửa nhà thờ quanh năm rực rỡ sắc hoa. Họ đến đây cùng nhau ước nguyện cho trái tim sẽ không bao giờ thay đổi.
"Không, tôi chưa từng đến đây."
Trong giây lát, Cố Cẩn Diệc như quên mất sự tồn tại của Tạ Hoài Chu. Anh nhìn vào nhà thờ, lẩm bẩm một mình: "Khi tôi hai mươi tuổi, tôi từng muốn dẫn một người đến đây. Tôi muốn bước vào nhà thờ cũng với người đó, cùng nhau dâng một bó hoa. Tôi biết việc này thật vô nghĩa, chỉ có mấy cặp đôi ngốc nghếch mới làm. Nhưng tôi không nhịn được muốn làm điều đó với anh ấy."
Cố Cẩn Diệc nhìn chằm chằm vào nhà thờ. Dưới ánh trăng, mặt trăng soi rõ những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên gương mặt anh.
Cố Cẩn Diệc thì thầm: "Tôi đã từng yêu anh ấy rất nhiều. Muốn cùng anh ấy bạch đầu giai lão. Nhưng anh ấy không muốn tôi nữa."
Cố Cẩn Diệc trong nháy mắt như biến trở về dáng vẻ tuổi hai mươi. Gương mặt trẻ trung, nét trẻ con còn nguyên trên khuôn mặt, khờ dài mà dũng cảm đem lòng yêu một người.
Tim Tạ Hoài Chu đột nhiên nhảy loạn xạ, nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của Cố Cẩn Diệc.
Màn đêm thật yên tĩnh. Hắn thậm chí có thể nghe thấy lòng mình đầy tiếng hỗn độn.
Tạ Hoài Chu biết Cố Cẩn Diệc đã say, lời nói còn không biết đúng sai.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được, khô giọng hỏi: "Nếu bây giờ người đó xuất hiện trước mặt em, em còn dẫn anh ta đi không?"
Cố Cẩn Diệc cũng nhìn vào nhà thờ.
Lúc này, anh không biết được ai đang ở bên cạnh mình.
Làm sao lại có người có giọng nói giống như Phó Trầm đến như vậy?
Nhưng ánh trăng sáng quá, khiến anh không thể không mê đắm quá khứ.
Cố Cẩn Diệc đau khổ lắc đầu: "Em không muốn nữa. Anh đã nói dối rồi chia tay em. Em đã tìm anh rất lâu, nhưng tại sao anh không xuất hiện?"
Giọng nói Cố Cẩn Diệc bây giờ làm cho người ta có cảm giác khổ sở đến tan nát cõi lòng.
Tạ Hoài Chu như đóng băng tại chỗ, biến thành một bức điêu khắc im lặng.
Hắn nghe thấy Cố Cẩn Diệc dừng lại rồi lại mơ hồ mà nói:
"Em không muốn cùng anh kết hôn nữa, cũng không muốn cùng anh già đi."
Cố Cẩn Diệc mỉm cười với Tạ Hoài Chu. Nước mắt làm mắt anh mờ đi.
Giống như nhìn thấy Phó Trầm.
Anh nói với "Phó Trầm": "Anh biết không? Em kết hôn cùng người khác rồi. Em cũng có một đứa con rất dễ thương nữa. Em rất, em rất hạnh phúc."
Những ngày không có anh, em vẫn sống rất tốt.
Kết hôn với người mình không yêu hóa ra cũng không đáng sợ lắm.
Em không héo hon, cũng không hề cõi lòng tan nát.
Cứ như vậy mà sống rất tốt.
Cố Cẩn Diệc cười ngặt nghẽo. Nếu không có nước mắt che kín cả gương mặt thì nụ cười đó càng có sức thuyết phục.
"Em không còn yêu anh nữa rồi." Cố Cẩn Diệc thầm thì.
Những lời này rõ ràng rất nhẹ, lại như viên đá ném xuống mặt hồ yên ả.
Ném cho Tạ Hoài Chu trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Thời gian giống như một con sông sáng vắt ngang qua hắn và Cố Cẩn Diệc, cười nhạo hắn không biết lượng sức mình.
Từ lâu, hắn đã trở thành một người xa lạ trong cuộc đời của Cố Cẩn Diệc. Hắn không còn tư cách ngăn Cố Cẩn Diệc khóc.
Tạ Hoài Chu đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cố Cẩn Diệc.
Những giọt nước mắt nóng hổi nhanh chóng trở nên lạnh giá.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Cố Cẩn Diệc. Nhưng một khi bỏ lỡ thời điểm thích hợp, hắn không còn cơ hội để bày tỏ lòng mình.
Một lúc sau, Tạ Hoài Chu nói nhỏ: "Người đó không muốn em. Đó quả thực là một tên khốn nạn. Hãy quên kẻ đó đi."
Hắn hỏi Cố Cẩn Diệc: "Anh sẽ yêu em một lần nữa thay cho người đó, có được không em?"
Cố Cẩn Diệc không trả lời có được hay không.
Bởi vì lúc Tạ Hoài Chu hỏi câu này, Cố Cẩn Diệc bởi vì khóc mà mệt mỏi, ghé vào lòng hắn, ngủ say.
Cố Cẩn Diệc rất nhẹ, dựa vào Tạ Hoài Chu như không có trọng lượng.
Tiếng nước róc rách chảy.
Thế giới im lặng.
Tạ Hoài Chu lại nhìn lướt qua nhà thờ bên bờ, 1200 năm qua, không biết nhà thờ này đã chứng kiến bao nhiêu cuộc chia tay.
- /-
Cố Cẩn Diệc được bao quanh bởi tin tức tố hương biển quen thuộc.
Anh có một giấc mơ thật dài.
Trong giấc mơ của mình, anh trở lại viện dưỡng lão, tìm thấy một người hôn mê đầy máu trong một khu rừng gần đó, vừa nhìn là biết có bao nguy hiểm.
Anh không hiểu sao lại đem người này về. Có thể là bởi vì lúc đó anh vừa bị chẩn đoán bệnh di truyền, bị đuổi khỏi bộ Chỉ huy. Cuộc sống trở thành một đống tro tàn, dũng khí của anh cũng lớn hơn.
Anh đưa người đàn ông kia về biệt thự dưỡng bệnh. Mặc quần áo cho hắn, đút hắn ăn những lọ thuốc bổ quý giá, rồi giấu người đi.
Trong lúc người đàn ông ngủ say, anh phát hiện trên người người này có một tấm chứng minh thân phận bị cháy dở, trên đó có viết "Phó Trầm".
Cầm trên tay tấm thẻ bị cháy, Cố Cẩn Diệc nghĩ rất nhiều chuyện. Nếu Phó Trầm là người xấu thì sẽ đối phó với gã như thế nào. Có nên dùng chảo sắt đập hắn ta hay xịt thuốc mê không. Cố Cẩn Diệc suy nghĩ rất nghiêm túc, bộ dáng muốn thử ngay lập tức.
Thế nhưng sau khi tỉnh dậy, Phó Trầm không trở thành người xấu.
Hắn trở thành một tên lưu manh vừa lạnh lùng vừa khốn nạn.
Gã thích chọc Cố Cẩn Diệc tức giận đến mức hét lên rồi lại ôm anh vào lòng mà hôn môi.
Phó Trầm cấm anh uống rượu, cấm anh thức khuya, cấm anh bỏ bữa sáng. Nhưng hắn sẽ ôm anh đi xem triển lãm trong thị trấn, mua cho anh một chiếc hộp thủy tinh xinh đẹp chứa những thứ quý giá của anh.
Anh làm tình với Phó Trầm, vào mỗi đêm khi các vì sao rơi xuống.
Anh thích đôi mắt của Phó Trầm. Đôi mắt đen đó chứa đầy hình ảnh phản chiếu của anh, đôi mắt nhìn anh như một bảo bối độc nhất vô nhị của hắn.
Anh rơi vào tình yêu này, lầm tưởng rằng bản thân rất may mắn.
Dù mắc căn bệnh di truyền, dù mất đi tri giác, dù bị đuổi khỏi bộ Chỉ huy.
Nhưng ông trời đã ban tặng anh một người tốt như vậy, sẵn sàng yêu anh bằng tất cả tình yêu của người đó ở mảnh đất hoang sơ này.
Nếu sau này Phó Trầm không âm thầm rời bỏ anh, Cố Cẩn Diệc anh có lẽ đã trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này.
- /-
Cố Cẩn Diệc có một giấc mơ thật dài.
Nhưng khi tỉnh dậy và ngày hôm sau, anh hoàn toàn quên mất những chuyện đêm qua cùng với giấc mơ.
Điều đầu tiên Cố Cẩn Diệc nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là Tạ Hoài Chu đang ngồi bên cửa sổ, vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, vẻ mặt có chút mệt mỏi, lẳng lặng nhìn anh, như thế cả đêm không ngủ.
Cố Cẩn Diệc giật mình, đầu có chút choáng váng sau cơn say. Anh xuýt xoa một tiếng, hỏi Tạ Hoài Chu: "Sao anh lại ngồi đó?"
Cố Cẩn Diệc ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhưng không thể nhớ gì từ lúc bước ra khỏi nhà hàng Thủy Triều. Anh chỉ nhớ rằng ông chủ Todd đã chúc anh một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Anh kì quái hỏi Tạ Hoài Chu: "Hôm qua chúng ta trở về như thế nào vậy? Tôi uống nhiều lắm sao?"
Vẻ mặt Tạ Hoài Chu hơi trầm xuống, hỏi anh: "Em không nhớ chuyện hôm qua sao?"
Cố Cẩn Diệc vẻ mặt ngây thơ, cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ một mảng trống rỗng.
Anh ngượng ngùng lắc đầu: "Tôi không nhớ. Tôi có nói loạn gì không?"
Tạ Hoài Chu khẽ chớp mắt, không nói gì.
Hắn đã thức cả đêm để canh Cố Cẩn Diệc. Nhìn phản ứng của Cố Cẩn Diệc lúc này, Tạ Hoài Chu không thể nói là vui mừng nhiều hơn hay tuyệt vọng nhiều hơn.
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc một lúc lâu, thấy anh cũng đang không thoải mái.
Sau một lúc, hắn giải thích nửa thật cho Cố Cẩn Diệc: "Em không nói loạn. Sau khi rời nhà hàng, chúng ta đi thuyền ngắm cảnh rồi về nhà lúc nửa đêm."
Cố Cẩn Diệc cảm thấy nhẹ nhõm, rời giường đi tắm.
Trong lúc Cố Cẩn Diệc rửa mặt, Tạ Hoài Chu mở rèm cửa, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, gọi cho thư kí.
"Giúp tôi sắp xếp một nơi."
Sau khi cúp máy, Tạ Hoài Chu đứng nơi cửa sổ thật lâu, mới chậm rãi uống xong một tách trà đen nóng.
Nước trà đen được pha ấm, nhưng lại không xoa dịu được nỗi lo lắng chất đầy trong lòng hắn bây giờ.