Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố

Chương 52: Chương 52: Phiên ngoại: Đào Đào (1)




Đào Đào đã “qua đời“.

Khi tin tức này được thông báo trên trang web chính thức của đại học Rander, cũng không có thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.

Chỉ có vô số người đã tốt nghiệp đại học Rander chú ý tới thông báo này, đổ xô vào trang web để lại lời nhắn. Họ không thể tin được, cũng bất lực chẳng thể làm gì khác.

Vì Đào Đào không bị hư hỏng gì cả, chỉ là con chip đã quá cũ, không thể sửa chữa được nữa.

Vào một buổi sáng sớm, Đào Đào ngã bất động trong vườn, không thể khởi động lại nữa.

Đó là “cái chết” của người máy.

Người máy nhỏ Đào Đào là ký ức chung của những sinh viên tốt nghiệp đại học Rander từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Giờ đây, những sinh viên này dù có đi khắp nơi, nhưng trong ký ức của tất cả bọn họ đều có chú robot nhỏ nhắn bán sinh tố dưới gốc cây, nở một nụ cười dễ thương.

Đào Đào chính là bảo bối của cố hiệu trưởng để lại. Vì quá yêu thương nó, không muốn để Đào Đào từ giã cõi trần cũng mình, nên trước khi chết hiệu trưởng đã giao Đào Đào cho đại học Rander.

Bây giờ, đại học Rander đã đưa ra một cáo phó cho Đào Đào sau khi chăm sóc người máy nhỏ trong năm mươi năm.

Câu cuối cùng của cáo phó— “Đào Đào là một người máy rất tốt, lại vô cùng hiền lành. Sau khi đã làm bạn cùng mọi người trong năm mươi năm, bây giờ cậu ấy muốn đi tìm Albert của mình.”

Albert, là tên của cố hiệu trưởng.

Trước khi thấy tin tức trên trang web, Cố Cẩn Diệc đã nhận tin từ Khúc Khê.

Nhưng khi lướt qua trang web chính thức của Rander, anh vẫn không khỏi có chút đau buồn.

Ảnh của Đào Đào trên trang web chính thức là ảnh chụp chung với hiệu trưởng Albert.

Hiệu trưởng Albert, một người lạnh lùng và nghiêm túc như vậy, lại sẵn lòng cúi xuống, mỉm cười, để người máy nhỏ đội một vòng hoa lên đầu mình.

Những bông hoa mềm mại phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt và gầy gò của ông trông vô cùng lạc lõng.

Mà ánh mắt ông ấy nhìn Đào Đào dịu dàng mà trìu mến hơn nhiều so với những bông hoa kia.

Đó là ánh mắt của người yêu.

Cố Cẩn Diệc không thể nói ra cảm giác của mình, Khúc Khê cũng im lặng một lúc lâu bên kia quang não.

Hầu hết các giáo sư ở đại học Rander đều biết Đào Đào là người yêu của hiệu trưởng Albert, đặc biệt là những giáo sư lớn tuổi đã tận mắt chứng kiến cách Albert dỗ dành người máy nhỏ của mình hồi đó.

Khúc Khê là một giáo viên trẻ, lại không thích nghe đàm tiếu, nên biết điều đó cũng rất muộn.

Nhưng cô ấy cũng rất thích Đào Đào như những sinh viên Rander khác.

“Đào Đào có thể gặp được hiệu trưởng không?” Khúc Khê thì thầm.

“Có thể.”

Cố Cẩn Diệc nói rất chắc chắn.

Ai biết được liệu một người máy có thể có linh hồn hay không?

Ai biết được mọi người có thể gặp lại nhau sau khi ra đi không?

Nhưng Cố Cẩn Diệc luôn cảm thấy Đào Đào nhất định sẽ có thể gặp được người mình yêu.

Khúc Khê nghe được câu trả lời cũng không phản bác. Cô là người tin vào thuyết vô thần, nhưng lúc này Khúc Khê lại sẵn sàng tin vào điều đó.

“Ngày mốt là tang lễ, anh có muốn qua không?” Khúc Khê hỏi.

“Đi chứ.” Khúc Khê nhìn ảnh của Đào Đào, mỉm cười nói, “Đào Đào có lẽ đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Anh muốn tiễn cậu ấy đi.”

Ngày tiễn đưa Đào Đào vô cùng yên bình.

Tang lễ này chỉ dành cho các giáo sư trong trường và sinh viên tốt nghiệp đại học Rander nhưng vì lượng người đến quá đông và cần giữ trật tự nên mọi người chỉ có thể dành thời gian xếp hàng để tặng cho Đào Đào một bó hoa.

Cố Cẩn Diệc và Khúc Khê cũng xếp hàng trong đám đông, tặng cho Đào Đào một bông hoa hướng dương rồi rời đi.

Kỳ thật, đám tang nên dùng một số loại hoa đơn giản, nhưng Cố Cẩn Diệc cảm thấy có lẽ đây là cái kết mà Đào Đào đã chờ đợi.

Đào Đào đã từng nói qua thích hoa hướng dương, vì vậy anh đã tặng Đào Đào một bông hoa hướng dương như ước nguyện của nó.

Tang lễ này dành cho những người yêu thích Đào Đào, chứ không phải bản thân cậu ấy.

Sau hôm nay, Đào Đào sẽ được chôn cất bên cạnh Albert.

Trước khi ra đi, hiệu trưởng đã sắp xếp mọi thứ cho người máy nhỏ của mình.

Từ khi được sinh ra cho đến khi Đào Đào chết đi, bọn họ không bao giờ tách rời nhau.

Sau khi đặt bó hoa xuống, Cố Cẩn Diệc bần thần đứng chừng mười giây, sau đó nhường lại vi trí cho những người đến sau.

Sau khi hai người ra khỏi hàng, Cố Cẩn Diệc và Khúc Khê theo các giáo sư đi dạo trong trường.

Hầu như tất cả các giáo sư từng gặp Albert đều có mặt ở đây.

Một số người trong số các giáo sư nay đã già, thậm chí còn nghỉ hưu nhưng họ vẫn đặc biệt đến đây.

Cố Cẩn Diệc và Khúc Khê là những người trẻ nhất, chưa tiếp xúc nhiều với cố hiệu trưởng nên hai người chỉ im lặng lắng nghe các giáo sư già trò chuyện.

Các giáo sư già bình tĩnh hơn nhiều so với các sinh viên trẻ tuổi mắt hoe đỏ. Trông bọn họ cũng không buồn lắm, đang cùng nhau kể lại những kỉ niệm về Đào Đào và cố hiệu trưởng.

“Lần đầu tiên thấy Albert đưa Đào Đào ra ngoài, tôi còn đang tự hỏi, chỉ là một người máy thôi mà, có cần xem như bảo bối như thế không.”

“Tôi còn tưởng là hắn đổi tính, muốn hoài niệm cơ.”

“Lúc đó đi du lịch, Albert cũng muốn dẫn đứa nhỏ đi theo, nhưng lúc đó người máy chỉ có thể nằm ở khoang hành lí. Hắn tức giận đến mức trực tiếp bao trọn một cái phi thuyền.”

...

Nói đến đây, một số giáo sư dừng lại, có chút thương cảm, nhưng lại mỉm cười với nhau.

Cũng chính lúc đó, bọn họ mới nhận ra, Albert có tình cảm khác thường với người máy nhỏ bé này.

Đó không phải là một cỗ máy, hay một thành viên gia đình, mà là người yêu duy nhất.

Họ có thể đã không hiểu, hoặc thậm chí là khinh thường, nhưng sau nhiều năm khi Albert đã không còn nữa, mỗi người ở đây mới nhận ra được tình cảm này.

Tôi yêu em, dù em là ai đi chăng nữa.

Là người máy cũng được, không thể cùng nhau già đi cũng không sao.

Chỉ cần em cũng yêu tôi, đó chính là cái kết đẹp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.