Ông ngoại Tạ Hoài Chu nhìn qua trông rất nghiêm túc.
Lúc trẻ Thương Hòa là một quân nhân. Về già không biết làm một trưởng bối từ ái ra sao, gọi Tạ Hoài Chu không phải "thằng khốn nạn" thì cũng là "nhãi ranh".
Nhưng ông cụ cũng chú ý đến khẩu vị của Sở Tiêu Niên, trò chuyện với Cố Cẩn Diệc cũng rất vui vẻ. Biết Cố Cẩn Diệc trước kia ở G61, ông cụ vỗ đùi: "Ai u, ông cũng có một bạn già sống ở đó. Nhiều năm rồi không gặp rồi, có rảnh thì sẽ ghé đó chơi."
Cố Cẩn Diệc cũng chậm rãi thả lỏng lại.
Tuy rằng anh không có nhiều kinh nghiệm với các trưởng bối, nhưng điều này không ngăn cản Cố Cẩn Diệc thân thiết hơn với ông cụ.
Thương Hòa không có quy củ lúc ăn không được nói chuyện, còn cho Cố Cẩn Diệc xem một bức ảnh chụp ông cụ lúc còn trong quân đội khi còn trẻ. Vị sĩ quan trẻ tuổi trong bức ảnh ba chiều tràn đầy thần thái, hấp dẫn vô số ánh mắt của omega, chỉ cần tùy ý đứng một chỗ cũng đã làm tin tức tố bùng nổ.
Cố Cẩn Diệc nhìn ảnh chụp, lại nhìn Tạ Hoài Chu, thấp giọng cười rộ lên: "Hoài Chu có chút giống với ông."
Thương Hòa xua tay: "Nó làm sao đẹp bằng ông. Năm ông hai mươi hai tuổi đã cưới bà ngoại nó về bằng vẻ đẹp trai này đấy. Nó hai mươi chín tuổi mới lừa cháu về, kém xa ông."
Cố Cẩn Diệc bật cười thành tiếng.
Tạ Hoài Chu chế nhạo: "Ông hai mươi hai tuổi có thể cưới được bà ngoại đó là bởi vì ông với bà ngoại có hôn ước với nhau, bằng không bà ngoại mới không thèm để ý đến ông đâu. Bà ngoại nói lúc ấy bà không muốn gả cho ông một chút nào"
Thương Hòa giận dữ, hận không thể lấy chân đá Tạ Hoài Chu ra khỏi cửa.
- /-
Ăn cơm trưa xong, Thương Hòa dẫn Sở Tiêu Niên đi chơi. Ông cụ tuổi này rồi đều rất thích trẻ con, đặc biệt là mấy đứa ngoan ngoan lại hay cười. Nhưng mỗi lần gặp Tạ Hoài Chu thì thằng nhãi này vô cùng chán ghét, không ở lâu với ông cụ được.
Tạ Hoài Chu đưa Cố Cẩn Diệc đi cưỡi ngựa.
Cố Cẩn Diệc cũng biết cưỡi ngựa nhưng không thành thạo lắm. Hồi đó ở Cố gia không ai dạy cho anh nên anh chỉ học lỏm được một chút.
Tạ Hoài Chu cưỡi ngựa với Cố Cẩn Diệc, ôm anh từ phía sau, nói là để hướng dẫn tư thế thế nhưng hai người nắm tay nhau vai kề vai. Một buổi chiều qua đi, không biết Cố Cẩn Diệc có học được gì về cưỡi ngựa không, ngược lại tư thế hôn môi trên lưng ngựa lại vô cùng thuần thục.
Lúc trở về ăn tối, khuôn mặt Cố Cẩn Diệc vẫn còn hơi đỏ, nhất là khi nhìn Thương Hòa, anh gần như không có dũng khí ngẩng đầu.
Tạ Hoài Chu vẫn phong thái bình tĩnh như thường. Đôi môi mỏng nở nụ cười như không có chuyện gì.
Hắn đang nói chuyện với ông ngoại về các dự án đầu tư gần đây của Tạ gia. Dưới gầm bàn, chân hắn dán sát bên chân Cố Cẩn Diệc, đầu gối không biết vô tình hay cố ý mà khẽ đụng vào nhau.
Lớp vải mỏng đó không thể ngăn cản nhiệt độ của cơ thể con người, mang theo chút ái muội không thể che giấu.
Cố Cẩn Diệc không khỏi liếc nhìn Tạ Hoài Chu. Tạ Hoài Chu nhận lấy ánh mắt của Cố Cẩn Diệc, lại như không hiểu mà thu liễm lại.
Hắn nghiêng đầu cùng ông ngoại về vấn đề khai phá hành tinh mới nhưng lại siết chặt tay Cố Cẩn Diệc dưới bàn, buộc Cố Cẩn Diệc phải xòe tay ra, viết lên lòng bàn tay anh.
Cố Cẩn Diệc ước gì mình không biết chữ để không đoán được Tạ Hoài Chu viết gì.
Đây là một thứ tiếng dân tộc đã thất truyền từ lâu, hiện chỉ còn tư liệu chữ viết, Tạ Hoài Chu mới dạy cho anh chiều nay. Nó xuất phát từ một bài thơ tình.
"Dù sáng sớm hay hoàng hôn, tôi đều muốn hôn em."
Tạ Hoài Chu viết rất chậm, chậm giống như một cuộc tra tấn.
Hắn vẫn nói chuyện phiếm cùng ông ngoại, thi thoảng lại liếc Cố Cẩn Diệc một cái. Nhưng mỗi cái nhìn thoáng qua đều như cất giấu một điều gì đó.
Cố Cẩn Diệc bị nhìn có chút rung động.
Lòng bàn tay như rơi vào một ngọn lửa nhỏ, sức nóng len lỏi theo từng mạch máu mà truyền đến tim anh.
- /-
Cũng may sau khi ăn xong, Tạ Hoài Chu không giở trò đồi bại với anh nữa. Hai người nói chuyện phiếm với ông ngoại một lúc thấy đã muộn liền đưa Sở Tiêu Niên về lại nhà phụ.
Ở nhà phụ có phòng trẻ em mới được quét dọn, còn có người chăm sóc Sở Tiêu Niên, Cố Cẩn Diệc không có gì phải lo lắng. Nhưng Sở Tiêu Niên lại không muốn để anh đi. Nhóc con kì kèo hôn ba mình mấy cái rồi mới thả Cố Cẩn Diệc ra.
Sau khi dỗ dành Sở Tiêu Niên, Cố Cẩn Diệc trở về phòng Tạ Hoài Chu.
Hai người ở trong căn phòng mà Tạ Hoài Chu đã ở từ khi hắn còn là một thiếu niên. Vì vậy trong phòng không chỉ có rất nhiều đồ dùng cá nhân của Tạ Hoài Chu mà trên tường và giá sách cũng có hình của hắn và mẹ mình.
Nhưng cũng giống như ở Tạ gia, không có cha của Tạ Hoài Chu trong tất cả những tấm ảnh này.
Sau khi tắm xong, Cố Cẩn Diệc ngồi bên giường lật xem từng tấm hình.
Ảnh ở đây nhiều hơn so với Tạ gia. Lúc ăn cơm, Cố Cẩn Diệc nghe ông ngoại nhắc đến phòng của Tạ Hoài Chu là do mẹ hắn một tay sắp xếp. Từ khi bà ấy mất, căn phòng vẫn không thay đổi.
Anh nhìn thấy Tạ Hoài Chu khi còn bé. Lúc này hắn đang tầm năm, sáu tuổi, còn chưa phân hóa thành alpha đã cao hơn so với bạn cùng lứa. Tuy rằng khuôn mặt thanh tú dễ thương nhưng lại không thích cười, được mẹ ôm vào lòng cũng trưng ra bộ mặt lạnh băng.
Cố Cẩn Diệc cười cười, ánh mắt rơi vào mẹ của Tạ Hoài Chu.
Mẹ của Tạ Hoài Chu tên là Thương Li.
Bà ấy quả thật là một mỹ nhân. Gương mặt tràn đầy sức sống và kiêu sa. Cố Cẩn Diệc cũng đã nghe vài câu chuyện về bà ấy lúc sinh thời. Lúc đấy bà là một phụ nữ mạnh mẽ, có tài trong kinh doanh, một tay đưa sự nghiệp của Tạ gia tiến thêm một bước dài.
Thật không may, bà ấy lại qua đời năm bốn mươi tuổi.
Cố Cẩn Diệc xem một vài bức ảnh, không khỏi nghĩ qua nếu như mẹ Tạ Hoài Chu vẫn còn sống, có lẽ Tạ Hoài Chu sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.
Tạ Hoài Chu không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh anh, hỏi: "Em đang xem gì thế?"
Hắn thấy ảnh chụp trong tay Cố Cẩn Diệc.
Những bức ảnh ba chiều này không có trọng lượng gì khi cầm trên tay, nhưng chúng có thể chiếu thời gian trong năm theo mọi hướng, khiến người ta cảm thấy có thể dùng một tay mà chạm vào quá khứ.
Nhưng người đã mất sẽ không bao giờ trở lại.
Tạ Hoài Chu nhìn một lúc, sau đó ôm lấy Cố Cẩn Diệc từ phía sau, tựa cằm vào vai anh, hỏi: "Em thích mấy tấm ảnh này sao?"
Cố Cẩn Diệc gật đầu: "Khi còn bé, anh rất đáng yêu. Mẹ của anh cũng rất đẹp."
Tạ Hoài Chu nói: "Nếu mẹ tôi còn sống, bà ấy cũng sẽ thích em. Trước khi bà qua đời còn bận tâm về tôi rất nhiều, nói không biết tôi sau này lớn lên sẽ như thế nào. Bà ấy lúc đi học đã trải qua mười tám mối tình."
Cố Cẩn Diệc cũng cười: "Mẹ của anh chắc chắn là kiểu người rất được yêu thích."
Tạ Hoài Chu không có phủ nhận.
Nhưng hắn nhìn những tấm ảnh cũ này một lúc, rồi thì thầm: "Đáng tiếc, bà ấy phải kết hôn với người mà mình không thích."
Cố Cẩn Diệc có chút kinh ngạc. Thật ra anh cũng phần nào đoán được, giữa cha mẹ Tạ Hoài Chu hẳn là có chuyện không vừa ý, cho nên tình cảm giữa Tạ Hoài Chu và cha hắn cũng không tốt.
Nhưng anh không ngờ rằng cuộc hôn nhân của bọn ngay từ lúc bắt đầu đã không có tình yêu.
Tạ Hoài Chu ôm chầm lấy Cố Cẩn Diệc, kể cho anh nghe về mối ân oán giữa cha mẹ mình.
"Không có gì đáng ngạc nhiên. Giữa bọn họ là hôn nhân kinh doanh rất bình thường. Hai người kết hôn chỉ sau một vài lần gặp mặt." Tạ Hoài Chu bình tĩnh kể, "Mẹ tôi muốn li hôn với với Tạ Duẫn Thành, là cha ruột tôi, nhưng lúc đó bà đã có thai tôi nên lại mềm lòng mà không ly hôn."
"Nhưng tôi sinh ra cũng không thay đổi được bất cứ điều gì, hai người họ trời sinh đã không hợp nhau. Đặc biệt là mẹ tôi có năng lực hơn cha tôi rất nhiều, xuất sắc đến mức làm Tạ Duẫn Thành cảm thấy bị đe dọa. Vì vậy, khi tôi học ở Học viện Đế quốc, mẹ tôi đã qua đời." Tạ Hoài Chu dừng một chút, ánh mắt hơi lạnh đi vài phần, "Bà ấy quả thực là bị bệnh, nhưng nếu Tạ Duẫn Thành không mua chuộc bác sĩ, bà ấy có thể sống thêm vài năm nữa."
Suýt chút nữa Cố Cẩn Diệc cho rằng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu. Khuôn mặt Tạ Hoài Chu không có vui mừng hay tức giận, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.
"Ngạc nhiên lắm sao? Tôi cho rằng em cũng đã nghe qua tin đồn như thế này rồi." Tạ Hoài Chu hỏi ngược lại Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc quả thật có nghe qua tin đồn, nhưng anh không ngờ rằng câu chuyện vô lý và kỳ lạ nhất mà mấy tờ báo lá cải bịa đặt lại là chuyện có thật. Anh lớn lên ở Cố gia, những chuyện như vậy cũng đã thấy rất nhiều, nhưng không hiểu tại sao, Cố Cẩn Diệc vẫn thấy rất buồn khi chuyện này lại xảy ra trên người Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc nắm tay Tạ Hoài Chu. Đôi tay thon dài mạnh mẽ nhưng không hoàn mỹ. Trên đầu ngón tay có những vết chai mỏng tích tụ theo năm tháng.
Anh thấp giọng hỏi Tạ Hoài Chu: "Vậy ông ta, Tạ Duẫn Thành... đối với anh cũng không tốt sao?"
Tạ Hoài Chu sững người một lúc rồi dửng dưng nói: "Không coi là tốt. Trừ bỏ không giết tôi, cái gì ông ta cũng đã từng làm. Nhưng tôi không đau khổ. Ông ta không muốn đem Tạ gia cho tôi, vậy tôi tự mình đoạt lấy."
Cố Cẩn Diệc nhăn mày. Tuy Tạ Hoài Chu nói một cách thản nhiên nhưng anh lại không phải trẻ con, làm sao có thể không nghe ra phía sau đó có bao nhiêu khó khăn.
"Đó là những gì anh xứng đáng." Cố Cẩn Diệc không nhịn được mà nói, "Ông ta đã không xem anh là con trai, vậy mất đi Tạ gia cũng không có gì đáng nói."
Tạ Hoài Chu đưa tay sờ lên mặt Cố Cẩn Diệc.
Hắn thấy được Cố Cẩn Diệc đang nhìn mình đầy dịu dàng.
Thật tốt, cứ nhìn như vậy, giống như trong lòng chỉ có một mình hắn.
Tạ Hoài Chu biết Cố Cẩn Diệc đang đau lòng thay hắn, mặc dù sự đau lòng này có thể không xuất phát từ tình yêu.
Hắn thủ thỉ: "Em đừng thương hại tôi. Tôi không quan tâm những chuyện đó. Tôi không phải là người dư thừa tình cảm, cho dù cha ruột mình cũng thế. Tôi căm hận ông ta không phải bởi vì ông ta không xem tôi như con ruột, là bởi vì ông ta hại chết mẹ, cũng hại tôi mất đi chuyện quan trọng..."
Tạ Hoài Chu nói đến chỗ này liền dừng lại, không đem lời nói hết.
Hắn chậm rãi lại gần, hôn lên môi Cố Cẩn Diệc. Tạ Hoài Chu giống như một quý ông lịch sự và tao nhã nhất thế giới, ngay cả hôn môi cũng khắc chế mà dịu dàng như vậy.
Nhưng một tia khổ sở hiện lên trong mắt Tạ Hoài Chu rồi nhanh tan biến đi.
Hắn dán sát vào môi Cố Cẩn Diệc: "Ông ta hại tôi bỏ lỡ một sự kiện quan trọng nhất, kiếp này tôi không bao giờ tha thứ được."
"Diệc Diệc, tôi rất khác so với những gì em nghĩ. Tôi dùng thủ đoạn với cha ruột mình, tôi cũng không ngay thẳng chút nào, không tử tế, không hiền lành, cũng không nhân ái."
Lông mi của Tạ Hoài Chu quét qua lông mi của Cố Cẩn Diệc, nhỏ giọng hỏi:
"Em sẽ ghét tôi sao?"
Hắn nhìn Cố Cẩn Diệc, vuốt ve chóp mũi anh một cách trìu mến, giống như một con dã thú đang vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.
Cố Cẩn Diệc trầm mặc mà tiếp nhận nụ hôn.
Thật ra anh đã sớm cảm thấy, bộ dáng của Tạ Hoài Chu khi anh mới đến Bạch Đế tinh giống như một sự cố ý ngụy trang để không làm anh sợ hãi.
Bây giờ đây mới là một Tạ Hoài Chu chân thật với dục vọng chôn sâu trong lòng, vừa dịu dàng vừa nguy hiểm.
Thấy Cố Cẩn Diệc không trả lời câu hỏi, Tạ Hoài Chu có chút bất an, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cố Cẩn Diệc liếc nhìn đồng hồ bên cạnh, đúng mười hai giờ, đã đến sinh nhật Tạ Hoài Chu.
"Sinh nhật vui vẻ, Hoài Chu." Cố Cẩn Diệc nói, sau đó chồm qua người Tạ Hoài Chu, lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen trên đầu giường, nhét vào trong tay hắn.
Anh ra hiệu cho Tạ Hoài Chu mở ra: "Đây là quà cho anh."
Tạ Hoài Chu liếc nhìn Cố Cẩn Diệc tận hai lần trước khi mở quà.
Bên trong là một chiếc vòng tay màu đen, kiểu dáng rất đơn giản và trang nhã. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được một huy hiệu hình vuông nhỏ làm bằng vật liệu quý hiếm được gắn ở mặt sau, mơ hồ có thể thấy được hoa văn của đại học Rander.
Cố Cẩn Diệc cầm lấy chiếc vòng tay, tự mình mang cho Tạ Hoài Chu. Ổ khóa được vặn khớp, vang lên một tiếng "cách" nhỏ.
Cố Cẩn Diệc nói: "Đây là lần đầu tiên em tham gia cuộc thi của khoa Chỉ huy ở đại học Rander và giành được giải thưởng cho Người chỉ huy xuất sắc nhất. Đây là một trong những điều đáng nhớ nhất trong cuộc đời em, hiện tại tặng cho anh."
Anh nghiêm túc nói với Tạ Hoài Chu: "Em sẽ không giao một thứ quan trọng như vậy cho người mà em chán ghét."
Tạ Hoài Chu ngơ ngẩn.
Đương nhiên hắn biết phần thưởng của cuộc thi chỉ huy quan trọng như thế nào đối với Cố Cẩn Diệc. Đó là kỷ vật duy nhất trong giấc mơ thời trẻ của em ấy.
Cố Cẩn Diệc cúi đầu nghịch chiếc vòng, nói: "Anh nói muốn có quà liên quan tới em. Em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái này là thích hợp nhất. Vòng tay là em tự thiết kế, huy chương cũng là em giành được."
"Em đã tặng anh một khoảng thời gian ngắn trong cuộc đời của em."
Anh không biết mình và Tạ Hoài Chu có thể đi được bao xa.
Nhưng ở thời điểm này, anh sẵn sàng dâng hiến tất cả những gì có thể để Tạ Hoài Chu có được hạnh phúc.
Anh nguyện ý cắt một phần của khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mình để tặng cho Tạ Hoài Chu.
Có thể bọn họ sẽ xa nhau, sẽ chán ghét, nhưng chuyện sau này nào ai biết được?
Cố Cẩn Diệc ngẩng đầu cười với Tạ Hoài Chu, hỏi: "Anh có thích món quà..."
Nhưng trước khi anh nói xong, Tạ Hoài Chu đã mạnh mẽ hôn xuống.
So với sự dịu dàng vừa rồi, nụ hôn này mang theo tàn nhẫn như muốn nuốt lấy Cố Cẩn Diệc.
Dã thú vẫy đuôi lấy lòng đã xé rách mặt nạ, lộ ra răng năng sắc bén.
"Thích."
Tạ Hoài Chu đáp ngắn gọn, rồi cố hết sức để khơi dậy dục vọng của Cố Cẩn Diệc. Hắn không còn là một quý ông lịch lãm kiệm lời, mà càng giống một gã tình nhân lang thang đầy ngả ngớn.
Hắn hôn lên từng tấc da thịt của Cố Cẩn Diệc, thì thầm vào tai anh: "Em có thể từ chối tôi."
Nhưng khi Tạ Hoài Chu nói xong, hắn lại liền chặn miệng Cố Cẩn Diệc, không cho anh cơ hội cự tuyệt.
Hắn chính là dối trá như vậy.
Dù có giả vờ hiền lành bình tĩnh như thế nào thì bên trong vẫn ẩn chứa một Tạ Hoài Chu xảo quyệt.
Trong phòng nồng nặc mùi tin tức tố.
Đôi tay của Cố Cẩn Diệc bị Tạ Hoài Chu nắm lấy. Bàn tay mảnh mai được dùng để vẽ và thiết kế, tinh tế và sáng bóng, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng bây giờ, đôi tay ấy đã bị vấy bẩn. Các đầu ngón tay đều ửng đỏ cả lên, đáng thương mà bị giam cầm.
Nhưng Tạ Hoài Chu đã dừng lại ở bước cuối cùng.
Hợp đồng mà Tạ Hoài Chu kí với Cố Cẩn Diệc không hề hạn chế hắn, và không ai có thể trách hắn nếu hắn muốn phá vỡ hợp đồng.
Nhưng Tạ Hoài Chu vẫn dừng lại.
Hắn lại lộ ra sự dịu dàng và chu đáo khiến Cố Cẩn Diệc không thể từ chối. Tạ Hoài Chu hỏi: "Bây giờ em có thích tôi một chút nào không, Diệc Diệc?"
Trái tim của Cố Cẩn Diệc đập mạnh, dường như được phóng đại vô số lần trong căn phòng im lặng.
Anh ngây người nhìn khuôn mặt Tạ Hoài Chu. Bởi vì ngược sáng nên không nhìn rõ, chỉ còn lại một bóng dáng tuấn tú.
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc, rất giống người trong trí nhớ của anh.
Cố Cẩn Diệc gần như không thể phân biệt được hai người với nhau.
"Có lẽ là có đi."
Lần đầu tiên anh đưa ra một câu trả lời mơ hồ như vậy.