Ads
Độc Cô Thác từ đầu đến cuối không nói gì , nắm tay Vũ Hàm ngồi ở một
bên kiên nhẫn chờ , ánh mắt Hình Ngạo Thiên nhìn về phía Lam Cẩm Nhi ,
nhưng lần này không phải nhìn nàng , cầm lông chim trên bàn , ý vị sâu xa nhìn
Tuyết Cơ nói : “Tuyết Cơ , ngươi nói xem là ai hạ độc đây ?”
Tuyết Cơ ngẩng đầu nhìn về phía hắn , chỉ vừa nhìn thấy lông chim trong
tay Hình Ngạo Thiên thì trong lòng hoảng hốt không thôi , vẻ kinh hoàng trên
mặt đều bị người ở nơi này thu vào trong mắt , ngay cả Lam Cẩm Nhi cũng nhìn
ra sự khác thường của nàng , nói : “Tuyết Cơ muội muội sao vậy ,vì sao sắc mặt
đột nhiên trở nên khó coi như vậy , chẳng lẽ làm việc trái với lương tâm sao ?”
“Ngươi , tỷ tỷ sao lại nói lời ấy , Tuyết Cơ luôn luôn giữ yên bổn phận , làm
sao lại làm việc trái với lương tâm chứ ? Sợ là tỷ tỷ ngươi làm được tương đối
nhiều đi ?” Tuyết Cơ cố gắng bình ổn tâm tình , cố gẳng bộ trấn định , không
biết , dáng vẻ này của nàng Hình Ngạo Thiên đã sớm nhìn thấu .
Lam Cẩm Nhi mắt nhìn Vương thượng , trong lòng đã có đáp án , liếc nàng
một cái , thản nhiên nói: “Là ai làm vệc trái với lương tâm , chúng ta đợi sẽ bết ,
Vương thượng , người nói có đúng không ?”
Hình Ngạo Thiên trừng mắt liếc nàng một cái , lần thứ hai ý bảo nàng câm
miệng , hai mắt vừa chuyển lại đem tầm mắt nhìn về phía Tuyết Cơ , đứng dậy
đi bước một về hứơng nàng , trong tay còn cầm chặt lông chim kia .
Uông Vũ Hàm nhìn thấy lông chim Hình Ngạo Thiên cầm trong tay , không
biết là vật gì , tò mò hỏi Độc Cô Thác : “Thác , đó là gì vậy ?”
Độc Cô Thác ghé sát vào mặt Vũ Hàm , ôn nhu nói bên tai nàng: “Vũ Hàm
không vội , để Tuyết Cơ nương nương kia nói cho ta biết đấy là cái gì đi ?”
Hình Ngạo Thiên cũng hiểu được chủ ý này không sai , đem lông chim
trong tay đưa tới trước mặt nàng , nhưng Tuyết Cơ giả bộ đẩy ra nói : “Vương
thượng , thần thiếp là nữ tử nhu nhược , làm sao biết lông chim này dùng làm gì
, lông chim là lông chim , còn có thể có ích lợi gì sao ?”
“Ngươi thật không biết lông chim này có ích lợi gì sao ?” Hai mắt Hình
Ngạo Thiên sắc lạnh nhìn ánh mắt giả dối của nàng , lập tức bảo người lấy ra
một chén rượu , ở trước mặt nàng mời nàng uống hết chén rượu này .
“Ái phi , đây là rượu ngon ta ban cho ngươi , bây giờ uống hết đi !” Hình
Ngạo Thiên cầm chén rượu , tới gần nàng , mời nàng ở trước mặt mọi người ,
đem chén rượu có độc uống xuống .
Sắc mặt Tuyết Cơ đại biến , càng ngày càng kích động , bước lui một bước
về phía sau , nhưng Hình Ngạo Thiên lại bước một bước tới gần nàng , làm bộ
nhất định phải cho nàng uống hết chén rượu này .
“Vương … Vương thượng … Thần thiếp không uống , thần thiếp không
uống !” Tuyết Cơ kinh hoảng ngã ngồi trên mặt đất , rượu kia rõ ràng có độc ,
nếu nàng uống, chắc chắn chết không thể nghi ngờ .
“Uống đi , vì sao không uống , đây là rượu ngon ta ban cho ngươi , hay là
ngươi không dám uống , sợ trong rượu này có độc ?” Khi nói chuyện , Hình
Ngạo Thiên liền đem chén rượu kia đổ hết xuống bên cạnh Tuyết Cơ , rượu lập
tức sùi bọt trắng , mọi người vừa nhìn , thật sự có độc .
Hình Ngạo Thiên không vòng vo với nàng nữa , trực tiếp để Viên Dã dẫn
tiểu thái giám kia tới , giáp mặt đối chất với nàng , xem nàng còn có lời gì để
nói , nữ nhân ngoan độc như thế , hôm nay hắn nhất định phải nghiêm trị nàng .
Khi Viên Dã đem tiểu thái giám kia đến bên người nàng thì Tuyết Cơ trừng
lớn hai mắt nhìn hắn , xem ra ngày hôm nay là ngày chết của nàng đến rồi.