Ads
“Đi thôi , nơi nầy không có gì , chúng ta vẫn nên trở lại Ôn Tuyền trì vừa rồi
thôi , ta còn muốn ở đó tắm nữa !” Kéo hắn đi ra , hai người chơi đuổi bắt ở
trong rừng đào một lúc , có lẽ ngay cả Han Vũ cũng chưa từng nghĩ , bọn họ lại
có thể có một ngày ở chung hòa hợp như thế .
“Không phải nói muốn đi tắm Ôn Tuyền sao ? Nhìn khuôn mặt nàng đầy mồ
hôi rồi , nên hảo hảo tắm rửa!” Hình Ngạo Thiên thâm ý nhìn nàng , Hân Vũ
xoay người chống lại hai mắt của hắn , lúc này ánh mắt của hắn đã truyền đến
một tin tức cho nàng , đó chính là hắn lại khởi sắc tâm .
Hân Vũ đẩy hắn ra chạy tới phía trước , khóe miệng Hình Ngạo Thiên hơi
nhếch lên cười ta , bước đi đuổi theo nàng , chỉ vài bước liền bắt được nàng vào
trong lòng , cúi đầu áp lên môi của nàng , ở giữa cảnh hoa đào nở rộ đầy trời ,
hai người ôm chặt nhau , dường như vạn vật trên thế gian đều là hư không , chỉ
có hai người bọn họ là chân thật tồn tại như thế .
Nụ hôn của hắn rất ôn nhu , khiến Hân Vũ lại một lần nữ chìm đắm trong
lồng ngực của hắn , lưu luyến không rời cánh môi của nàng , cười nhẹ xuống ,
liền ôm lấy nàng phi thân trở lại suối nước nóng , đem nàng đặt ngồi xuống trên
một tảng đá bóng loáng , hai người dựa vào nhau , hưởng thụ sự yên bình thoải
mái ở nơi này .
“Hân Vũ , đáp ứng ta sau này sẽ không rời khỏi ta , được không ?” Hình
Ngạo Thiên dường như cũng rất lưu luyến sự hòa thuận vui vẻ ở nơi này , giờ
khắc này , hắn chỉ cần nàng làm bạn , muốn nàng cả đời đều ở bên cạnh hắn .
Hân Vũ trầm mặt một hồi , vừa định mở miệng trả lời hắn , mặt đất liền bắt
đầu lay động , rung động bất ngờ càng lúc càng mãnh liệt , giống như đạp phải
hố bẫy , sợ tới mức Hân Vũ kêu to hắn : “Hình Ngạo Thiên , chuyện này rốt
cuộc làm sao vậy … Làm sao vậy ?”
Tiếng vang ầm ầm , tiếng đá nổ tung , thân thể Hân Vũ lắc lư rung động
theo núi , một bàn tay to ấm áp đúng lúc giữ chặt nàng , Hình Ngạo Thiên nắm
chặt tay che chờ ở bên cạnh nàng , nói : “Đừng sợ , ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng
, đã mang nàng tới đây , thì ta nhất định sẽ mang nàng rời đi.”
Cả ngọn núi lay động , phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc , Hình Ngạo
Thiên mang theo Hân Vũ vừa chạy ra vài bước , mặt đất vừa rồi còn lay động
hai bên , chuyển thành doa động lên vuống .
Giống như trời sập , Hân Vũ cảm giác thân thể của mình rơi xuống dưới ,
tro bụi trôi nổi giữa không trung , bốn phía tối đen một mảnh , cả người rét run
dùng sức nắm chặt cổ tay Hình Ngạo Thiên , bàn tay to của hắn ướt át ấm áp ,
đây là nơi duy nhất tản ra nhiệt lượng , không muôn buông tha cho sự ấm áp
duy nhất này .
Bóng tối vô biên , khoảng không không cùng , xoay tròn vô tận , không nhìn
ra thứ gì , chỉ có thể nghe được tiếng gầm rú kinh động , Hân Vũ không biết bản
thân đang ở chỗ nào , nàng kêu to hỏi : “Hình Ngạo Thiên , chúng ta đang ở đây
?”
“Hố bẫy , chúng ta hẳn là ở trong hố bẫy!” Hình Ngạo Thiên cảm giác được
nàng sự hoảng sợ của nàng , lớn tiếng nói lại : “Hân Vũ đừng sợ , có ta ở bên
cạnh nàng , nàng không có việc gì , nắm chặt tay ta , ngàn vạn lần đừng buông
.”
“Làm … Làm sao bây giờ ? Chúng ta vẫn còn trượt , chúng ta sẽ ngã chết
sao ?” Tim Hân Vũ thít chặt , cuối nơi bóng tối vô tận này sẽ là gì ?
“Đừng sợ , có ta ở đây , chỉ cần chúng ta nắm chặt sẽ không tách ra .” Hình
Ngạo Thiên nói tiếp , nhưng thanh âm của hắn thoáng cái đã bị tiếng nổ bao phủ
.
Càng rớt xuống dưới , không khí càng oi bức , là nơi nào có thể khiến cho
người ta oi bức đến thế , còn mang theo hương vị ẩm ướt , ngực như bị cái gì
chặn lại , Hân Vũ cảm giác mình đã hít thở không thông , tựa như tử vong đã
gần ngay trước mắt , biện pháp duy nhất chính là bắt lấy cành cây cứu mạng
cuối cùng , nàng nắm chặt tay Hình Ngạo Thiên hơn .
“Hình Ngạo Thiên … Hình Ngạo Thiên ….” Rõ ràng là có thể cảm nhận
được lực độ của tay hắn cầm tay mình , nhưng , nàng vẫn hô hoán tên của hắn
từng tiếng .
“Đừng sợ , ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng , tuyệt đối sẽ không buông tay nàng
ra .” Nắm chặt tay Hình Ngạo Thiên , nghe tiếng của hắn , sợ hãi trong lòng dần
giảm bớt . Xoáy nước mãnh liệt , mạch nước ngầm đập vào , cục diện như thế ,
duy trì cũng chỉ được thời gian một khắc .
Khi dòng khí từ từ hòa dịu , thân thể rơi thẳng xuống , giống như cánh diều
đứt dây , bùm một tiếng , rơi vào trong nước nóng , nước ấm cực cao , nhiệt lưu
tràn ngập toàn thân , mở to mắt , có ánh sáng mỏng manh đi vào , chung quanh
không nhìn rất rõ , nhưng có thể nhìn rõ được toàn bộ cảnh sắc .
Đây là một kiến trúc vô cùng trống trải , thạch động ráp bằng đá , cột nhà đá
, mà nơi bọn họ rời vào , cũng là một cái ao trong gian thạch thất này .
Hơi nước tràn ngập , khí nóng úp vào mặt , khí nóng của Ôn Tuyền trào lên ,
nước trong hồ ồ ồ chảy theo , trút xuống một mặt ao , dòng nước chảy liên tục ,
nước trong ao này dường như giống nước trong Ôn Tuyền nơi sơn cốc , chẳng lẽ
nơi này là đầu nguồn nước của Ôn Tuyền?
Tâm tình thông suốt , thật không ngờ ,trải qua quá trình đáng sợ như vậy ,
lại lạc đến một nơi thanh nhã này , nhìn xung quanh nơi này , tuy rằng không
thể so sánh với cảnh đẹp bên ngoài vừa rồi , nhưng cũng an tâm hơn so với
không gian tối đen khi nãy , có lẽ bọn họ đã tránh được một kiếp nạn,
Tin nhảy mạnh , Hình Ngạo Thiên sao không ở bên cạnh nàng ? Nhanh
chóng leo đến mép ao , hai tay đè xuống , nhảy người lên bên cạnh , quay đầu
tìm kiếm tung tích của hắn .
Hình Ngạo Thiên áo đen ước đẫm , sợi tóc buông rơi , mất đi vẻ tinh xảo
trước đó , có hơi hỗn độn , nhưng đôi mắt sắc bén không đổi , vẫn sáng như sao
trên bầu trời đêm , phóng ra tia sáng , vừa rồi rơi vào trong nước , khiến bọn họ
buông lỏng tay , giờ phút này hắn vừa lên bờ , nhìn chung quanh , tìm kiếm thân
ảnh Hân Vũ .
“Hình Ngạo Thiên -----!” Hân Vũ hô to một tiếng , hắn xoay người nhìn
thấy nàng bình an vô sự , trên mặt lộ ra ý cười vui mừng , chạy nhanh về phía
nàng .
Nhìn thấy thân ảnh của hắn , trong lòng Hân Vũ ấm áp một chút , nhớ lại
bàn tay ấm áp của hắn , lời cổ vũ của hắn , vành mắt Hân Vũ có chút ướt , mà
ánh mắt lo lắng kia dừng trên mặt Hân Vũ , đưa tay lướt nhẹ qua cái trán ướt
sũng của nàng , thoải mái gật đầu nói : “Hoàn hảo , nàng không có bị thương !”
Hân Vũ gật đầu , ngay sau đó nước mắt ấm áp nhỏ giọt , nói : ‘Ngươi cũng
không bị thương ! Sau chúng ta có thể rơi xuống nơi này ? Đây là nơi nào ?”
Hình Ngạo Thiên kéo Hân Vũ vào lòng , ôm chặt thân mình ướt đẫm của
nàng , nói : “Nhớ kỹ , lát nữa bất luận phát sinh chuyện gì , ngàn vạn lần đừng
buông tay ta ra , chỉ có nàng ở bên cạnh ta , ta mới có thể yên tâm .”
“Ta đã biết !” Hân Vũ dịu dàng gật đầu , không biết từ khi nào , Hình Ngạo
Thiên buông xuôi thân phận của mình với nàng , ngay cả xưng hô cũng thay
đổi* .
* Lãm giải thích rõ một chút : Như trước đó ở ngay chương đầu tiên , Lãm
đã đổi cách xưng hồ của Ngạo Thiên từ cô » ta . “Cô” là cách xưng hô của
Vương hầu thời phong kiến , Lãm nghe rất lạc tai nên đã mạn phép đổi những
theo như truyện thì từ đầu đến giờ Ngạo Thiên luôn xưng như vậy tới Hân Vũ ,
giống như kiểu “Trẫm”-“ ngươi” ở các truyện khác vậy . Cho nên , thực chất ,
đến lúc này Ngạo Thiên mới thực sự đổi cách xưng hồ , không còn dùng cách
xưng hô của vua với kẻ dưới nữa mà dùng cách xưng hô ngang hàng “ta” =
“ngươi” như người bình thường . Ngoài thay đổi này ra nội dung trong truyện
các bạn có thể yên tâm là không biến đổi quá nhiều .