Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 20: Chương 20: Lăng mộ kinh hồn (cửu)




Ads Hình Ngạo Thiên cúi đầu nhìn nàng , vẻ mặt tà ý nói : “Bây giờ biết sợ rồi

phải không ? Ban đầu không phải là ngươi xông vào đầu tiên sao ? Nếu không

phải vì ngươi , sao ta phải đích thân vào nguy hiểm để vào bắt người ?”

“Ta … Ta làm sao biết nơi này là đế lăng ? Lúc ta đi vào Thiên Thọ cung

này còn nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp nữa , sao đột nhiên lại biết thành cái dạng

này chứ?” Hân Vũ đáng thương cúi đầu , không dám nhìn vào ánh mắt ăn thịt

người kia .

“Vượng thượng , chúng ta nên rời khỏi đây trước ? Ngài có lời gì để sau khi

rời khỏi đây hẵng nói với vị cô nương này được không ?” Hai mắt Mộ Nguyệt

nhìn chằm chằm vào nàng , trong lòng bà có rất nhiều chỗ không hiểu , sau khi

rời khỏi đây bà cũng phải làm cho rõ .




Hình Ngạo Thiên không nói gì , gật đầu chấp nhận lời đề nghị của bà . Đoàn

ngươi đi tới trước hố chôn vạn người kia , từ nơi này đến chỗ đối diện phải cách

ít nhất mười trượng , thế nhưng ở giữa căn bản là không có điểm để mượn lực ,

bọn họ chỉ còn cách đi ven theo đoạn đường hẹp mà qua .

Hân Vũ nhìn con đường hẹp này , người lớn giống như bọn họ nhất định

phải nghiêng thân mới có thể đi được . Thế nhưng kiểu phải quay mặt về đám

xác chết trong hố kia , nàng sớm đã sợ tới mức chân nhũn hết cả.

“Đi thôi , đừng đực ở đấy , không phải nói muốn rời khỏi đây nhanh sao ?”

Tay Hình Ngạo Thiên vốn đang nắm lấy tay nàng nhưng đang đi tới trên lối đi

chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên phát hiện nàng tự nhiên đứng bất động tại chỗ .

Nhìn nhìn Hình Ngạo Thiên , Hân Vũ cúi đầu yếu ớt nói “Ta .. Ta sợ , ta

không dám đi qua , ngộ nhỡ đi đến giữa chừng không cẩn thận ngã xuống thì

làm sao giờ? Hơn nữa , ta vừa nhìn thấy mấy thứ kia chân liền mềm nhũm ra ,

căn bản là đi không nổi!”

Long Trạch và đám người đứng đợi ở một bên , vương thượng không qua ,

bọn hắn làm sao dám qua trước đây ?

Hình Ngạo thiên hung dữ trừng mắt nhìn nàng , mặc kệ nàng có đi được hay

không đều kéo nàng đi lên .

“Ngươi đừng kéo ta như vậy , ta sợ , ta không muốn đi chỗ này!” Hân Vũ

lớn tiếng thét muốn bỏ tay hắn ra , nhưng tay hắn nắm rất chặt , buộc nàng phải

đi bên cạnh hắn tiến về phía trước .

Hân Vũ đưa lưng về phía hố chôn vạn người , nàng cố gắng không nhìn

xuống dưới , thầm nghĩ phải rời khỏi đây thật nhanh . Chờ sau khi Hình Ngạo

Thiên bước lên đoạn đường hẹp , một đám đằng sau mới đi theo .




Từng trận gió lạnh lại thổi về phía bọn họ , nguyên nhân có lẽ cũng bởi vì

nhân khí càng lúc càng thịnh vượng , xác chết trong hầm giống như lại bắt đầu

muốn rục rịch . Hân Vũ rõ ràng nghe được tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt , sợ tới mức

nàng không thể không tăng tốc đi nhanh hơn , nhanh chóng chạy về phía cửa

đối diện .

“Đừng sợ , có ta ở đây” Hình Ngạo Thiên đột nhiên nói nhỏ một tiếng ,

ngay lập tức khiến tâm tình nàng bình tĩnh không ít , lần đầu tiên , nàng cảm

nhận được có hắn bên cạnh là một chuyện thật may mắn .

“Ngao … Ngao…” Quả nhiên , đám xác chết trong hố bắt đầu giãy dụa ,

muốn phá tan đại minh vương chú mà Mộ Nguyện vừa giăng . Hình Ngạo Thiên

thấy tình hình phía dưới , sợ là không thể đợi được , ôm chặt người Hân Vũ ,

đen nội lực tăng tới cực hạn , dưới chân dùng sức liền trực tiếp bay vọt về phía

cửa ra .

Hân Vũ chưa chuẩn bị tâm lý tốt đã bị hắn ôm chặt bay lên không , cánh tay

bám siết lấy đầu vai hắn , tiếng gào dưới thân khiến nàng kinh hồn bạt vía , sợ

hãi không dám mở mắt .

Hình Ngạo Thiên chạm đất trước , quay một vòng trên mặt đất mới an toàn

đỡ nàng đứng vững “Không có việc gì , chúng ta đã đến lối ra!”

Hân Vũ tựa vào trên người hắn thở hồng hộc từng ngụm , trong lòng vẫn

chưa bình ổn lại . Đoàn người Long Trạch sau đó cũng đi tới , mấy xác chết

trong hố xao động càng lúc càng dữ , chờ sau khi toàn bộ đoàn người an toàn

Mộ Nguyện mở cửa lối ra bằng đá , gom góp chút sức lực cuối cùng phá ra một

đạo phù chú về phía hố xác chết , đem bọn xác chết này phong ấn ngủ say lại!

Vừa rời khỏi đế lăng , Mộ Nguyệt lập tức đóng lối ra lại , bọn họ không biết

đã ở trong đế lăng bao lâu , Hân Vũ nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt bên ngoài ,




có lẽ cảm nhận được mình đã an toàn , thể xác và tinh thần vừa mới thả lỏng

nháy mắt đã cảm thấy mắt tối sầm lại , xụi lơ ở trong lòng Hình Ngạo Thiên

,mất đi tri giác.

“Đỗ Hân Vũ ….!” Hình Ngạo Thiên nhìn thấy bộ dạng nàng té xỉu , lo lắng

muốn nàng tỉnh lại . Dưới tình thế cấp bách , lần đầu tiên hắn gầm lên tên họ

của nàng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.