- Nhưng...
- Nào nào David! Đừng có như một đứa trẻ khóc nhè nhiễu mẹ như thế! Anh không nhớ rằng tôi là ai sao?
Cô kết thúc câu một bằng một cái ngước cằm đầy tự mãn, rồi gồng bắp tay lên để khoe ra sự rắn rỏi. Tộc Tiên bóng đêm chưa bao giờ sợ nguy hiểm. Ngay từ khi lọt lòng, họ đã phải đương đầu với vô số những hiểm họa khác xung quanh để tranh giành một vé sinh tồn bên dưới lòng đất rồi.
Rất khó để những sinh vật trên mặt đất tưởng tượng được cuộc sống bên dưới lòng đất tàn khốc đến như thế nào. Tài nguyên cực kỳ hữu hạn, tới mức không có bất cứ chủng tộc nào, cho dù hùng mạnh tới đâu, có thể duy trì được tộc đàn số lượng lớn.
Những sinh vật dưới lòng đất sẵn sàng mở ra một trận chiến mà người mặt đất chỉ có thể nói là núi thây bể máu, tất cả chỉ vì một hồ nước nho nhỏ. Không có logic, không có đạo lý ở dưới lòng đất, tất cả mọi chuyện đều phải dùng nắm đấm để nói chuyện!
Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái chỉ như trò đùa! Nếu như con non khi sinh ra không thể tự đứng vững trong vài ngày, thì cả đàn sẽ bỏ nó lại, và khi đó nó chắc chắn là miếng mồi ngon cho các chủng tộc khác xung quanh.
Ngay cả khi lũ trẻ con có thể cưỡng ép bản thân trưởng thành, thì chúng cũng chỉ có một đoạn thời gian rất ngắn được ưu tiên chia sẻ thức ăn. Còn tiếp sau đó, hoặc là chúng phải tự lao ra ngoài kia để kiếm ăn, hoặc chết đói vì không còn được ban đồ ăn cho.
Trong cái hoàn cảnh khắc nghiệt đó, mỗi một cá thể Tiên bóng đêm đều vô cùng cường hãn và khát máu là chuyện rất dễ hiểu. Nếu như họ không thể tự xây dựng lên được một lớp rào chắn xung quanh trái tim mình, thì một ngày nào đó, chính đồng tộc của họ sẽ đâm chết họ từ phía sau!
Tất cả vì một ngụm nước!
***
Gatrix đang rơi vào một trạng thái hết sức tiến thoái lưỡng nan. Đối thủ trước mặt hắn đã chịu vô số vết chém ngang dọc, máu tươi đang chảy ra rả rích như một quả bóng cao su bị xiên thủng vậy. Vấn đề ở chỗ là mỗi lần bị thương, cô ta lại càng trở nên điên cuồng.
Để đổi lấy thêm càng nhiều vết thương... vào những vị trí vô thưởng vô phạt!
Gatrix có thể khẳng định, Parabellum đang tìm cách để bị hắn chém trúng! Biểu hiện của cô nàng càng điên cuồng, thì vị trí cô nàng chịu vết thương càng ít nguy hiểm. Mỗi lần họ lao vào nhau, là Parabellum lại tìm cách đưa cơ thể lên để quẹt vào đầu mũi dao của hắn.
Con Goblin khẳng định, đây không phải là hành động của một kẻ phát điên, mà là sự tổn thương đã được tính toán trước. Một mặt, hắn muốn tiếp tục kéo dài trận chiến này, để xem rốt cuộc Parabellum đang giấu cái gì trong túi.
Nhưng mặt khác, Gatrix lo rằng nếu như Parabellum chịu tổn thương là vì một mục đích lật kèo, thì Vera sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại hắn là người duy nhất ở đây có thể dứt điểm Parabellum. Một khi Gatrix bị tổn thương quá nặng tới mất đi khả năng hành động, thì ba cô gái còn lại chẳng khác nào dê béo trước miệng sói.
Hơn nữa, mối liên kết đi mượn giữa hắn và Taara cũng bắt đầu suy yếu dần, khi miếng thịt đang tìm cách giằng khỏi sợi xích để quay trở về bản thể. Bản thân sợi xích cũng không thể chịu được việc trung gian sức mạnh này lâu thêm được nữa, khi trên thân nó đã hiện ra quá nhiều vết rạn rồi.
***
- Không sao chứ cô bé?
Lisa đang nằm sõng soài trong một đống đổ nát, trên người chịu vô số vết thương, thậm chí còn rơi cả một phần nội tạng ra. Cô vừa trải qua một trận tử chiến với con thằn lằn gai, và kẻ thắng, thật đáng buồn, lại không phải cô!
Trong lúc Lisa đang nhắm mắt lại, chờ đợi vận mệnh tới đón mình đi, thì con thằn lằn bỗng nhiên bị thổi bay đi bằng một dòng năng lượng sáng quắc, nhẹ nhàng như một trò đùa. Phía đằng xa xa, có một người mặc áo choàng màu vàng với diềm được dát vàng nhìn vô cùng sang trọng đang đứng.
Tay người này giơ cao giữa không trung, vẫn còn khói và ma lực chưa kịp tiêu tán hết trong không khí quanh quẩn xung quanh bàn tay ấy. Khi thấy đã không còn nguy hiểm gì, người đó bước tơi gần cô, rồi cúi xuống nhìn.
Đó là một Tiên nhân, giống Tiên ánh sáng, cao quý và thượng đẳng, không phải loài đê hèn mạt hạng như cô. Ông ta mỉm cười, chìa bàn tay ra trước mặt Lisa.
***
Gatrix hít một hơi, tích tụ năng lượng bên trong cơ thể. Hắn chồm tới Parabellum, lách người qua trái phải để né đi hai nhát chém đến từ hai bên của cô ta, rồi xoay dao chém vài nhát lên cẳng tay của Parabellum. Bị phế đi cánh tay, cô nàng lập tức buông bỏ vũ khí, há miệng định cắn lên cổ Gatrix.
- Chết!
Đúng lúc này, Gatrix quát to! Ánh mắt của hắn cũng thay đổi, tràn ngập khí thế hủy diệt. Con Goblin nhích người ép sát vào cơ thể Parabellum, khiến người hắn bị dính không ít thứ máu lỏng bám bên ngoài cô ta.
Hắn nâng đầu gối, thúc một cú vào bụng Parabellum, khiến cô ta cong gập người xuống. Kế tiếp, hắn dùng một tay nâng cằm Tiên bóng đêm lên, để lộ nguyên phần cổ thon dài ngập trong máu của cô.
***
Shazam mang cô trở lại lâu đài, rồi tìm cách chạy chữa cho cô. Rất nhiều loại thuốc quý giá mà cô chỉ có thể được nghe kể trong những câu chuyện ở dưới lòng đất, giờ đây được Shazam rót như thể chúng là một món đồ vô giá trị nào đó lên người cô!
Tại sao ông ta lại làm như vậy? Chẳng phải Tiên bóng đêm và Tiên ánh sáng ghét nhau ra mặt hay sao? Rốt cuộc vì lý do gì mà Shazam lại muốn cứu cô đến như thế cơ chứ? Mỗi ngày trôi qua của Lisa lúc đó, là uống thuốc và tự đặt ra vô số câu hỏi như thế cho bản thân.
Shazam muốn thân xác của cô? Thực ra đây không phải là chuyện hiếm hoi gì ở dưới lòng đất! Những kẻ yếu sẽ phải nương nhờ kẻ mạnh hơn, và giao dịch thân xác là điều diễn ra thường xuyên như cơm bữa ở những trại tập trung tạm bợ nơi đây.
- Lấy thân báo đáp?
Shazam trố mắt ra khi cô đưa ra đề xuất ấy. Ông ta cười phá lên, ôm bụng cười ngặt nghẽo, tay vỗ liên tục lên đầu gối, như thể đó là một câu chuyện gì đấy rất hài hước vậy. Tuy nhiên lúc đó Lisa lại cảm thấy chưng hửng và tồi tệ kinh khủng.
Hóa ra là trong lòng Shazam vẫn còn khinh thường giống loài dơ bẩn Tiên bóng đêm! Cô không kìm nổi nước mắt, cho tới khi được một chiếc khăn mùi xoa mềm mại, thơm phức hoa xoài chấm lên hai bên má.
- Ta xin lỗi! Là ta đã quá vô duyên rồi! Đừng khóc nữa cô nhóc! Ta cứu cô, vì ta có thể. Chẳng phải đây là chuyện đương nhiên trên cõi đời này sao? Người mạnh hơn bảo vệ kẻ yếu, kẻ yếu phụng sự ân nhân mình. Có điều cô không cần phải suy nghĩ gì. Ta không cần bất cứ một sự báo đáp nào từ cô cả. Cứ việc rời đi nếu muốn, bất cứ khi nào!
...
Nhiều năm trôi qua, giờ cô đã là trưởng hầu nữ của tòa thành. Dưới uy quyền của Shazam, cùng với thực lực và sự nỗ lực của mình, không một ai dám nói xấu điều gì về cô nữa, như cái cách mà người ta từng sỉ nhục đồng tộc của cô.
Thật khó có thể tin, nhưng cô phát hiện ra cô không chỉ có một người theo đuổi! Bọn họ đều là những là chàng trai trẻ đáng yêu, một vài người rất hợp khẩu vị của cô, song cô đều tìm cách chối từ hoặc hòa hoãn mối quan hệ đó lại.
Tất cả trong trái tim cô lúc này chỉ còn là hình bóng một vị Tiên nhân với mái tóc vàng dài óng và gương mặt hiền từ đầy tri thức mà thôi... Thật ra cũng không hẳn! Lisa mỉm cười tự giễu trong lòng. Bất chợt cô nhận thấy cô sắp va phải một vật cản nào đó!
Ngay lập tức Lisa thu hồi tâm thần, giương mắt nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào dám to gan chắn đường mình. Chẳng lẽ kẻ này không sợ tối nay cô bắt đi cọ toàn bộ nhà tắm sao?
- Xin chào, quý cô Lisa!
- Chậc, là cậu sao, David!
Lisa khẽ thở dài trong lòng. David không có ngoại hình xuất sắc, nói năng thì ấp a ấp úng, chứng tỏ hoặc là anh ta có bệnh tật về cách phát âm, hoặc nhân cách anh này hơi bị yếu. David được cái cần cù chăm chỉ, và khá tỉ mỉ nên hiếm khi gây ra những rắc rối lùm xùm gì.
Tất cả ấn tượng trong lòng cô chỉ có vậy! Lisa thầm nhủ một lần nữa trong lòng. Cô khẽ đặt tay lên ngực như một phản xạ vô thức, vuốt ve trái tim đang nhảy loạn nhịp của mình, miệng hỏi lại David.
- Đúng vậy, là tôi thưa quý cô Lisa! Thật vui vì cô vẫn còn nhớ tên tôi! Hôm nay dọn vườn, tôi tìm thấy một đóa hoa dại này. Vốn dĩ những bông hoa này sẽ đem đi vứt, nhưng tôi nhận thấy nó rất đẹp, giống như chính cô vậy, thế nên...
Để nói ra được một câu này, David đã phải lắp bắp không biết bao nhiêu lần, mồ hôi tay rịn ra khắp trán, mũi với cổ. Cô bật cười nhẹ khi thấy cái bộ dạng này của anh chàng, rồi hỏi đầy tò mò.
- Thế bông hoa đó đâu?
David lấy từ phía sau lưng ra một đóa hoa. Lá của nó có màu đen nhánh như nhung, nhưng trong nhụy hoa lại là màu vàng tươi như ánh mặt trời. Một bông hoa hết sức kỳ lạ, song Lisa ngay lập tức có cảm tình với nó. Chuyện này thật sự khó hiểu... giống hệt như gã đàn ông đứng trước mặt cô vậy!
- Nó thật đẹp! Tôi cảm ơn nhé!
- Nếu... nếu vậy... tôi còn có... việc! Tạm biệt!
Vội vàng ném lại vài câu xong, David quay lưng bỏ chạy, chân vắt lên vai cứ như bị ma đuổi. Chỉ có điều đôi tai đỏ rực của anh chàng đã bán đứng chính chủ nhân của mình rồi! Cô lại một lần nữa bật cười, nhưng một giọng nói vang lên từ hành lang phía sau lưng cô đã lôi Lisa về thực tại!
- Ồ Lisa đấy à! Lại đây, uống thử loại trà mà ta mới pha xem!
***
Gatrix lạnh lùng đưa con dao qua cổ họng Parabellum, tạo nên một vết rách sâu tới nửa tiết diện cổ của Tiên bóng đêm. Máu tươi tuôn ra xối xả, thấm ướt toàn bộ nửa dưới của Gatrix. Máu ấm nóng, tanh tưởi như thể vừa được lấy ra từ cơ thể.
Đúng lúc này, hai mắt của Parabellum trở nên thanh minh hơn bao giờ hết! Tiếp sau đó, nó chuyển sang một sự phẫn nộ không thể tả, giống như muốn chứng kiến toàn bộ thế giới phải bị nhấn chìm trong sự hủy diệt vậy!
Nhưng chẳng còn chút sức lực nào đọng trong nó cả! Nhát chém của Gatrix quá đỗi chí mạng, và tất cả những gì nó còn có thể làm lúc này là đổ sụp xuống, chờ đợi vận mệnh vuốt lên đôi mắt của mình.
Nó không cam lòng!
Nữ huyết nhân dùng toàn bộ sức bình sinh, nắm lấy bàn tay của Gatrix. Miệng nó ọc ọc ra tiếng gì đó, song chỉ còn máu tươi phun ra mà thôi. Nó chỉ tay vào một góc của căn phòng, rồi nhìn thẳng vào mắt Gatrix, mang theo hàm ý cầu xin mãnh liệt!
- Ta hiểu rồi! An nghỉ đi, Lisa!
Câu cuối cùng này, Gatrix ghé sát vào tai của nữ huyết nhân để thì thầm. Hắn dư sức dựa vào khẩu hình để đoán được Lisa muốn nói gì, và đó cũng là lí do vì sao Tiên bóng đêm tìm mọi cách để mấp máy môi.
Nghe thấy thế, toàn thân Lisa đột nhiên rã rời, rồi tan dần thành máu loãng!