Những ngày kế tiếp với Cyrax dù đơn điệu nhưng lại nặng nề vô cùng!
Sáng sớm, khi trời còn đang chạng vạng, gã đã phải dậy để hoàn thành công pháp Chấn động. Con Goblin giải thích với gã, chỉ cần tập Chấn động, cùng với sở hữu đấu khí hệ bóng tối, thì gã không cần phải theo đuổi một công pháp đấu khí nào khác nữa.
Cyrax điều khiển dòng đấu khí đen kịt chạy lòng vòng trong cơ thể, xoa dịu đi những thớ cơ bắp căng cứng mệt mỏi của mình. Gatrix không chỉ cho gã thấy hiệu quả của Chấn động là gì, mà chỉ yêu cầu gã tập.
Cyrax không hiểu được hiện tại mình đã đạt được những thành tựu gì rồi, chứ nếu nhìn vào hình dạng của đấu khí thì gã thấy bản thân vẫn đang ở cấp độ đấu sĩ thực tập mà thôi!
Cyrax cũng chẳng thấy bản thân khỏe mạnh hơn tí nào, bởi nhưng bài tập nhanh - chậm đan xen liên tục này chỉ giúp thể lực của gã cao hơn mà thôi.
Dù Cyrax lựa chọn tin tưởng Gatrix, có điều nó cũng chỉ xây dựng trên một ảo giác mà gã đã vẽ ra về hình tượng cao thâm của con Goblin. Gã còn lâu mới tới được giai đoạn tin tưởng Gatrix đến vô điều kiện như Vera.
Vấn đề là bản thân gã không dám đặt nghi vấn với Gatrix! Gã rất sợ hành động này của gã sẽ tạo nên một ấn tượng rằng gã dám nghi ngờ quyết sách của Gatrix. Vậy nên Cyrax tặc lưỡi, bấm bụng cho qua. Có lẽ công pháp này quá cao cấp, thế nên gã mới tiến triển chậm chạp chăng?
Sau bài tập ban sáng, gã sẽ dùng bữa với Vera và Gatrix, rồi bắt đầu học bổ túc kiến thức. Thường thì Vera và Gatrix sẽ ngồi ở bên ngoài xe, còn Cyrax ngồi phía trong phòng, ngay sát cạnh cửa, lắng nghe những lời giảng của Gatrix với Vera. Đồng thời con Goblin cũng sẽ trả lời một số câu hỏi của gã khi Cyrax gặp phải chỗ nào không hiểu.
Cyrax chưa bao giờ nghĩ rằng gã là một kẻ ngu ngốc. Trái lại, gã vô cùng tự tin khẳng định, so với những anh chị em cùng lứa của gã, thì Cyrax chắc chắn là đứa trẻ thông minh nhất!
Những cái gọi là thiên tài, so với Cyrax chỉ như ngọn nến sánh với ánh trăng mà thôi! Không phải Cyrax tự khen bản thân, mà gã dựa vào khả năng tiếp thu của bản thân và so sánh với người khác để đánh giá.
Lấy ví dụ như anh trai cả của gã, được coi là ngôi sao hi vọng của... mà cũng tiếp thu chậm hơn gã rất nhiều lần! Chỉ có duy nhất công pháp là Cyrax không thể tiếp cận, chứ những bài học văn hóa thì...
Vậy nhưng những kiến thức Gatrix dạy cho gã khiến Cyrax không khỏi toát mồ hôi hột. Con Goblin còn kẻ một thời khóa biểu dành riêng cho Cyrax, bao gồm một vòng lặp tuần hoàn phân bổ nhiều môn học khác nhau.
Toán học, triết học, sinh học, vật lý, hóa học, võ thuật. Gatrix có hỏi Cyrax muốn học thêm một số môn văn hóa không, và thật may là lúc đó gã từ chối! Chỉ với từng này môn thôi mà gã đã cảm thấy vô cùng khó thở rồi!
Không chỉ như vậy, cách truyền đạt của Gatrix với gã và Vera cũng có sự khác biệt! Nếu như với Vera, Gatrix cố gắng dùng những câu từ đơn giản, dễ hiểu để giải thích cho cô, thì với gã, Gatrix toàn tung ra những lý luận rất hàn lâm - à đấy, gã học được từ này cũng nhờ vào những câu nói siêu khó hiểu của Gatrix.
Nếu như mỗi lần Vera nghe xong chỉ việc sáng bừng mặt lên, thì lần nào Cyrax cũng phải nghĩ nát óc mới có thể hiểu được những câu nói thâm ảo của Gatrix.
Rồi khi phải làm những việc nặng nhọc, hoặc lặt vặt, Gatrix cũng sẽ ưu tiên sai Cyrax đi làm, còn Vera chỉ việc ngồi chơi xơi nước.
Mâu thuẫn bắt đầu dần hình thành trong lòng Cyrax. Gã đố kỵ với mức độ quan tâm của Gatrix dành cho Vera, và sự ghẻ lạnh - gã cho là vậy, của Gatrix với gã.
Một khi mầm mống của sự đố kỵ đã sinh ra, thì lòng ghen ghét sẽ càng khiến mọc nhanh hơn mà thôi! Và sự ghen ghét làm méo mó đi cái nhìn của Cyrax, tạo ra những định kiến của gã với cặp đôi kia.
Gã ngứa mắt khi phải tập luyện trong âm thầm, còn Vera được hưởng tri thức ở thế giới tinh thần của Gatrix!
Gã bực mình mỗi khi bị sai đi làm việc, còn Vera thì không!
Gã rủa thầm trong lòng mỗi lần Gatrix trả lời gã bằng thứ định nghĩa khoa học, còn với Vera là kiến thức dân gian.
Sự đố kỵ càng ngày càng tăng, và nó khiến cho trái tim của Cyrax phiền lòng. Gã khó lòng tập trung hơn vào công việc, và hiển nhiên là hiệu quả của chúng cũng giảm sút.
Hai mươi ngày trôi qua kể từ khi Cyrax gia nhập đoàn đội, và mỗi ngày trôi qua với gã đều như địa ngục. Gã cảm thấy ức chế, bắt đầu trở nên nóng giận vô cớ hơn, đỉnh điểm là một buổi trưa nọ!
- Khốn kiếp! Tôi không phải là cu li của hai người!
Cyrax gầm lên, lật tung chiếc bàn ăn. Cả Gatrix lẫn Vera đều ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mặt!
Cyrax nhìn trừng trừng vào đôi mắt ngạc nhiên của Vera, thở dài trong lòng. Không hiểu tại sao gã lại mất bình tĩnh đến như vậy, nhưng có những thứ một khi đã hắt đi thì chẳng có cách nào lấy lại được cả!
Môi Cyrax run run như muốn nói gì đó, song cuối cùng gã xoay người, chạy ra khỏi xe.
- Anh ta bị sao vậy?
Vera mất một lúc mới có thể hoàn hồn. Cô nàng quay sang nhìn Gatrix hỏi.
- Có lẽ... là do anh quá mức rồi! Chờ anh ở đây nhé, để anh đuổi theo cậu ấy xem!
Gatrix trả lại cho Vera một câu nói không đầu không đuôi, rồi phóng vụt đi! Vera híp mắt nhìn theo phương hướng của Cyrax và Gatrix, híp mắt suy tư.
...
Cyrax thở hồng hộc, chống hai tay đều gối. Gã không biết mình đang ở đâu, hay phương hướng nào. Gã chỉ biết cắm đầu chạy miết về phía trước, tránh xa khỏi cặp đôi trong xe ngựa. Xấu hổ, ngại ngùng, giận dữ trộn lẫn với nhau thành một thứ cảm xúc khó tả trong dạ dày Cyrax.
Gã đã muốn một gia đình. Gã thật sự muốn một gia đình! Có điều cả hai phía đều không thể tiếp nhận được nhau rồi!
- Anh còn quyết định đuổi theo tôi đến bao giờ?
Cyrax căm tức quay lại phía sau. Gatrix đang chạy băng băng trên mặt đất, mỗi bước chân của hắn đều được mặt đất nâng đỡ, khiến cho thể lực của Gatrix hao hụt cực thấp! Cyrax cũng chẳng còn là một đấu sĩ cấp trung nữa, thế nên việc Gatrix đuổi kịp Cyrax là điều quá đơn giản!
- Tại sao cậu lại phải chạy? Cậu có khúc mắc gì có thể nói ra mà? Chẳng phải chúng ta là một gia đình hay sao?
Câu nói này khiến Cyrax tức muốn nổ tung! Gã sút thật lực vào một tảng đá to gấp đôi đầu mình, bắn thẳng nó lên không trung. Không biết có kẻ xấu số nào bị bay trúng không nữa!
- Gia đình? Anh nói đó là một gia đình sao? Anh đối xử với tôi khác gì con ở, thằng hầu cơ chứ? Tôi không hi vọng chúng ta có thể hòa hợp nhanh như vậy, nhưng như thế thì quá lắm!
Cyrax ấm ức quát lên. Gatrix dừng lại, ngẩn người.
- Tôi? Đối xử với cậu như kẻ hầu? Dựa vào đâu mà cậu nói như vậy chứ?
- Anh còn dám nói! Anh thử nhìn cách anh đối xử với Vera và với tôi đi?
Cyrax hừ lạnh, rồi ho khan liên tục. Gã đang hụt hơi, lại còn quát to thì chẳng ho khan.
- Tôi... không hiểu ý cậu! Tôi không thấy bất cứ vấn đề gì giữa cậu và cô ấy cả?!
- Hừ, đến giờ anh vẫn còn chối sao? Được rồi để tôi chỉ cho anh từng điểm bất công giữa tôi và Vera nhé!
Cyrax xòe ra ngón tay thứ nhất.
- Đầu tiên là cách trả lời. Anh có thấy mỗi khi anh trả lời Vera, anh đều tìm cách đơn giản, dễ hiểu nhất cho cô ấy không? Còn với tôi thì sao? “Lực hấp dẫn là lực hút giữa mọi vật chất và có độ lớn tỷ lệ thuận với khối lượng của chúng và tỷ lệ nghịch với bình phương khoảng cách của hai vật“. Anh nghe có thấy giống tiếng người không?
-...
- Mỗi lần anh giải thích, tôi chỉ càng thấy rối thêm. Tôi không dám hỏi, sợ anh đánh giá tôi là một kẻ ngu độn vô dụng, thế nên tôi chỉ biết cắn răng, âm thầm suy nghĩ. Đêm nào tôi cũng phải vắt hết óc ra để giải mã từng câu của anh đó, anh có biết không?
Cyrax tiếp tục xòe ra ngón tay thứ hai.
- Tiếp tục là công pháp “Chấn động” của anh dạy tôi! Tôi tập mãi, tập mãi, mà chẳng thấy có tiến triển gì cả. Cho dù nó là công pháp của thần đi chăng nữa, thì tập như vậy cũng phải có một hai dấu hiệu gì chứ? Tôi có cảm giác như đây là một cú lừa vậy!
-...
- Rồi lại tới vấn đề thứ ba! Tại sao việc gì anh cũng sai tôi đi làm, còn anh với Vera ngồi gác chân lên nghỉ ngơi?! Tôi rất ngứa mắt mỗi lần như vậy anh có biết không? Chúng ta là một gia đình cơ mà, như anh nói! Tôi đâu phải là con ở hay kẻ hầu mà anh có thể sai khiến tôi lung tung như vậy chứ!
Cyrax gần như rú lên khi kết thúc câu nói. Hai mắt của gã vằn lên những vện đỏ, long lanh trong thứ chất lỏng mằn mặn. Ngực gã thở phập phồng, hổn hển như vừa trải qua một cơn bão cảm xúc dữ dội mãnh liệt!
Thế nhưng khi thấy Gatrix vẫn đứng thần ra đó, Cyrax cảm thấy cực kì chưng hửng! Giống như gã là một cơn sóng thần, hùng vĩ và hủy diệt, nhưng chẳng có cách nào lay động được ngọn núi sừng sững cả. Cyrax chán chường phẩy tay.
- Mà thôi, tôi nghĩ chắc anh cũng chẳng thèm quan tâm những gì tôi nói đâu! Quay về với cô nàng Vera quý giá của anh đi! Tôi rời đội.
Gatrix vẫn đứng im. Không ai biết được bên dưới lớp áo choàng đó, con Goblin đang suy nghĩ gì, biểu cảm như thế nào. Thế rồi dường như cả thế kỷ đã trôi qua, Gatrix lên tiếng.
- Vậy ra đó là lí do mà cậu đã trở nên kì lạ trong suốt mấy hôm nay! Là do cậu cảm thấy cách tôi đối xử giữa cậu và Vera quá bất công phải không?