- Và hôm nay, Trinh nữ màu đỏ, với thành tích bất bại năm trận liên tiếp, liệu có thể tiếp tục trở thành người thắng cuộc?
Khán giả hò reo, khi tên tôi được xướng lên. Tôi mỉm cười, cầm lấy hai thanh kiếm Johny mua tặng lúc trước. Đây là trận tranh chức vô địch, nên tôi có quyền sử dụng vũ khí và trang phục tùy chọn. Tôi khẽ chạm lên bộ giáp da Cthulu, nó ấm áp như vòng tay của Johny vậy!
- Ôi! Trời! Ơi! Tôi có nhìn nhầm không nhỉ? Đó chẳng phải là chủ tịch Altar, vua Arthas, hoàng đế Shael sao? Thật vinh hạnh làm sao! Xin các bạn hãy cho các vị lãnh tụ một tràng pháo tay nào!
Tôi ngẩn người một chút. Altar tham dự là điều dễ đoán, đối thủ của tôi trong trận này chính là võ sĩ mới nổi của Ouro, Kratos! Trận tranh chức vô địch khác với năm trận trước ở chỗ, các đấu thủ đều là những người đã thắng năm trận. Nếu như không tìm được đối thủ, vậy thì võ sĩ đó sẽ phải đợi! Tôi quả nhiên rất “may mắn” khi gặp được ứng cử viên tranh chức vô địch ngay khi vừa đăng kí! Angel đã cho tôi xem tư liệu của tên này. Hắn là cao thủ sử dụng hai thanh đao to bản, cùng với khả năng điều khiển roi tuyệt vời, khiến cho các đối thủ của Kratos muốn cận chiến hay đánh tầm xa đều gặp bất lợi.
Arthas xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Nếu bảo ông ta cần một nô lệ S+ thì không đúng, sau trận chiến này tôi rất có thể sẽ thành công dân tự do, hơn nữa ông ta cũng đã có một nô lệ S+ chuẩn không cần chỉnh lại trẻ đẹp ở trong hậu cung rồi.
Tôi bước ra sàn đấu, trong sự hoan nghênh của toàn bộ khán đài. Phía bên kia là một gã đàn ông cao lớn, da trắng, trông tương đối già. Mặt ông ta hằn lên dấu vết của thời gian, nhưng với thân hình đồ sộ lực lưỡng kia, tôi không tin Kratos chỉ là một kẻ lẩm cẩm vô dụng. Người lão ta chằng chịt vết sẹo, là một kẻ vào sinh ra tử. Mày phải cẩn thận!
Xung quanh hai cẳng tay ông ta quấn đầy xích, đầu còn lại nối với hai chuôi đao. Tôi có thể mường tượng ra phong cách chiến đấu của người này rồi.
- Tôi tuyên bố, trận chiến giành danh hiệu vô địch, bắt đầu!
Kratos hùng hổ ném ra hai lưỡi đao về phía tôi. Lưỡi đao nóng đỏ xé rách không khí, phả ra hơi nóng phần phật. Tôi vung kiếm, gạt bay chúng đi, chạy về chỗ ông ta. Kratos cười khẽ, kéo mạnh một cái. Hai lưỡi đao giống như có mắt, đột ngột đổi hướng đâm về phía sau lưng tôi. Thật là phiền phức!
- Nhảy tiếp đi cô bé! Nhảy tới chết đi!
Tôi im lặng, tiếp tục né đông né tây khỏi những lưỡi đao linh hoạt kia. Tôi phải thừa nhận Kratos dùng xích rất giỏi, khiến tôi như thể bị hai siêu võ sĩ đuổi đánh vậy. Kratos vung xích lên rồi giật mạnh, hai lưỡi đao bổ thật lực vào kiếm của tôi, hự! Tôi cảm giác toàn thân chấn động mạnh, ruột gan rối bời, chân rời khỏi mặt đất. Tôi bị đánh bay!
Hai con rắn lửa tiếp tục bay vòng vòng, liên tục tìm cơ hội mổ cho tôi một cú đau điếng. Có những lúc tôi tưởng chừng như đã đỡ được rồi thì lưỡi đao lại đổi hướng, để lại trên người tôi một vết rạch dài. Không hiểu vì sao tôi có cảm giác như một con cá nằm trên thớt, mặc cho người đầu bếp lóc từng miếng thịt.
- Đủ rồi!!!
Tôi hét lớn, đâm thẳng lưỡi kiếm vào giữa mắt xích, găm cứng nó xuống đất. Kratos lập tức kéo mạnh hai sợi xích, nhưng sức lực chúng tôi tương đối ngang nhau. Tôi mỉm cười, rút ra con dao ngắn dắt nơi ống chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ ông ta. Cho dù Kratos có kéo kịp sợi xích, thì cũng không kịp phòng thủ bản thân... Trái tim tôi đập hụt nửa nhịp khi nhìn thấy nụ cười trên miệng ông ta!
Kratos đột nhiên rung tay, hai sợi xích lập tức rời khỏi cẳng tay rớt xuống đất. Sau đó hai chiếc găng sắt khổng lồ xuất hiện! Chúng có hình như đầu sư tử đang há ra, với những chiếc răng nhọn sắc. Kratos đấm thẳng về phía tôi.
- Không!!!
Tôi nghe thấy một tiếng gầm khủng khiếp vang lên. Nhưng cú đấm đã ở rất gần! Tôi nhảy khỏi mặt đất, hai tay đỡ trước mặt.
Giống như bị một con người tuyết húc phải vậy! Tôi bay vụt đi như diều đứt giây, miệng mũi ứa máu. Hai tay tôi mỏi nhừ, nhưng có vẻ như xương chưa gãy. Tôi thấy mình đang rơi, sau đó là lưng nóng rát vì bị mài xuống cát. Tôi cười thảm, cố gắng gượng dậy, và thấy... Johny?! Anh đứng ngay ở vị trí tôi vừa đứng, còn Kratos thì bắn dính vào tường, một chiếc găng sư tử vỡ vụn thành bột. Ngay sau đó là Bryn nhảy tới.
- Anh làm gì vậy, Johny?
- Hắn ta chơi xấu!
- Trong luật không cấm sử dụng nhẫn không gian!
Tôi liếc lên khán đài, nhìn thấy gương mặt giễu cợt của Altar. Johny tức đến phát run, lạnh lẽo nói.
- Kat chỉ có một vũ khí, như vậy Kratos cũng chỉ có thể dùng một vũ khí!
- Tôi nói rồi, nhẫn không gian không bị cấm!
- Nếu vậy tôi muốn cho Kat bổ sung thêm trang bị!
- Bất cứ thay đổi nào sau khi trận đấu bắt đầu đều bị cấm!
- Cô muốn ngăn cản ta sao?
- Anh có thể...
Bryn chưa kịp nói dứt câu thì bị Johny đập bay khỏi sàn đấu. Phía hàng ghế khán giả bốc lên khói bụi mù mịt, cùng tiếng la hét hỗn loạn - Bryn bị đập bay lên tận đó. Johny gầm lên.
- Còn có ai!
Từ phía lối vào xuất hiện vài chục người, khí thế vô cùng mạnh mẽ, cộng với hàng trăm quân lính lăm lăm giáo mác. Họ là những vệ sĩ hạng S+ bí mật của mỗi thế lực, có nhiệm vụ bảo vệ các lãnh tụ từ trong bóng tối. Bryn nhảy từ trên khán đài xuống, khóe miệng vẫn còn vết máu, trong mắt ánh lên sự kiêng kị!
- Anh muốn chống đối toàn bộ Tòa Thành Trắng sao?
Tôi vội vàng nhỏm dậy, cố nén cơn tức ngực, chạy tới tóm lấy tay Johny.
- Đừng, Johny! Em vẫn chưa thua mà!
- Em bị ngốc sao Kat! Người ta chơi xấu rõ ràng! Đi, chúng ta không đánh nữa, nhận thua! Để xem bọn chúng có thể chơi xấu thêm một trận nữa không!
Johny kéo tay tôi đi. Nhưng tôi không cam tâm! Tôi muốn thắng, và thắng tâm phục khẩu phục. Tôi gạt tay anh ra.
- Kat?
- Em không đi! Em muốn đấu trận này!
- Kat, nghe anh, đừng bướng nữa!
Tôi nhào tới, khóa miệng anh lại bằng một nụ hôn vụng về. Khán đài ồ lên, phấn khích vì màn giải trí bất ngờ này!
- Em sẽ không thua đâu, anh phải tin em!
Trong mắt tôi cháy lên ngọn lửa tự tin! Johny đau lòng nhìn tôi, dùng tay gạt đi vết máu vương trên khóe môi. Anh không dám nhìn thẳng vào ngọn lửa ấy.
- Nhớ là không được cậy mạnh! Anh cần em, tình yêu của anh, chứ không phải là chút danh vọng vô nghĩa!
- Được rồi, em hứa!
Johny lườm Bryn một lần nữa, sau đó bước về phía lối ra. Ở đó Angel đã chờ sẵn - tất cả những kẻ ban nãy đều tránh ra một lối đi cho chị!
Tôi nhổ ngụm máu ra, cảm thấy ngực thông sướng hơn ban nãy nhiều, mỉm cười ngoắc ngoắc Kratos.
- Chúng ta đánh tiếp!
Kratos cười đắng chát, cánh tay phải của ông ta đã bị đánh nổ thành một mớ bầy nhầy! Kratos triệu hồi ra một chiếc khiên tròn, trên vành khiên đánh dấu rất nhiều vạch màu tím sáng lòe lòe. Ông ta giấu phần lớn thân hình sau chiếc khiên tròn.
Piu! Một tia sáng màu tím bắn ra từ đỉnh khiên, xé gió lao tới. Tôi nghiêng đầu né tránh.
- Giờ chơi cả bắn ám khí sao?!
- Tiếc là ta không quen đánh bằng một tay, nên chỉ có thể sử dụng thứ này thôi!
Tôi bắt đầu lại gần. Kratos liên tục bắn những tia tím về phía tôi, chúng có lực đánh vào rất mạnh, nhưng không phải là không thể đỡ. Tôi nhận thấy mỗi lần Kratos bắn, một vạch sáng trên chiếc khiên sẽ tắt. Nãy giờ ông ta đã bắn rất nhiều, chỉ còn có vài vạch!
Tôi tiếp cận, dùng một lưỡi kiếm luồn xuống dưới chiếc khiên, gạt nó lên trên. Kratos lập tức đổi vũ khí, đó là một thanh kiếm hai tay cầu kỳ tỏa ra làn khói xanh nước biển. Toàn bộ tóc gáy tôi dựng đứng hết cả lên, lưỡi kiếm đó khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi đến cùng cực! Tôi cắn đầu lưỡi, để cơn đau át đi nỗi sợ, tay trái đâm lút lưỡi kiếm vào tim Kratos. Ông ta khựng lại, lưỡi kiếm xanh cách mang tai tôi có vài xăng ti mét! Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng thì thầm của thần chết thổi nhẹ vào lỗ tai!
- Cảm ơn... vì đã cho ta... an nghỉ!
Kratos cười, máu chảy ồng ộc ra khỏi miệng, sau đó ngã ngửa về phía sau. Lưỡi kiếm rời tay, đột nhiên lọt thỏm vào không khí, như thể ở chỗ đó có một lỗ hổng vậy. Chiếc nhẫn trên tay Kratos cũng biến mất theo. Nhưng điều đó không quan trọng! Quan trọng là tôi đã thắng! Tôi quỳ thụp xuống, ngửa mặt lên trời, tận hưởng cảm giác vinh quang tràn ngập khắp toàn thân.
Một luồng sáng thánh khiết từ trên trời chiếu xuống, bao phủ khắp toàn thân thôi. Trong người tôi như có hàng trăm dòng nước ấm lan tỏa ra từng bộ phận, chữa trị những vết thương cả trong lẫn ngoài, đồng thời gạt đi sự tồn tại của phép Đóng dấu.
- Tôi tuyên bố, nhà vô địch là Katarina! Và cô chính thức là cư dân của Tòa Thành Trắng!
Hoàng đế Shael đứng dậy, vỗ tay mỉm cười, còn Altar thì cau có, nhưng cũng vỗ tay. Kế tiếp là một vài tiết mục quen thuộc, như phát biểu, cảm ơn, trao giải, toàn là những thứ nhảm nhí! Tôi không thể chờ đợi để sà vào vòng tay của Johny thêm được nữa. Anh đứng chờ tôi ở dưới bục vinh danh, ôm chặt lấy tôi khi tôi nhảy xuống.
- Anh đã rất lo, nhưng rồi em lại một lần nữa chứng minh mình đúng! Rốt cuộc em không thể để anh thắng một lần sao!
Tôi mỉm cười tinh nghịch, hôn lên môi anh.
- Không bao giờ!
***
Arthas đến với hi vọng chiêu mộ tôi vào Bull. Đây quả là một nhân tố bất ngờ! Hiển nhiên khi so sánh giữa Bull và Convus thì tôi thiên về Bull hơn. Chúng tôi không chọn thế lực của Arthas lúc đầu là vì đoán chừng Don Borbit sẽ không tiếp xúc với Johny nữa, nhưng đích thân vua Arthas ra mặt thì lại là chuyện khác!
- Như vậy ngài có thể cho chúng tôi những ưu việt gì?
Arthas mỉm cười như một con cáo già.
- Ta không nghĩ còn điều gì ưu việt hơn khi được sống cùng những “người” khác!
Ông ta nhấn rất mạnh vào chữ “người”! Đây cũng là điều làm tôi dễ bị thuyết phục nhất! Tính đi tính lại thì Convus đúng là không dành cho người thường. Ở nơi đó tràn ngập tử khí, tiếng kêu la của những kẻ đã khuất than vãn về cuộc sống tốt đẹp đã qua. Nhưng trong đàm phán, bạn luôn luôn phải học cách mặc cả! Và nếu như mặc cả không nổi thì ba mặt đàm phán!
- Hoàng đế Shael, ngài nghĩ sao về điều kiện của đức vua Arthas?
- Nhóc Arthas, sống bao nhiêu năm rồi mà chú mày vẫn bủn xỉn như vậy, chả trách tại sao nhân tài toàn bị Altar cướp đi! Ta có thể miễn thuế thu nhập cho cô và Johny trong một năm!
Ở Tòa Thành Trắng, mỗi công dân đều có nghĩa vụ nộp thuế cho thế lực bảo hộ của mình. Johny trước giờ thuộc dòng họ Ouro, nên anh phải nộp một phần năm thu nhập bất kể từ các nguồn nào cho Altar. Tỷ lệ nộp thuế biến đổi theo địa vị của công dân, và theo từng thế lực.
- Xì, ai chẳng biết ở Convus có thuế đầu người thấp nhất, miễn thuế cũng chẳng khác gì! Katarina, nếu như cô gia nhập dưới trướng của ta, ta sẽ tặng cô một vũ khí và chiến giáp thượng đẳng, cùng với quyền mua nhà trong khu vực hoàng gia. Có điều giá thì cô phải tự lo, ta không muốn can thiệp.
- Nếu vậy ta sẽ dành hẳn một vị trí trong cung điện của ta cho cô ấy!
- Này! Cô ấy là vợ tôi mà!
Johny gõ gõ bàn. Một thoáng xấu hổ xẹt qua trong gian phòng. Shael đằng hắng.
- E hèm, ý ta là tặng hẳn cho Katarina và cậu một căn biệt thự trong tháp Chúa quạ. Hãy nghĩ cho kĩ, đó là quyền lợi đặc biệt của công dân hạng A! Đây cũng là mức giá cuối cùng ta có thể trả!
Arthas hai tay chống cằm, liếc nhìn chúng tôi đầy ẩn ý.
- Các cô cậu nghĩ sao, muốn sống dưới ánh mặt trời ấm áp hay ở miễn phí ở nghĩa trang?
Tôi đắn đo một lúc, sau đó nhìn anh. Johny khẽ gật đầu, cổ vũ tôi ra quyết định. Tôi đứng dậy cúi chào vua Arthas.
- Cảm ơn đức vua đã chiếu cố, nhưng tôi quyết định gia nhập dòng họ Convus!
- Không có gì! Chúc cô hạnh phúc với quyết định này!
Arthas mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt bọn tôi, rồi bước khỏi phòng. Tôi quỳ xuống hôn lên chiếc nhẫn của Shael.
- Katarina, nguyện gia nhập dòng họ Convus!
***
Tôi ôm lấy cánh tay anh.
- Chúng ta bị phạt bao nhiêu?
- Mười ngàn! MƯỜI NGÀN ĐỒNG VÀNG! Đúng là lũ linh cẩu hút máu! Nhưng mà xứng đáng!
- Hì hì, lúc hắn móc ra thanh kiếm đó, em lạnh hết cả người! May mà không phải dùng tới bùa hộ mệnh!
- Kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, nhưng cuối cùng chẳng phải chúng ta đã thành công rồi sao!
Anh xoa đầu tôi, cười toe toét. Tôi cũng cười. Chúng tôi đã đoán trước Kratos sẽ được Altar trang bị một ít đồ ăn gian, nhưng không ngờ lại ăn gian lộ liễu đến vậy! Theo kế hoạch, tôi sẽ giả vờ yếu thế khi Kratos móc ra bài tẩy, Johny sẽ trực tiếp can thiệp vào trận đấu, biểu hiện ra sức chiến đấu siêu phàm, để tăng thêm thẻ đàm phán sau này với Shael. Vua Arthas xuất hiện đã làm thay đổi kế hoạch khá nhiều, thành ra chúng tôi thu hoạch được còn nhiều hơn dự kiến. Phản đối ư, đừng lo, chúng tôi có Poison và Shael ủng hộ, các nguyên lão khác muốn phản đối cũng phải cân nhắc có đáng đắc tội năm người chúng tôi không!