Bạo Chúa

Chương 140: Chương 140: Câu chuyện thứ hai




Vốn dĩ Gatrix không thể nào coi chuyện gặp Sophia là một điều kì lạ được, bởi hắn đã lường trước điều này! Nếu không thì hắn mang cả đống thuốc với sách trong người đi làm cảnh à! Thế nhưng việc Sophia đột ngột đổi thái độ khiến Gatrix vô cùng khó hiểu! Đang vui vẻ yên lành, tự dưng biến thành lạnh lùng khó gần, Gatrix cũng bó tay với ca này!

Nhìn thì cứ tưởng buổi nói chuyện vừa rồi vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, thậm chí còn mang theo hương phấn hồng, thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết vừa rồi hắn nguy hiểm đến nhường nào! Một lựa chọn sai, một câu nói hớ, một động tác thừa của hắn hoàn toàn có thể trở thành lí do để con cọp cái lồng lên, xé xác hắn thành từng mảnh!

Người ta nói, chơi với phụ nữ như chơi với cọp, cấm có sai!

Được rồi, tạm coi như đó là một trong ba mốc hắn đặt ra đi! Bản thân phụ nữ đã là sinh vật kì lạ rồi, nên việc coi như bản thân chạm mốc đầu tiên hoàn toàn không phải là vì hắn đang có thiên hướng quay về với Vera! Gatrix thầm nhủ. Hắn tự hỏi, Thần còn có thể ném tiếp thứ gì vào hắn nữa đây.

Và cứ thế, con Goblin đạp lên những tán lá khô, chìm dần vào trong bóng tối, khi ánh trăng không có cách nào soi rọi qua những cành cây xum xuê trên đầu hắn.

...

- Mang về đây một con lợn rừng, nếu không tôi sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa!

Giọng của Amelia vang lên trong đầu Kirin, như một chiếc dây cót xốc lại tinh thần cho gã. Lợn rừng, tên chính xác là Lợn Rừng, là một loại động vật bốn chân ăn tạp, thân hình to đồ sộ, có khả năng sử dụng năng lượng hệ mộc.

Năng lượng này thuộc nhóm ma lực, tức phép thuật, chứ không phải đấu khí. Thế cho nên chúng có khả năng sử dụng một số phép thuật đặc trưng của hệ này như triệu hồi dây leo trói đối thủ, hay hấp thụ sinh lực chẳng hạn.

Với một ác ma... đã từng là ác ma cao cấp như Kirin, thì giống loài vô tri này ngoài có sức chiến đấu mạnh mẽ ra thì ngu không tưởng. Gã đào một chiếc hố, lấp cỏ lên trên, rồi dụ cho nó đuổi theo rơi xuống hố! Thân hình nặng nề cùng việc tứ chi thiếu linh hoạt khiến cho con vật tội nghiệp chẳng có cách nào thoát khỏi chiếc hố cả.

Không chỉ vậy, Kirin còn đào hố khá sâu, khiến cho con lợn bị kẹt trong tư thế chúc đầu xuống, không thể dùng phép thuật để đánh trả gã được! Cứ thế, gã thợ săn ác ma ngồi phía trên miệng hố, ném phép thuật hệ bóng tối duy nhất gã còn có thể sử dụng được xuống người con lợn.

Phép Thiêu đốt ma lực!

Thiêu đốt ma lực, có thể nói, là phép thuật bị giới người làm phép vừa căm hận, vừa yêu chết đi được! Về bản chất, thần chú này đẩy một lượng ma lực nhỏ vào trong ma hải của đối thủ, phát nổ vào kéo theo một lượng ma lực của đối thủ.

Nó tạo ra hai loại thiệt hại, một là sát thương sinh ra do ma lực cộng hưởng phát nổ trong ma hải, hai là xóa đi ma lực khả dụng tức thời của kẻ địch.

Hãy thử tưởng tượng, khi một pháp sư đang dùng thần chú, bỗng dưng hụt đi một phần ma lực, thành ra không đủ để trả cho phép thuật đó thì sẽ như nào? Dùng tính mạng ra mà bù vào chứ sao!

Chính vì giá trị chiến lược khủng khiếp của nó, mà Thiêu đốt ma lực là phép thuật được rất nhiều người làm phép săn đón. Khổ nỗi phép này chỉ có hệ bóng tối mới dùng được, bởi trải qua thử nghiệm, thì chỉ ma lực bóng tối mới tạo ra được khả năng “đốt” ma lực của đối thủ.

Nguyên nhân tại sao thì chưa nhà nghiên cứu nào giải thích được! Có lẽ... cần phải có một ai đó vô cùng am hiểu bóng tối, thân thuộc với nó, mới có thể lý giải được.

Thế là những ai tu luyện phép thuật bóng tối đều sẽ bị coi là tà ác! Thật chua xót làm sao!

Sau khi đã thiêu sạch sành sanh ma lực của con lợn rừng, Kirin định tìm cách kết thúc tính mạng của con vật khốn khổ. Lúc này nó đang thở phì phò, người mềm như bún, ướt đẫm mồ hôi vì nhiều tiếng tra tấn.

Kirin giờ đâu còn mạnh như xưa, hiệu quả của phép Thiêu đốt ma lực trong tay gã đã bị giảm đi rất nhiều. Cùng với đó, phép này cũng tốn ma lực nữa, mà ma hải của Kirin không nhiều lắm, vậy nên gã cần thời gian để từ từ mài mòn.

Nếu như con heo này biết nói, ắt hẳn nó đã cầu xin Kirin giết nó đi rồi!

Kirin nhấc chiếc giáo làm từ thứ kim loại bí ẩn lên. Nó không sáng quắc như nước thép thông thường, mà thâm sì, không hề phản chiếu bất cứ màu sắc gì. Giống như thể mọi ánh sáng đều bị lưỡi giáo này nuốt chửng vậy!

Gã ngắm nghía cẩn thận, giơ cây giáo lên nhắm thẳng vào động mạch trên cổ con lợn. Thế nhưng, đâu đó trong tim Kirin, một thứ gì đấy ngăn gã lại!

- Nhìn kĩ thì trông mày cũng dễ thương đấy chứ! Tao đổi ý rồi, tao sẽ bắt sống mày, để giành quyền xử trí cho nàng!

Nói là làm, Kirin chuyển hướng cây giáo, xiên thẳng vào hai khoeo chân và gót chân của con lợn. Kế đó, gã lấy dây thừng sau lưng ra, buộc chặt hai chân sau của con lợn, rồi kéo nó lên một đoạn, cốt để gã nhìn được vị trí hai chân trước.

Và Kirin tiếp tục phế đi hai chân còn lại của con vật.

Gã kéo con lợn lên, xoay nó từ từ một cách cẩn thận. Có trời mới biết con lợn này có thể co người táp gã một cú đau điếng hay không, và khi nhìn hàm răng lởm chởm cứng chắc của nó, Kirin bỏ ngay ý định “thử gân” con lợn.

Rồi Kirin dùng cây giáo của mình, cắt một đống củi, dài ngắn khác nhau. Lưỡi giáo của gã sắc bén đến kì lạ, chém vào gỗ mà cứ như chém xuống bùn. Chỉ thấy gió thổi vù vù, và Kirin đã có một đống nguyên liệu trước mặt. gã lắp lắp, ghép ghép một lúc thành chiếc xe kéo bốn bánh.

Kế đến, Kirn đứng trên thùng xe, tay nắm sợi dây, kéo con lợn lên trên xe. Đến lúc này gã mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vì con lợn sẽ chẳng còn cách nào tấn công được gã nữa. Chiếc xe sẽ đóng vai trò làm điểm giảm xóc để gã có thời gian phản ứng.

- Thiêu đốt ma lực!

Để cho chắc ăn! Kirin thầm nghĩ.

Kirin vừa kéo chiếc xe đi, vừa huýt sáo vui vẻ. Gã đang nghĩ tới phần thưởng mà Amelia sẽ dành tặng cho mình khi mang về một con vật dễ thương thế này. Kirin có thể chắc chắn, thẩm mỹ của gã rất tiếp cận với loài người, vậy nên khi gã nhận định rằng con heo này trông bắt mắt, thì đại đa số người bình thường hẳn cũng sẽ đồng ý với điều đó.

Có lẽ nàng sẽ nở được một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lúc nào cũng đau buồn đó chăng? Nếu thế thì thật chẳng còn gì tốt đẹp hơn được nữa, ít nhất hiện tại Kirin thấy vậy!

Đột nhiên Kirin dừng bước! Nơi khóe mắt gã, có một thứ gì đó đang mặc đồ đen trùm kín mít, sau lưng đeo chiếc ba lô bự tổ chảng tiến tới! Kirin không thể nhận ra bất cứ dấu hiệu nào của nó, từ khí tức tới âm thanh, cho tới khi nó lọt vào tầm mắt gã!

Một kẻ hết sức nguy hiểm! Bản năng và lý trí của Kirin lập tức lên tiếng cảnh báo! Gã siết chặt cây giáo trong tay, cả người căng thẳng, chờ đợi tình thế biến đổi!

Phía bên kia, kẻ lạ mặt cũng có vẻ rất bất ngờ khi thấy gã! Kirin không có cách nào nhìn được thứ gì ở dưới lớp bóng đêm do chiếc mũ trùm tạo thành, thế nhưng việc kẻ lạ mặt đứng sững lại cũng đủ để cho thấy sự ngạc nhiên của đối phương rồi!

- Xin chào, người lạ! Ta là Gatrix, một người đi ngang qua thôi! Không cần phải cảnh giác tới như vậy!

Gatrix là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này. Giọng nói của Gatrix khiến Kirin bối rối. Gã phải thừa nhận, đây là âm thanh dễ nghe nhất gã từng được nghe... phi phi, giọng của Amelia mới là tuyệt vời nhất! Giọng này... thôi thì cho kém một chút chút đi!

- Xin chào, tiểu thư Gatrix! Ta là Kirin, một thợ săn. Xin thứ lỗi cho sự thô lỗ này, bởi chẳng có kẻ ngu nào dám buông bỏ vũ khí trong một hoàn cảnh như này phải không?

Kirin liếc một cách đầy thâm ý xuống hai ống tay áo của Gatrix. Cho dù nhắm mắt, Kirin cũng cảm nhận được ma lực đang ngưng tụ dần trong không khí.

Gatrix và Kirin cứ thế, đứng im nhìn nhau trong chốc lát. Thế rồi, vẫn là Gatrix phá vỡ sự bế tắc! Hắn chủ động lại gần Kirin, hai tay nắm quai ba lô, để lộ thành ý rất rõ ràng. Đổi lại, Kirin cũng rất tự nhiên, chìa tay ra trước mặt.

Gatrix hơi khựng lại trong thoáng chốc, rồi cũng nắm lấy bàn tay của Kirin, lắc nhè nhẹ. Cả hai rút tay về, trên miệng nở nụ cười thỏa mãn, còn thỏa mãn cái gì thì chỉ họ mới biết được!

- Thứ lỗi cho sự đường đột của ta, nhưng tiểu thư Gatrix làm gì ở trong rừng vào đêm khuya thế này? Nơi này dù sao cũng không phải là chỗ an toàn gì, đặc biệt là với đàn bà con gái!

- Cảm ơn lòng tốt của ngài, quý ông Kirin! Nhưng ta nghĩ là bản thân ta có thể giải quyết phần lớn các rắc rối. Đấy là nếu chúng xảy ra!

- Vậy sao! Nếu thế thì ta đã vô lễ rồi!

Kirin cười giả lả. Gatrix nghiêng đầu, ngó về phía con lợn rừng.

- Ngài đang định tặng nó cho ai sao?

- Tiểu thư quả thật có một đôi mắt và trí tuệ khiến ta không khỏi thán phục! Đúng vậy, ta đang định dâng tặng thứ này cho tình yêu của đời ta!

Kirin không giấu nổi vẻ cuồng nhiệt, say đắm trên mặt!

- Ngài... thấy thế nào về tình yêu?

Câu hỏi của Gatrix khiến tâm trạng của Kirin chùng xuống. Mất một lúc, gã mới trả lời được.

- Đã từng có một cô gái, hi sinh tất cả để ta tìm được tình yêu! Thế nên, đối với ta, tình yêu chính là sự hi sinh!

Gatrix đưa tay lên vỗ vỗ cẳng tay của Kirin.

- Hãy sống tốt, đừng phụ sự hi sinh của cô gái ấy!

- Chắc chắn rồi!

Kirin mỉm cười. Đôi mắt hắn có chút long lanh khi nhớ tới Akasa.

- Như vậy, chúng ta tạm biệt nhau thôi!

- Cũng được, tạm biệt tiểu thư Gatrix! Ta có cảm giác, chúng ta rồi sẽ còn gặp lại!

- Vạn sự tùy duyên!

Gatrix bước đi, vẫy vẫy tay trong không khí, không ngoái đầu lại. Chỉ tới khi Gatrix khuất dạng hẳn, nụ cười trên mặt Kirin mới tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự lạnh lẽo chết người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.