Thư viện của Shazam vô cùng đồ sộ và khổng lồ, với hàng tấn những quyển sách xếp san sát nhau đầy những giá sách bao kín quanh phòng. Tuy Gatrix có thể cảm nhận được ma lực yếu ớt toát ra từ những giá sách này, nhưng chừng đó hiển nhiên là không đủ để bảo vệ kho tàng tri thức của Shazam.
Ma lực từ các giá sách ngăn cản sinh thể màu đen xâm lược, song nếu như là biến đổi hóa học tự nhiên thì chúng cũng đành bó tay. Gatrix rút một cuốn sách xuống, lật thử vài trang. Giấy đã mục nát, ố vàng toàn bộ, thậm chí còn bị mốc xanh lè nữa.
Gatrix ngán ngẩm thở dài, ném cuốn sách đó xuống đất, để cho sinh thể màu đen nuốt chửng. Những cuốn sách này vô giá trị với hắn, và chúng đã không còn có thể phục hồi được nữa rồi. Đồng thời Gatrix quay sang nói với Taara.
- Cuốn sổ tay kia viết những gì?
- Tôi đọc mấy trang toàn thấy anh ta kể về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày thôi. David là một người lao công có nhiệm vụ lau dọn ở tầng ba. Mà đúng hơn là chỉ có một phần thôi, tại quy mô tòa thành này cũng đâu có nhỏ gì cho cam.
- Ừm! Cứ đọc to lên tất cả những gì người đó đã viết trong cuốn sổ, đừng bỏ sót chữ nào!
David là một người vô gia cư được Shazam cưu mang trong một đêm đông giá rét. Chính vì thế, anh ta vô cùng ngưỡng mộ và cảm kích trước tấm lòng nhân hậu của vị chủ nhân tộc Tiên này. Phần lớn những ngôn từ mà David dùng để viết đều mang tính tán tụng Shazam, còn lại mới là kể về một ngày của mình.
Ở trong tòa thành, Shazam sử dụng một chiếc chuông đồng cực vang treo trên tháp phía Tây để làm công cụ đếm giờ. Chiếc chuông đó sẽ đánh ba lần trong ngày. Lần đầu tiên là để đánh thức gia nhân dậy, ăn uống và làm việc. Lần thứ hai là giờ nghỉ trưa, và lần cuối cùng là báo kết thúc ngày.
Công việc của David liên quan tới lau dọn. Hàng ngày khi tiếng chuông thứ nhất đánh xong, David sẽ phụ trách quét tước và lau chùi một vùng dài cỡ một phần tư hành lang tầng ba. Tất nhiên, tầng này có bốn người lau dọn cả thảy.
Gatrix vừa nghe vừa tiếp tục kiểm tra những cuốn sách. Có một số cuốn vẫn giữ được nội dung bên trong, chỉ cần cầm lên là Gatrix có thể cảm nhận được ma lực hùng hậu toát ra từ chúng rồi. Với những cuốn này, Gatrix không ngu dại mà mở ra kiểm tra ngay lập tức.
Thay vào đó hắn cứ đặt chúng lại giá sách, chờ sau khi đã kiểm tra xong hết mới sờ tới một lượt. Đó là bởi những cuốn sách này có thể mang theo nguyền rủa, hoặc thậm chí chúng là một dạng sinh vật - hay chính xác là quái vật đội lốt sách không biết chừng.
- Ồ?
Taara đột nhiên ngừng lại! Gatrix ngoái đầu ra phía sau, hỏi cô nàng.
- Có chuyện gì sao?
- Hừm, câu chuyện của David bắt đầu thay đổi rồi! Đó là một buổi tối, khi Shazam trở về tòa thành, trên gương mặt mang theo nụ cười ngờ nghệch khó tả. Ở đây David còn viết là “xin lỗi chủ nhân toàn năng đáng kính vì đã lỡ cười nhạo ngài là ngờ nghệch!” này.
- Xong rồi sao nữa?
Tần suất Shazam rời khỏi tòa thành càng ngày càng nhiều kể từ đêm hôm đó. Mỗi lần ra đi, ông ta đều mặc phục sức rất đẹp, xức lên những thứ hương liệu đủ khiến đám nữ hầu mê mệt say đắm. David hơi chạnh lòng khi biết người anh ta thầm thích, Lisa, cũng thuộc nhóm mê Shazam như điếu đổ.
- Có lẽ chủ nhân sắp tìm được một nửa cuộc đời rồi thì phải? Theo anh David nhận định như vậy có đúng không?
Gatrix đã dọn dẹp gần hết cả cái thư viện này rồi. Tốc độ phá hoại của hắn, không thể không nói, là cực kỳ nhanh! Gatrix gật đầu một cái.
- Theo như dòng thời gian thì có lẽ đây là thời điểm ông ta gặp T”ara, thế nên chắc là không sai đâu! Đọc tiếp đi!
Taara nghiêng đầu, không hiểu Gatrix đang nói những gì. Thế nhưng cô thấy Gatrix nói đọc tiếp nên cô tiếp tục kể lại những gì trong cuốn sổ.
- Chỗ này bỗng dưng cách một đoạn rất dài David không viết gì cả. Mốc thời gian giữa hai trang giấy này cách nhau tới vài năm liền!
Taara chìa cuốn sổ lên cho Gatrix thấy, lật lật tờ giấy. Nội dung của trang trước đó được viết tương đối nắn nót, ít nhất nó còn giống chữ. Có điều chỉ sau một cú lật, nó bỗng trở nên gấp gáp, vội vã lạ kỳ!
Gatrix nhướn mày, dùng phép thuật nâng những cuốn sách còn sót lại lên, tập trung về một giá sách duy nhất gần cửa. Nếu như thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ chui ra từ sách, ít nhất họ còn có thể bỏ chạy. Gatrix thậm chí còn liên tưởng tới cảnh hắn dẫn thứ nguyền rủa đó đến gặp bóng đen sợ hãi để xem cái nào mạnh hơn nữa kìa.
- Hôm nay chủ nhân mang về một đám người mặc áo choàng đen kín mít. Nhìn bọn họ, mình bỗng dưng thấy sợ hãi và nặng nề đến kì lạ. Từ trên người họ toát ra một loại khí tức âm u tăm tối nào đó, trông vô cùng khả nghi. Thế nhưng chủ nhân tuyên bố họ là khách quý của mình, mà từ giờ tầng bốn sẽ cấm tất cả mọi người được tiến lên.
Taara lật sang trang tiếp.
- Chủ nhân... có lẽ điên rồi chăng? Số lần gặp được ngài càng ngày càng ít! Thế nhưng mình thà rằng không gặp, còn hơn là nhìn thấy vẻ điên cuồng cay cú trên mặt ngài. Thật đáng sợ!
Những trang kế tiếp vẫn là lời kể của David về sự xuất hiện của đám áo choàng đen. Chúng chiếm toàn bộ tầng bốn, và nếu gia nhân muốn tiếp tế thì phải để xe đẩy thức ăn ở tầng ba, rồi sẽ tự có người xuống lấy.
Đồng thời tất cả cửa sổ ở tầng bốn đều bị lấp kín, không cho bất cứ tia nắng nào chui lọt. Điều này khiến cho những gia nhân trong tòa thành dần dần trở nên sợ hãi, lo âu, khi họ không biết rốt cuộc chủ nhân của mình đang tiến hành thí nghiệm gì ở tầng bốn nữa.
- Lại có thêm một người mất tích! Đây là người thứ mười trong tháng này rồi! Một thành viên của ban cố vấn tuyên bố có vẻ như có loài dã thú nào đó trong rừng đã bắt mất những người xấu số này, nhưng đó là nói dối! Mình biết Lisa, em ấy không phải là người hay lang thang bên ngoài những cánh rừng. Lisa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em vậy!
- Hôm nay họ bắt đầu lục soát phòng của từng người. Thật may là trước đó mình đã đào sẵn một cái hốc trên trần, không thì mình sẽ bị đuổi đi giống bốn người kia mất! Lần trước mình có cho ông anh họ mượn tiền, có lẽ đã đến lúc mình phải đòi rồi.
- Đây là Địa Ngục! Chủ nhân mang về một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại đối xử với cô ấy như chó lợn! Vì sao ngài lại làm như vậy chứ Shazam? Vị Tiên nhân mà tôi hằng yêu quý đã biến đi đâu rồi?
- Sáng nay có ba người bỏ trốn bị Shazam bắt lại được. Ông ta nguyền rủa bọn họ, khiến cho toàn thân họ lở loét, rồi thối rữa ra. Chúng tôi bị buộc phải nhìn cảnh này cho tới khi cả ba trút hơi thở cuối cùng. Tiếp đó, Shazam bỏ ra nửa ngày để giảng giải cho bọn tôi về công ơn dưỡng dục của ông ta, và hành động của ba người kia là sự “phản bội“.
- Tôi lén lấy được một lọ thuốc của một thành viên trong ban cố vấn. Tòa thành giờ đã bị bao phủ trong một lớp nhầy nhầy màu đen rất kì lạ, và chỉ có thứ thuốc này mới có thể xua tán chúng. Cùng với tờ giấy nợ, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới sau khi thoát khỏi chốn này.
- Đây là Địa Ngục! Không có cách nào bỏ trốn! Có lẽ ngày mai họ sẽ tới bắt tôi đi, giống như những tốp trước đó. Tôi cất cuốn sổ, lọ thuốc và tờ biên nhận tiền này lại trên hốc trần nhà, dành tặng cho người có duyên. Nếu như các bạn đọc được dòng này, vậy thì tôi chắc chắn đã chết. Lạy Gildur toàn năng, xin hãy giang rộng cánh tay đón lấy linh hồn con!
Taara lật nốt trang chữ cuối cùng của cuốn sổ. Phía sau chỉ còn toàn là giấy trắng, có vẻ như David đã không còn cơ hội nào để viết tiếp cuốn nhật ký của cuộc đời mình nữa rồi! Gatrix ráp những dữ kiện này lại, để tạo thành một chuỗi hoàn chỉnh.
Đứng từ góc độ của người lao công này, Shazam đã hợp tác với một đám người mặc áo choàng đen, và biến tòa thành của mình thành một khu thí nghiệm sống trước cả khi có trận chiến với dân tộc Núi Thép. Hắn chỉ không hiểu đoạn đối xử tệ bạc với cô gái - có thể đó là T”ara, hoặc cũng chưa chắc, bởi David nhắc tới rất hời hợt.
Trong lời kể của Shazam, thì có thể thấy ông ta si mê T”ara đến điên cuồng. Trải qua bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng Shazam mới rước được người đẹp về nhà, và đó còn chưa phải là kết thúc cuối cùng của họ.
Căn cứ theo David, thì có lẽ sự kiện Drake lẫn Veronica tới tìm Shazam còn chưa diễn ra thì anh ta đã chết. Kết hợp với những gì David đã mô tả thì Gatrix không khó để cảm thụ được tâm trạng của hai người em lúc đó khi tới nhà anh rể chơi là như thế nào.
Đó sẽ là một tòa thành âm trầm, khủng bố tới cùng cực. Chẳng có gia nhân nào nữa vì tất cả người bình thường hoặc đã bị biến mất, hoặc bỏ trốn rồi. Những kẻ mặc đồ đen thì lượn lờ khắp nơi, trong khi chủ nhà đang hành hạ chị mình - cứ tạm cho là vậy. Hai người bọn họ không trở mặt ngay lập tức mới là lạ đấy!
Tuy nhiên Gatrix cũng chưa dám kết luận tiếp bất cứ điều gì. Đó là bởi cho dù là ký ức của Shazam, hay di ngôn của David thì đều có chung đặc điểm, đó là chúng mang tính chủ quan. Ký ức là thứ có thể bị chỉnh sửa, chưa kể nó còn chịu tác động rất lớn bởi ngoại cảnh và trình độ hiểu biết của một người.
Thế nên Gatrix tạm thời coi rằng hắn đã nhặt thêm được một mảnh ghép nữa trong bức tranh xếp hình, song chưa tìm cách ráp chúng lại thành một bức tranh toàn cảnh. Còn quá sớm để có thể đi tới bất cứ kết luận nào!