Từ phía sau những tán lá rậm rạp, một cánh tay thô to lông lá thò ra, túm lấy mái tóc màu cam rối bời xơ xác của Medina. Con khỉ gào lên đắc thắng, hú hét trong khi cố gắng kéo Medina trở lại bên trong cánh rừng.
Thế là hết! Medina nhắm mắt. Một giọt lệ bi thương rớt khỏi khóe mắt cô, mang theo bao nhiêu hối hận nuối tiếc của sinh mạng với cuộc đời này. Với sức lực của cô, việc thoát khỏi con Khỉ mặt vàng là bất khả thi! Cô muốn liều chết vùng vẫy lần cuối, nhưng hai chân của con khỉ đã quặp chặt quanh người cô, hai tay thì bám vào những cành cây kéo cả hai lùi về phía sau.
- Cứu tôi với! Có ai không?
Medina hét to, tìm kiếm một kì tích. Nơi này là ngọn đồi sau làng, tiếng của cô chắc chắn không thể nào băng qua một ngày đường, xuyên qua nguyên một dãy đồi để tiến vào tai ai đó được. Nhưng Medina cứ rống to! Đây là bản năng sinh tồn thôi! Khi sinh mạng bị đặt vào tuyệt cảnh, nó có thể bùng phát ra những hành động nếu dùng logic để đánh giá thì phải gọi là cực kì ngớ ngẩn!
Đột nhiên một trong hai con Goblin đứng lên. Trông nó rất khác biệt với lũ Goblin được mô tả trong sách. Dáng người của nó thẳng, tràn ngập tự tin, chứ không lấm la lấm lét như các Goblin khác. Cơ bắp nó săn chắc, trải đều khắp cơ thể - Medina sực nhớ ra, đây chẳng phải là tỷ lệ vàng về kết cấu cơ bắp mà các tổ tiên của cô đã tiên đoán sao? Và cái bộ phận lủng lẳng giữa hai chân nó, Medina vừa ngượng đỏ mặt, vừa tò mò không thôi! Cô chưa bao giờ chứng kiến “hiện vật”, chỉ biết được cấu tạo của nó ghi bên trong sách. Hóa ra thứ này khi có máu dồn xuống sẽ cứng lên sao? Nếu Gatrix mà đọc được suy nghĩ cô ta thì hắn chắc phải ngã nhào mất, chết đến đít rồi còn ngắm nghía lung tung được!
Con Goblin đực vung tay với tốc độ cực nhanh, Medina còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy tiếng con Khỉ mặt vàng gào lên thảm thiết phía sau lưng. Tóc của cô bỗng thả lỏng, và Medina không bỏ lỡ cơ hội. Cô co giò chạy một mạch, tìm cách tránh xa khỏi con Khỉ mặt vàng. Song cô cũng có chủ ý tránh nốt khỏi cặp Goblin bí ẩn kia, nên Medina chạy chếch sang một bên, hướng thẳng tới dòng suối.
Bỗng có một thứ gì đó va mạnh từ bên hông cô, khiến cô ngã bổ nhào. Con Goblin còn lại đã chạy vọt tới, đè chặt cô lại. Medina hoảng loạn vùng vẫy! Cô nhớ tới những câu truyện về bầy Goblin khi bắt được phụ nữ sẽ lôi về hãm hiếp, sinh con cho chúng! Chẳng lẽ cô sắp trở thành một cái máy đẻ của thứ sinh vật kinh tởm này? Nghĩ tới cảnh sống không bằng chết đó, Medina càng cố gắng chống trả tợn, song thân ảnh phía trên cô rất khỏe. Nó giữ chặt hai cánh tay cô, ấn mạnh xuống đất, cúi mặt xuống gần sát cô. Chóp mũi của cả hai chỉ cách nhau có một đoạn ngắn tí!
Đến lúc này, Medina mới nhìn rõ thứ gì đang ngồi trên bụng mình. Thề có thần linh trên cao, Medina chưa bao giờ thấy một đôi mắt đẹp đến như vậy! Đồng tử của con Goblin này không mang sắc đen hay hung hung như người dân trong làng, mà tóe lên sắc đỏ diễm lệ như chính mái tóc dài đang xõa trên mặt cô vậy. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, và Medina thấy được một linh hồn vô cùng trong suốt, tràn ngập tò mò và không hề có bất cứ ác ý nào. Khi ngực cô cảm thấy sức nặng, cô mới nhận ra đó là một con Goblin cái! Lại một lần nữa, Medina không thể không liếc mắt nhìn xuống bộ ngực của nữ Goblin này. Tại sao lại có sự bất công đến vậy chứ, Medina bực tức!
Chợt một tiếng hét đau đớn cắt đứt mạch suy nghĩ có phần hơi bị bá đạo của Medina! Cô quay sang, và thấy con Khỉ mặt vàng đang quỳ gục trên mặt đất, còn con Goblin đực đứng phía sau nó, đưa tay xuống cổ họng con khỉ và vạch một đường đẫm máu! Con khỉ kêu ằng ặc không thành tiếng, đổ sập xuống đất, còn con Goblin đực ngẩng đầu, nhìn về phía cô. Nó muốn gì đây, Medina rối bời! Con Goblin bước lại gần, còn nữ Goblin này vẫn đang đè chặt không cho cô bỏ chạy.
Con Goblin đực ra hiệu cho đồng bạn buông cô ra, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đâm ba nhát liên tiếp xuống rẻo đất nơi cô nằm, theo thứ tự là thái dương, cổ họng và sát bên sườn của cô. Nó dùng minh họa rất thực tế để nói với cô rằng, nếu như cô dám làm điều gì thiếu suy nghĩ, cô sẽ chết trước cả khi nhận ra mình đã bị đâm!
Cảm thấy hài lòng khi cô tỏ ra an phận, con Goblin gật gù, tìm một chỗ cách cô một đoạn, ngồi xuống. Trong một thoáng, cả hai chỉ trừng to mắt nhìn nhau. Dường như giống với việc cô tò mò về sự tồn tại của một cá thể Goblin đặc biệt như này, nó cũng đang quan sát cô, tìm hiểu về một chủng tộc hoàn toàn mới lạ. Có điều cô không thích cảm giác này! Giống như cô bị nó dùng ánh mắt lột trần truồng ra vậy!
Con Goblin đột nhiên phá vỡ sự im lặng! Nó đưa tay lên miệng, vẽ thành một dấu X, rồi nhún vai nghiêng đầu. Thấy cô chưa hiểu, nó mở miệng, nói một thứ ngôn ngữ rất kì lạ...
Khoan đã! Medina bàng hoàng! Con Goblin này vừa “nói”, phải không? Hãy nói với cô đây chỉ là một giấc mơ đi! Từ bao giờ mà Goblin, sinh vật ngu si đê hèn thấp kém lại diễn sinh ra được trí tuệ như thế này?
Con Goblin lần này chỉ vào mặt mình, và lặp lại ba lần một cụm từ. Nếu cô không nghe nhầm thì đó là Gatrice? Gachich? Nó im lặng, như thể chờ cô làm ra phản hồi. Medina không biết nên làm như nào, nên cô đành thận trọng chỉ vào nó và run run rẩy rẩy lặp lại.
- Ga...a...tri...ce?
- Gatrix!
- Gatri...ce?
- Gatr...ix!
Màn phát âm này kéo dài qua vài lần luyện tập, cuối cùng cũng chấm dứt khi Medina phát âm chính xác tên của con Goblin. Như vậy con Goblin đực là Gatrix, còn con lại là...
- Eleisa!
Giống như Gatrix có khả năng đọc suy nghĩ của cô, con Goblin căn rất chuẩn xác thời gian, chỉ vào nữ Goblin với mái tóc đỏ xinh đẹp đang ngồi cạnh nó và nói tên. Lần này thì Medina rất nhanh đã phát âm đúng. Thế rồi cả hai lại nhìn cô lom lom, như muốn nói “bọn này đã giới thiệu bản thân xong rồi, giờ đến cô đấy“.
Gặp quỷ rồi! Medina lè lưỡi. Song người bước qua mái hiên thấp không thể không cúi đầu, Medina cũng đành tự đưa tay đặt lên ngực và nói.
- Medina!
Gatrix lặp lại một lần tên của cô, cẩn thận nhấm nuốt nó, rồi nó gật gật gù gù. Nó quay sang, dạy cho Eleisa cách phát âm tên của cô đầy kiên nhẫn! Điều này làm Medina sợ đến toát mồ hôi hột! Goblin đã đản sinh ra một cá thể sở hữu trí tuệ, và cá thể này đang muốn phổ cập tri thức cho những con Goblin khác. Chỉ tiếc là một dân nữ như cô không có cách nào suy nghĩ phức tạp hơn chuyện này có thể kéo theo hậu quả gì, mà cũng chẳng đến lượt cô! Dù sao trời sập thì còn có những vị này vị kia gánh đấy, làm gì đến lượt một con bé thầy thuốc nhà quê phải quan tâm!
Sau một lúc, Eleisa rốt cuộc cũng đọc thành công tên của cô. Cô bé nở nụ cười rạng rỡ, liên tục lặp lại tên Medina, rồi lại chỉ vào nó và nói Eleisa. Một phần trong Medina cảm thấy hơi rờn rợn, nhưng một phần khác của cô lại vô cùng tò mò về hai Goblin này, đặc biệt là khi họ không tỏ ra một chút ác ý nào, ngoại trừ lúc đầu Gatrix đe dọa cô. Là một người cực kì cố chấp, một khi Medina đã hứng thú với chuyện gì, thì cô sẽ phải theo đuổi nó đến cùng! Thật may là ngày xưa cô hứng thú với y thuật chứ không phải thiên văn, chứ không thì cô giờ này chắc là mù lòa vì nhìn mặt trời quá lâu rồi!
Gatrix đứng dậy, bước về phía cô. Điều này làm trái tim Medina đập có chút nhanh lên! Nó muốn làm gì đây? Những suy nghĩ về việc Goblin cướp giết hiếp lại tràn về, bóp nghẹt tâm trí khốn khổ của cô thầy thuốc miệt vườn. Nhưng Gatrix chỉ đứng đó, đưa tay ra hướng về phía cô. Nó nhoẻn miệng cười - Medina thề, rõ ràng là nó cười! Và đó cũng là một nụ cười rất lạ! Nó chân thành, song lại mang theo cái gì đó đắng chát chua cay. Cô không biết nó đưa tay ra là có ý gì, có điều ánh mắt của nó như muốn cổ vũ cô nắm lấy tay nó vậy, nên Medina dùng tốc độ chậm rì rì đưa tay lên nắm lấy bàn tay chai sạn màu xanh lá đó. Trong suốt cả quá trình, Gatrix tỏ ra cực kì kiên nhẫn, cho tới tận khi cô đặt cả bàn tay lên tay nó, nó mới nhẹ nhàng nắm lấy và từ tốn kéo cô ngồi dậy.
Lòng bàn tay nó rất ấm và mềm! Medina lại “phiêu“.
Gatrix và Eleisa bước về phía khu rừng, đưa tay ra hiệu cho cô đi theo. Cả hai nhanh chóng mất dạng sau tán lá xanh rì, bỏ Medina đứng tẩn ngẩn tần ngần ở bờ suối. Trong lòng Medina đang có hai luồng tư tưởng đấu tranh kịch liệt. Một luồng đại diện cho thái độ của người bình thường, nó yêu cầu cô dùng tốc độ nhanh nhất băng qua dòng suối, chạy về làng để tìm kiếm sự giúp đỡ. Luồng còn lại, là sự cứng đầu của Medina. Nó như một lời mời gọi của ma quỷ, dùng giọng nói du dương dụ dỗ cô sa đọa. “Chỉ đi theo ngó một tí thôi!” “Bọn họ đã cứu mình mà!” “Nếu họ muốn bắt mình thì cần gì phải lừa!” “Phải nhanh chân lên, không thì mất dấu họ bây giờ!”
Medina nhắm mắt, nghiến chặt răng, như muốn làm ra một quyết định hệ trọng lắm. Cuối cùng, cô mở to mắt! Bên trong cặp mắt đen lay láy đó, chỉ còn lại sự quyết tâm hừng hực! Medina hít thật sâu, bước theo hướng đi của hai con Goblin kì lạ nhất mà cô từng gặp trong đời.