- Oa oa oa!!!
Tiếng khóc của vài đứa trẻ Goblin sơ sinh cất lên giữa thung lũng hoang vắng. Các nữ Goblin tất bật ngâm những đứa còn sống vào bồn sữa dinh dưỡng, và đem lũ xấu số ra ngoài chuẩn bị ăn thịt! Goblin là một chủng tộc có tốc độ trao đổi chất rất nhanh, nên chúng lúc nào cũng đói!
Goblin là gì? Nhắc tới chúng, những sinh vật có trí tuệ trên Avalon sẽ lập tức liên tưởng tới một chủng tộc hình người thuộc diện đông nhất nhì thế giới, với khả năng thích nghi vô cùng mạnh mẽ! Goblin có chiều cao trung bình tầm một mét rưỡi (mét này là đơn vị đo lường trên Avalon, khác với chuẩn đo lường ở các thế giới khác), với làn da xanh lá đặc trưng cùng cặp tai nhọn mọc hướng xếch lên trên y như tộc Elf. Điều này dẫn tới một số học giả cấp tiến đã từng cho rằng Goblin là Elf thoái hóa, hoặc là tổ tiên của Elf v...v, song luận điểm này đã bị phản đối dữ dội (có thể các bạn không biết, nhưng học giả người Elf rất đông và hung hãn)!
Mà nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài để đánh giá, rõ ràng hai chủng tộc này khác nhau hoàn toàn. Elf đẹp như hoa như ngọc, cao sang thoát tục bao nhiêu thì các Goblin trông bần tiện, rách rưới bấy nhiêu. Các Goblin đực đầu trọc lốc, trán dô, răng nanh chìa ra. Người ngợm thì lúc nào cũng hôi hám - thực ra chúng nguyên bản không có mùi, hôi là bởi Goblin cố tình bôi một hỗn hợp bùn đất lên người để xua đuổi thú dữ!
Tại sao lại phải ghi rõ Goblin đực, là bởi Goblin giống cái tồn tại như một trò hề của tạo hóa! Để dễ hình dung, hãy lấy một thiếu nữ loài người thuộc diện xinh đẹp làm khuôn mẫu! Các bạn hãy nhuộm màu da của cô ấy thành màu xanh lá, mái tóc thì đủ các thể loại màu luôn chả cần tuân theo quy tắc di truyền gì hết! À, đừng quên đôi tai nhọn đặc trưng của Goblin nữa, và chúng ta có một nữ Goblin. Chưa kể, họ còn rất là thơm nữa! Theo tiêu chuẩn con người, tất nhiên! Các nữ Goblin thường tiết ra mùi thơm dìu dịu có tác dụng trấn an sinh vật khác, và xua đuổi ruồi muỗi trong hang ổ, vậy nên nữ Goblin nào càng thơm, cô ta sẽ càng được nhiều “bạn tình” săn đón.
Goblin là sinh vật có vú, và việc tiết sữa được tạo hóa giao phó cho giống cái. Vậy nên, e hèm, các thiếu nữ da xanh này không chỉ xinh đẹp mà luôn có một thân hình rất bốc lửa nữa! Bên cạnh đó, do khả năng trao đổi chất quá tốt, nên Goblin phát triển rất nhanh. Kể từ khi con non sinh ra cho tới khi trưởng thành thường sẽ chỉ mất một tuần uống sữa! Thế nhưng nhanh quá cũng có cái hại, ấy là tuổi thọ của chúng cũng bị rút ngắn đi rất nhiều, trung bình chỉ khoảng mười năm là cùng! Đó là lí do dù Goblin đông như kiến, song bọn chúng vĩnh viễn không thể thống trị thế giới! Mười năm thì thậm chí còn chẳng đủ mà phát triển nền văn minh!
Quay trở lại câu chuyện, trong lúc các Goblin đang dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy trong bể sữa, say sưa hấp thụ dinh dưỡng, thì có một con Goblin đặc biệt không làm vậy! Thay vào đó, nó chỉ ngó lom lom trần nhà.
“Tại sao ta vẫn còn sống?”
***
Các Goblin phân chia công việc rất rõ ràng. Những con đực trưởng thành khỏe mạnh sẽ phải đi săn bắn tìm kiếm lương thực, trong khi các con cái ở lại trong hang dọn dẹp, hái lượm hoa quả, nấu nướng cũng như chăm sóc Goblin con. Không có Goblin bệnh tật - chúng sẽ tự giác tìm cách tự sát để tránh làm gánh nặng cho cả đàn! Còn lũ Goblin hết tuổi thọ sẽ suy yếu rất nhanh, chỉ trong một ngày là qua đời.
Tất nhiên, Gatrix không phải là một con Goblin thông thường!
Đầu tiên, các Goblin không có “tên”! Như đã nói, Goblin là loài đoản mệnh, làm gì có thời gian mà văn hóa văn nghệ (điều này thật ra không đúng lắm đâu, song hiện tại cứ chấp nhận thế đi). Thế nên chúng chỉ biết gầm gừ như dã thú thôi. Nhưng con Goblin này tự gọi nó là Gatrix, và từ chối phản hồi lại nếu đồng loại nó dùng những tiếng gầm gừ như dã thú để gọi nó. Tất nhiên với trí tuệ của bầy Goblin này thì phát âm ra thành tiếng rõ đã là cả một kì tích rồi, chứ đừng nói là một âm khó và cần uốn lưỡi nhiều như “Gatrix“. Sau rất nhiều lần nỗ lực “trao đổi”, cuối cùng bầy Goblin này cũng đành chấp nhận sự thực, rằng trong đàn của chúng có một con Goblin bị dở hơi!
Và mặt của nó rất dày!
Trong khi các Goblin đực khác nai lưng ra săn bắn, các Goblin cái bở hơi tai nấu nướng, thì Gatrix chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ chờ đến giờ ăn, mắt nhìn đăm đăm vào góc tường nào đó. Thật không thể chấp nhận được! Đây là nỗi sỉ nhục của toàn bộ tộc Goblin! Tại sao lại tồn tại một thứ... một thứ vô liêm sỉ đến như vậy cơ chứ! Khi đám Goblin thúc hắn đi kiếm ăn, thằng này cũng đứng dậy... đi ra ngoài dạo chơi, đến cuối buổi mò về với hai bàn tay trắng! Chỉ tiếc là ký ức truyền thừa bao nhiêu đời nay của Goblin không tồn tại quy định “làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu”, vậy nên Gatrix vẫn ung dung mà “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”!
Cuối cùng, Gatrix thỉnh thoảng cũng bắt tay vào chế tạo một ít công cụ kì quái, ví dụ như lấy một tấm da may thành cái bọc đeo sau lưng, hoặc vót những cành cây thành que nhọn, hay chế tạo vài linh kiện linh tinh khác. Mỗi lần làm xong một đồ vật cổ quái, hắn lại thở dài, ra vẻ đăm chiêu nghĩ lung lắm, rồi thốt lên thứ tiếng gì đó lạ hoắc, mà khi dịch ra tiếng chúng ta có thể hiểu thì đó sẽ là:
“Rốt cuộc nàng ta đang nghĩ cái quái gì vậy nhỉ?”
***
Ở một thế giới nào đó, từng có một nhà nghiên cứu tâm lý học đã phát triển nên được một học thuyết rất thú vị, tuy cổ điển song nó vẫn là nền tảng để xây dựng nên rất nhiều hệ thống lý luận tâm lý này, nó gọi là tháp nhu cầu. Với động vật có trí tuệ, chúng sẽ phải được thỏa mãn các nhu cầu tầng chót nhất của tháp, sau đó mới có thể tính tới các nhu cầu cao hơn, tất nhiên chỉ áp dụng cho đa số chứ không phải tất cả. Như hiện tại, khi lứa Goblin của Gatrix đã chính thức tròn bảy ngày tuổi, hay còn gọi là “trưởng thành”, các Goblin trong động sẽ tổ chức một buổi lễ, mà Gatrix gọi là “mở phong bì”! Các Goblin sẽ bắt cặp với nhau, tìm một góc thoải mái nào đó và làm chuyện mà mọi chủng tộc muốn truyền thừa đều phải làm... tức là giao phối!
Thoạt nhìn qua thì có thể thấy trình độ văn hóa của loài Goblin rất là thấp, khi chúng sinh hoạt như dã thú vậy, tuy nhiên Gatrix nhận thấy có rất nhiều điểm cực kì bất hợp lý ở chủng tộc này, và điều đó không làm hắn tò mò một chút nào! Thôi được rồi, Gatrix thừa nhận, chỉ là một chút xíu xíu thôi, không đến nỗi như bị mèo cào trong ruột đâu!
Cụ thể, các Goblin có tính tự giác cực kì cao! Điều này rất phi lí, bởi bản chất của động vật có trí tuệ là lười biếng, hay phần lớn những chủng tộc Gatrix từng quan sát được qua con mắt Ellimist cho thấy vậy! Lười biếng không xấu, vì nó thúc đẩy chủng tộc đó tìm ra những phương pháp mới để “lười có hiệu quả”, song tộc Goblin hoàn toàn không có khái niệm vậy! Gần như tất cả, trừ Gatrix tất nhiên, các Goblin đều nỗ lực cống hiến hết mình cho tộc đàn!
Một vấn đề khác Gatrix cũng thấy là giữa các Goblin có cạnh tranh, nhưng chúng thường được giải quyết theo những cách êm đẹp nhất mà không cần phải dùng vũ lực! Điều này nói thì đơn giản nhưng kể cả những sinh vật cấp cao như tộc Elf hay loài rồng cũng không dám tuyên bố có thể làm được như vậy, ấy thế mà đàn Goblin này làm được! Gatrix không dám áp đặt cho toàn bộ quần thể vì hắn chưa thấy đủ, song chỉ riêng tộc đàn này đã cho hắn thấy rất nhiều chuyện thú vị rồi! Gatrix từng chứng kiến hai Goblin tranh nhau một loại thực phẩm. Thường thì các Goblin sẽ áp dụng nguyên tắc ai đến trước lấy trước, song lần này do cả hai gần như chạm vào thứ đó cùng một lúc, nên chúng giải quyết bằng cách... thi đua xem hôm sau ai kiếm được tài nguyên có giá trị cao hơn về cho cả đàn! Điều khiến Gatrix khiếp sợ hơn nữa, dù rằng tâm hắn vốn chết lặng như một tảng đá, để thấy chuyện này khiến hắn bàng hoàng như nào, là các Goblin tranh chấp luôn luôn tự giải quyết với nhau, chứ chưa bao giờ cần tới một người thứ ba để hòa giải!
Nằm cuối nhưng cũng không kém phần quan trọng, là các Goblin cực kì tôn trọng nhau! Tộc Goblin, hay nói rõ hơn là đàn Goblin này, không có khái niệm mẫu hệ hay phụ hệ! Các Goblin đực và cái thoải mái lựa chọn bạn tình của mình, dùng hết khả năng để quyến rũ bạn tình đó, chứ không có sự ép buộc nào ở đây hết! Điều này nói ra đủ làm cho 99% chủng tộc có trí tuệ trên Avalon phải xấu hổ, bởi trên Avalon, kẻ mạnh là kẻ quyết định tất cả, một người đàn ông có thể có nhiều bà vợ, thì một người đàn bà cũng có thể có nhiều ông chồng, tất cả đều dùng nắm đấm để nói chuyện hết! So ra thì, chủng tộc ngu dốt dã man lại hành xử văn minh còn hơn cả những chủng tộc tự cho là văn minh thượng đẳng!
Và những điều này khiến cho Gatrix bắt đầu tò mò không thôi về thân phận mới này của mình! Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, thấy rất nhiều thứ, nhưng được diện kiến một chủng tộc mang hơi hướm Utopia thế này thì đúng là không nhiều! Dù chỉ mới sống cùng vài ngày, song sự hồn nhiên và tinh thần dâng hiến của Goblin khiến hắn cảm thấy lóa mắt! Hắn quá dơ bẩn, xấu xí để có thể tái sinh lại trong một thân xác đẹp đẽ nhường này!
Các Goblin gần như đã tìm được hết bạn tình cho mình, và đang “đánh dã chiến” ngay bên trong hang! Một số Goblin xui xẻo khác đợt này không tìm được bạn tình thì bỏ ra ngoài hang - không phải vì chúng ngại, mà bởi mùi tiết ra trong quá trình giao phối sẽ như một chiếc roi hành hạ bọn họ. Và đương nhiên, trong số này không có Gatrix! Con Goblin “dở hơi” nhất trong hang vẫn ngồi tại chỗ, thẫn thờ nhìn vào một điểm vô định, như thể những tiếng rên la, mùi mồ hôi quyện lấy mùi sinh học tiết ra trong quá trình giao phối nguyên thủy nhất dường như không có cách nào ảnh hưởng được tới tâm trí của hắn. Tuy cơ thể hắn cũng phản ứng sinh lý với những tác động bên ngoài, nhưng Gatrix chẳng quan tâm. Bên trong tâm hồn hắn vẫn tĩnh lặng như một mặt hồ phẳng lặng, cho tới khi một chiếc lá rơi nhẹ vào lòng hồ!
Có một nữ Goblin đang ôm lấy hắn. Gatrix không nhận ra mặt cô ta, mà thực ra thì hắn chẳng nhớ Goblin nào hết! Bởi tính cách gàn dở của mình, nên Gatrix chẳng có bất cứ một mối quan hệ nào với các Goblin trong hang cả. Hắn chỉ như một cái bóng, một kẻ quan sát vô tâm dưới hình hài xanh lá mà thôi.
Cô bé này có vẻ như cùng lứa với Gatrix, bởi động tác của cô ta rất đơn điệu! Gatrix không nói rằng các Goblin “già dặn hơn” có nhiều chiêu trò để kích thích bạn tình, nhưng nhìn xung quanh thì rõ ràng là nó khác biệt rất nhiều so với động tác ôm và cố gắng ép sát cả người lên trên cơ thể hắn của cô ta. Nữ Goblin còn quá ngây thơ để có thể hiểu được những kĩ thuật “giường chiếu”, dù rằng đa phần chúng đều chỉ là bản năng. Gương mặt cô ta đỏ ửng lên, rịn ra mồ hôi vì bị kích thích. Cô cố gắng hết sức, nhưng con Goblin trước mặt cứ trơ trơ ra, và bản thân cô ta cũng chẳng biết tiếp theo nên làm gì nếu bạn tình không phối hợp!
- Ta không biết tại sao cô chọn ta, mà thôi cũng coi như là duyên số! Ngủ một lát đi cô bé!
Lần đầu tiên, trong mắt Gatrix lóe lên tia sáng trí tuệ, chứ không còn là một vực thẳm đen ngòm chết lặng nữa! Đứng trước sự quẫn bách của một trinh nữ Goblin, rốt cục hắn đành phải chui ra khỏi vùng chạy trốn của mình, và tương tác chủ động với một cá thể ở thế giới mới này. Gatrix giang hai tay, ôm lấy nữ Goblin vào lòng, úp mặt vào mái tóc đỏ rực như lửa của cô nàng, thì thầm vào tai cô.
- Khoái cảm!
Đó là một phép thuật mang tính ám chỉ nhiều hơn là dùng ma lực, đặc sản của Tòa thành trắng. Người dùng sử dụng năng lượng tinh thần để tác động lên đối tượng, tạo ra những tín hiệu giả lên khu vực thần kinh, qua đó tác động lên cơ thể. Hai phép phổ biến nhất của Tòa thành trắng chính là Khoái cảm cùng Tra tấn, tác dụng thì giống như tên gọi thôi! Gatrix đã điều chỉnh cẩn thận mô hình phép thuật cũng như liều lượng tinh thần để đảm bảo cho cô nàng trinh nữ này một trải nghiệm đầu đời rất nhẹ nhàng, chứ nếu như hắn tung toàn bộ sức lực thì nữ Goblin sẽ phải rú lên vì đau đớn trước cơn khoái lạc không thể thừa nhận!
Gatrix lùi về phía sau một chút, tìm chỗ dựa lưng cho thoải mái, trong khi vẫn đang ôm cô nàng Goblin - lúc này đã ngất đi vì khoái lạc giả tạo của xác thịt, giữa một bầy Goblin khác đang giao phối hùng hục xung quanh. Tuần đầu tiên ở Avalon của Gatrix đã kết thúc như vậy đấy!