Bạo Chúa

Chương 111: Chương 111: Lại lên đường




Trên chiếc phiếu đó có một số thông tin như cấp độ của đối thủ, đánh giá ra sao vân vân. Đây cũng là một cách để Nghiệp đoàn thu thập thêm thông tin tình báo về những kẻ địch mà thành viên đã gặp phải, để chuẩn bị cho tương lai sau này nếu gặp phải còn ước lượng được. Gatrix nhanh chóng điền xong tờ giấy, trả lại cho cô gái.

- Như vậy, đây là phần thưởng của ngài!

Cô nàng lấy ra một chiếc hộp gỗ được trạm chổ tinh xảo. Gatrix đưa tay mở nắp chiếc hộp lên. Bên trong là một chiếc nhẫn bằng vàng, mặt trên đính kim cương trắng, được đặt giữa lớp nhung đỏ mềm mại.

- Đây là chiếc nhẫn không gian cùng mười nghìn đồng vàng.

Gatrix đeo chiếc nhẫn lên tay. Hắn nhắm mắt, truyền ma lực vào trong nhẫn. Đó là một cảm giác rất kì lạ, khi Gatrix có thể nhận thấy được một núi vàng nhỏ đang ở xung quanh, nhưng thực tế trong không gian hắn đang đứng lại chẳng có thứ gì hết.

- Vậy thì, tạm biệt nhé!

Gatrix mỉm cười vẫy tay ra về. Chợt có một cánh tay giữ hắn lại!

- Gatrix...

Vera nhẹ giọng nài nỉ. Gatrix nuốt nước bọt, định nói gì đó, song rốt cuộc hắn lại thở dài.

- Này cô gái!

Gatrix phẩy tay. Trong căn phòng lập tức xuất hiện từng chồng từng chồng tiền vàng chất cao ngút! Gatrix tỏ ra vô cùng đau lòng, quay lưng bỏ đi, không quên nói vọng lại một câu.

- Chỗ đó là để an ủi những người mạo hiểm còn sống! Bọn chết rồi thì kệ... mà thôi, chia một phần cho người nhà của họ đi!

Cô nàng tiếp tân sau giây phút choáng váng há hốc miệng ban đầu, đã cúi đầu thật sâu.

- Nghiệp đoàn mạo hiểm xin thay mặt bọn họ cảm ơn ngài! Nguyện sức mạnh của Sirius mãi mãi ở bên hai vị!

Lỗ tai Gatrix giật giật khi nghe được những lời ấy vọng vào trong tai.

- Hừ, ai cần thứ sức mạnh của hắn chứ?

Nhưng dù sao hắn cũng chỉ làu bàu! Người ta ca ngợi hắn, chứ đâu phải nguyền rủa, thế nên Gatrix cũng chẳng muốn so đo làm gì. Bên cạnh hắn, Vera đang vui mừng ra mặt!

- Em biết anh là một người tốt mà!

- Với em thôi cô nương! Nếu như không phải vì em xin thì anh còn lâu mới cho chúng dù chỉ một đồng!

Vera cười xòa. Cô đưa tay chỉ một vòng xung quanh.

- Nhưng anh nhìn xem, chẳng phải nỗ lực của chúng ta rất xứng đáng sao?

Sự hỗn loạn đã lắng dần, dưới những mũi giáo sắc nhọn của đám vệ binh. Vẻ thất thần vẫn còn đọng lại trên gương mặt của rất nhiều người, song những người khác, số đông hơn, đã đứng lên và tiếp tục tìm kiếm một khởi đầu mới, thay vì ngồi đó than khóc để rồi chết đói.

Với họ, mất mát tuy lớn, song không phải chuyện hiếm lạ gì! Cách tốt nhất để đối mặt với nó là tiếp tục sống, sống thật tốt! Và khi tai nạn ập tới, bọn họ có thể mỉm cười chào đón cái chết rồi nói “À đấy, tôi đã sống một cuộc sống hết mình, dù còn nhiều nuối tiếc!”

Trên bầu trời, ánh nắng đã bắt đầu ló dạng, xua tan đi sự u ám của đêm đen chết chóc. Tiếng chó sủa, gà kêu inh ỏi như muốn báo hiệu một trang mới của trấn Targe đã bắt đầu. Gatrix nhìn tất cả những điều đó, lại quay đầu lại nhìn về phía Nghiệp đoàn.

- Em nói đúng, nó rất xứng đáng!

...

Gatrix không phải thánh. Hắn có thể bỏ ra phần lớn phần thưởng của mình cho những thành viên của Nghiệp đoàn, nhưng không có nghĩa là hắn không giữ một phần lại cho bản thân. Người sống thì cần tiền, phải không nào? Hơn nữa, hắn còn cần phải mua rất nhiều thứ, song vì lòng tốt của Vera mà giờ hắn phải từ bỏ khá nhiều.

- Chỗ này... à ta biết phải làm gì rồi?

Gatrix búng tay đánh chóc.

Nó tốn của họ mất ba ngày thời gian, trong đó phần lớn công việc đều do Gatrix đảm nhận, Vera chỉ có nhiệm vụ duy nhất là chặt cây và mang những thớ gỗ chắc nịch đó về cho Gatrix. Con Goblin có nhiều hơn mười cách để xẻ những khối gỗ đó thành các linh kiện chính xác tới từng sợi tóc.

Đây thực chất cũng là một phương pháp rèn luyện khả năng khống chế của cơ thể, đặc biệt là với những vật liệu rất khó sửa sai như thế này. Thế nên trong ba ngày đó, Vera được Gatrix giao cho nhiệm vụ tạc một tượng bất cứ ai cô muốn, bằng bất cứ cách nào cô có thể nghĩ ra, nhung vẻ ngoài phải thật sống động dù không có nước sơn.

Khi Vera còn đang đánh vật với con dao và những khúc gỗ, thì Gatrix đã gần như hoàn thiện xong công trình của mình. Hắn mò vào trong rừng, thu thập một số loại cây có khả năng xua đuổi côn trùng.

Tiếp đó hắn giã chúng ra trộn với một thứ thuốc bột bán ở ngoài chợ, tạo nên một khối chất lỏng sền sệt có độ bám dính cực cao. Tiếp đó, hắn sơn hết những thớ gỗ, đánh lên chúng một thứ màu từa tựa màu cánh gián vậy. Rồi hắn mua thêm vải màu, cắt và may thành những chiếc rèm kích cỡ to nhỏ khác nhau.

- Em xong rồi Gatrix ơi!

Vera nhảy cẫng lên sung sướng, đưa bức tượng gỗ ra cho Gatrix. Đó là một con Goblin, với đôi tai nhọn mọc hướng sang hai bên, một tay chống nạnh, một tay đang chỉ về phía trước ra điều hách dịch lắm. Gatrix dở khóc dở cười.

- Đây là anh hả?

- Ai bảo anh suốt ngày cứ bắt em làm này làm nọ!

Vera chu môi phồng má. Gatrix nhìn kĩ lại bức tượng một lần. Không thể không nói, khả năng tiến bộ của Vera thật sự là quá nhanh, dù rằng vẫn còn vài khiếm khuyết có thể cải thiện thêm. Hắn rút Hồng Trần ra, đưa tay vung xoèn xoẹt nhanh thoăn thoắt lên bức tượng. Những sợi gỗ bay tứ tung trong không khí theo từng nhịp tay vung lên hạ xuống của Gatrix.

- Tặng em, làm tốt lắm!

Vera đưa tay ra đón lấy bức tượng sau khi Gatrix đã chỉnh sửa. Nếu như phiên bản trước của cô là một bức tượng rất thật, nhưng vẫn có gì đó khô cứng, thiếu sức sống, thì khi được Gatrix sửa lại, ngoại trừ màu sắc, còn lại cô như đang cầm trên tay Gatrix phiên bản thu nhỏ vậy!

Từng đường cong, nhãn cầu, nếp uốn nơi mi mắt, vết hằn trên trán, đường rãnh phân biệt móng tay với thịt vân vân... đều được Gatrix khắc họa lại vô cùng rõ nét.

- Đó là mục tiêu phấn đấu của em đấy! Hãy làm một bức tượng tương tự được như bức ta vừa làm! Mà chuyện đó để sau đi. Em thấy “nó” thế nào?

Trước mặt Vera là một chiếc xe kéo hình hộp chữ nhật. Chiều dài của nó tương đương với hai sải tay của cô, vậy nên Gatrix đã sử dụng tới bốn bánh xe thay vì hai bánh như những chiếc xe kéo truyền thống. Phần trước của xe có gắn hai thanh đòn dài, để có thể buộc vật kéo vào.

Vera để ý thấy phần mái của chiếc xe hơi nhô ra, và nó có hình chóp nhọn. Dựa vào những kiến thức vật lý được dạy, Vera lập tức hiểu ra vấn đề!

- Nhưng anh không sợ bị sét đánh sao?

- Thế nên chúng ta sẽ cần một viên tinh hạch hệ Điện! Thật may là trong đống di sản của Minas có một viên tinh hạch cấp cao. Tin anh đi, sau khi em bước vào bên trong, em sẽ hiểu ra rằng chúng ta rất rất cần sấm sét đó!

Vera rất hiếu kỳ về những lời nói đó của Gatrix, song cô quyết định ngắm nghía bên ngoài chiếc xe thêm một lần nữa. Hai bên thân xe đều được khoét khung cửa sổ, thế nhưng Vera không thể nhìn vào bên trong được bởi nó đã bị phủ rèm.

Gatrix đã tận dụng phần gỗ bị khoét để tạo thành một cánh cửa sổ với khung chữ thập bên trong, thậm chí hắn còn góp nhặt được ở đâu một số miếng kính để lát vào. Nó sẽ hạn chế được việc gió và mưa có thể xuyên qua khe hở để lọt vào bên trong xe.

Gatrix cùng Vera bước ra phía sau đuôi xe. Gatrix đã tạo nên một khoang riêng ở phần đuôi này, và phía mặt trong của khoang cũng có cửa sổ phủ rèm để nhìn ra đằng sau.

- Đây sẽ là chỗ để anh bày các mặt hàng.

- Anh định chuyển qua làm thương nhân à?

- Đúng vậy! Làm người mạo hiểm... mạo hiểm quá! Anh chỉ muốn đi thưởng thức vẻ đẹp của cuộc sống này thôi, chứ chém chém giết giết mãi mệt mỏi lắm! Em thấy thế nào?

Cho dù Vera là một con ngốc cũng có thể nhận ra tâm ý thực sự của Gatrix. Anh không muốn cô phải chịu tổn thương thêm nữa, mà lại không muốn chạm tới sự tự ái của cô, nên mới nghĩ ra cách này. Tự dưng trong lòng Vera cảm thấy ấm áp đến lạ thường!

- Kiếp trước anh chắc phải nợ em nhiều lắm luôn!

Vera trả lời, sau đó xoay người bước đi, cố gắng giấu đi đôi mắt hơi hoe đỏ của mình. Gatrix đã nghĩ tới mức này rồi, cô còn có thể từ chối hay sao? Đối với Vera bây giờ, chỉ cần ở cùng Gatrix, thì làm gì hay đi đâu đều được hết.

- Ơ... chiếc xe này... vào bên trong kiểu gì?

- Em phải luồn vào từ phía đằng trước.

- Sao bất tiện thế? Em thấy người ta toàn làm cánh cửa hai bên hông mà?

- Cứ vào trong đi là biết!

Đập vào mắt Vera là một căn phòng rộng thênh thang, tất nhiên là trống rỗng chưa có đồ đạc gì rồi. Vera ngẩn người ra, sau đó chợt vỡ òa!

- Phép thuật không gian! Gildur trên trời! Anh đã dùng phép thuật không gian để nới bên trong chiếc xe ra à?

- Đúng vậy, tuy nhiên nguyên lý còn phức tạp hơn như thế nhiều! Em có thể thấy cảnh vật qua hai cửa sổ một cách dễ dàng, còn người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một không gian nhỏ hẹp mà thôi! Hiện tại em chưa nên tiếp cận với những thứ này, vì nền tảng kiến thức phép thuật của em còn chưa đủ để nghiên cứu.

Vera há hốc miệng nghe Gatrix giải thích, trong khi chân vẫn đang sải bước khắp căn phòng. Nếu như nhìn bên ngoài, chiếc xe chỉ dài bằng hai sải tay của Vera, thì không gian bên trong thậm chí còn to bằng nguyên cái tầng một của Nghiệp đoàn mạo hiểm nữa!

- Ngẩng đầu lên!

Vera theo phản xạ ngửa đầu lên. Ở trên trần nhà, cô thấy rất nhiều những chiếc bóng thủy tinh được khảm vào trần nhà, và cùng với đó là một trận pháp khổng lồ vô cùng phức tạp. Nơi những chiếc bóng găm vào thực chất là những vòng tròn phụ bên trong trận pháp, với những đường vẽ nối chúng vào khu vực trung tâm, là một viên tinh hạnh có màu vàng cam.

- Để làm đèn sáng lên, em chỉ cần ấn cái nút này!

Gatrix ấn một công tắc trên tường. Ngay lập tức, cả căn phòng như chìm trong một thứ ánh sáng màu cam dìu dịu ấm cúng được phát ra bởi nhiều bóng đèn trên trần nhà. Gatrix ấn tiếp một công tắc khác cạnh đó. Những chiếc bóng màu cam tắt sáng đi, và một số chiếc bóng màu trắng khác rực lên thay thế.

- Đèn màu cam dùng để chuẩn bị ngủ thôi, còn đèn màu trắng mới cần thiết cho sinh hoạt. Em nhìn cái trận pháp này đi!

Gatrix đưa Vera ra một góc căn phòng. Ở nơi đó, hắn vẽ sẵn một trận pháp, với rất nhiều những viên đá màu đỏ xếp rải rác bên trong.

- Đây là hệ thống điều chỉnh nhiệt. Nhìn thấy cái núm vặn này không? Khi em vặn nó qua trái thì những viên tinh hạch hệ Lửa này sẽ hấp thụ nhiệt, khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Còn khi em vặn qua trái, chúng sẽ tỏa nhiệt, làm ấm căn phòng. Do những viên tinh hạch này sẽ hao hụt năng lượng theo thời gian, nên anh sẽ cần em bổ sung chúng, khoảng một tuần một lần.

Gatrix chỉ tay một vòng xung quanh căn phòng.

- Hôm nay chúng ta sẽ vào trấn để mua thêm các loại đồ dùng nội thất. Ngoại trừ hệ thống nước thải thì anh nghĩ nơi này chẳng khác gì một ngôi nhà rồi. Một ngôi nhà di động!

- Em... em không biết phải nói sao nữa!

Vera nhào tới, ôm chầm Gatrix vào trong lòng. Món quà này thậm chí còn tuyệt vời hơn bất cứ vàng bạc châu báu nào trên đời. Điều này có nghĩa cô và Gatrix sẽ mãi mãi được ở bên nhau!

- Hiện tại để anh tính xem chúng ta cần những thứ gì nào! Bếp nấu này, sô pha này, hai chiếc giường này...

- Khoan! Sao lại phải hai cái giường?

- Thế theo em cần mấy?

Hai tai của Vera đỏ bừng! Cô cúi gằm mặt, lí nhí trả lời.

- Chúng ta... không ngủ chung ư?

Gatrix lùi lại một bước, nhìn Vera từ đầu đến chân.

- Nhìn kiểu gì thì anh cũng vẫn thấy em chỉ như một đứa trẻ, mà làm tình với trẻ em anh thấy tội lỗi lắm ha ha ha!

Vera lập tức xù lông lên như một con mèo bị dẫm phải đuôi. Cô ưỡn cao ngực, cầm tay Gatrix đặt lên.

- Chỗ nào của em giống trẻ con? Chỗ nào? Chỗ nào!

Gatrix cười khẽ, rút tay lại, đưa lên xoa đầu cô.

- Ý anh nói là tâm trí của em đó.

- Thế khi nào em mới được gọi là trưởng thành?

Vera phụng phịu.

- Khi nào em không còn cần phải hỏi anh câu đó!

Gatrix nháy mắt, để lại một câu trả lời còn khiến Vera khó hiểu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.