Bạo Chúa

Chương 155: Chương 155: Luận thần linh




Với thể chất của một đấu sĩ cấp trung, nhưng cũng phải tới chiều muộn Cyrax mới có thể hoàn toàn bình phục. Đó là bởi tinh thần liên quan tới cường độ linh hồn chứ không phải thể xác. Vì vậy cho dù Cyrax có thể khỏe không thua gì các đấu sĩ cấp trung tiếp cận cấp cao, nhưng linh hồn của gã vẫn chỉ là người bình thường thôi.

Khi thấy Cyrax đã tỉnh, Gatrix ngửa đầu nhìn trời, rồi gật gù.

- Giờ này cũng được! Cậu mở cuốn sổ hôm trước tôi đưa cậu ra đi!

- Cái này sao?

Cyrax lấy ra cuốn sổ vẽ đầy những động tác loằng ngoằng phức tạp của Gatrix. Con Goblin ngồi khoanh chân xuống đất, chỉ một khoảng trống trước mặt.

- Đầu tiên cậu cứ làm thử một lần các động tác. Tôi sẽ sửa lại những tư thế bị sai. Sau đó chúng ta kết hợp với hít thở là được!

Cyrax cầm cuốn sổ lên, bắt đầu đọc từng trang. Như đã nói, những đấu sĩ có tố chất thân thể hơn hẳn người bình thường, tức là tốc độ ghi nhớ, xử lý thông tin của họ cũng vượt trội không kém!

Các đấu sĩ không ngu, mà tính cách họ tục tằng, tùy tiện vậy thôi! Nếu như có đấu sĩ nào đó thật sự tập trung, thì người đó dư sức ghi nhớ không thua gì một thư viện hết!

Vấn đề trí tuệ không chỉ nằm ở ghi nhớ, xử lý thông tin, mà còn bao hàm cả sáng tạo nữa! Cái này thì đúng thật là bẩm sinh rồi!

Chỉ mất vài lần đọc, Cyrax đã nhớ được toàn bộ các động tác. Trong khi gã đang diễn lại một lần, thì con Goblin đứng bên cạnh, chỉnh lại những động tác sai, cũng như dạy gã phải hít thở như thế nào trong bài này.

- Sao rồi, cũng không khó lắm nhỉ?

- Ừm! Những cái này hơi lạ lạ! Tôi chưa thấy công pháp nào yêu cầu người tập phải vận động cả! Những công pháp trên Avalon đều cần người sử dụng tìm chỗ càng yên tĩnh càng tốt, hấp thụ năng lượng của trời đất, chuyển hóa thành đấu khí của cơ thể.

Cyrax vừa tập vừa nói.

- Để giải thích cho tất cả những chuyện này thì chúng ta phải bắt đầu từ thần học trước! Đêm qua tôi đã dạy cậu một ít về vật lý cơ bản rồi phải không?

- Chính xác hơn là “tạm thời cậu cứ nhớ đi, rồi tôi sẽ giải thích”!

- Chậc! Cậu tin là thần linh có thật đúng không?

- Đúng vậy, lâu lâu họ vẫn thi triển thần tích mà!

Gatrix lấy trong nhẫn ra một quả dại, cắn một miếng to.

- Thế cậu nghĩ cái gì gọi là thần?

- Thần là toàn năng, siêu phàm, không gì sánh được! Ít nhất trong kinh thánh dạy như vậy!

Gatrix ngừng nhai, chỉ vào con côn trùng đang cặm cụi bò trước mặt bọn họ.

- Đừng có ngừng lại! Theo cậu, đây là con gì?

- Một loài côn trùng nào đó?

- Đúng vậy! Có thể nó đang đi kiếm ăn, có thể nó đang về tổ. Giờ tôi sẽ đặt một miếng thức ăn trước mặt nó.

Gatrix bẻ một mẩu vụn của quả dại, đặt trên đường con bọ đang bò.

- Theo cậu, con bọ này có hiểu được tại sao chỉ mới một cái nhắm mắt trước, hoàn toàn không có gì trước mặt nó, vậy mà giờ lại có không?

-...

- Cuộc đời của nó chỉ nằm trong một mặt phẳng, nơi nó bò ngang bò dọc, chứ không thể hiểu được vạn vật còn có chiều cao nữa. Theo cậu, tôi có phải là thần trong mắt con bọ này không?

- Ý anh... thần là một tồn tại cao cấp hơn chúng ta?

- Phải! Tôi không hề phủ nhận thần là siêu phàm, không gì sánh được. Nhưng tuyệt đối đừng nói là họ toàn năng! Bọn họ chỉ đơn giản là tiến hóa hơn tôi và cậu rất nhiều lần thôi! Giống như con bọ nhìn loài người, chúng ta khi nhìn thần linh cũng chỉ thấy được một góc của họ, tồn tại trong chiều này.

Cyrax bắt đầu lấm tấm mồ hôi khắp người. Những bài tập này nếu tập độc lập thì chẳng có cảm giác gì, có điều khi kết hợp thành một chuỗi nhanh - chậm liên tục thì khá là nặng nề. Hơn nữa Gatrix yêu cầu gã phải dùng hết toàn bộ sức lực, khi nhanh thì nhanh nhất có thể, lúc chậm thì phải khoan thai như cây lớn!

Và tuyệt đối không được dùng đấu khí!

- Như vậy cái gì gọi là chiều?

- Đó là một khái niệm cơ bản của vật lý học. Hãy lấy hình hộp này làm ví dụ!

Gatrix lấy ra một chiếc hộp giấy.

- Ở một số góc nhìn, cậu sẽ chỉ thấy được một mặt của chiếc hộp này. Đường dài hơn gọi là chiều dài - tức chiều thứ nhất. Đường ngắn hơn này là chiều rộng, vậy là hai chiều. Thế nhưng một vật không hề phẳng lì phải không?

Gatrix xoay nhẹ chiếc hộp, để lộ ra hình dạng lập thể của nó.

- Ngoài chiều dài chiều rộng, chiếc hộp này còn có một chiều nữa để chỉ mức độ chiếm chỗ của nó trong không gian, gọi là chiều cao. Ba chiều dài, rộng và cao này hợp lại thành một không gian ba chiều, tức là nơi chúng ta đang đứng đây!

- Ồ! Như vậy với chiều thứ hai, thì họ sẽ không có cách nào hiểu được vì sao lại có một vật thể xuất hiện được trước mặt mình mà mình chẳng thấy bất cứ dấu hiệu gì đúng không? Giống như cách anh ví dụ về con bọ ban nãy!

Gatrix nhìn con côn trùng miệt mài khiêng mẩu thức ăn “Gatrix ban” đi, vỗ tay.

- Cậu thật là một đứa trẻ thông minh. Đúng vậy, cái gọi là thần tích, thực chất là do những sinh vật bậc cao, họ ở chiều không gian cao cấp hơn chúng ta rất nhiều, thế nên họ làm được nhũng điều mà chúng ta không thể tưởng tượng ra được! Ví dụ như lấy đồ vật ra khỏi một chiếc hộp kín như bưng chẳng hạn!

Gatrix mở nắp chiếc hộp, lấy ra một bánh xà phòng, rồi cất lại.

- Gildur có thể là thần linh trong mắt cậu, song đối với tôi, ông ta chỉ là sinh vật cấp cao thôi! Thần không phải là một cá thể, thần là một khái niệm. Chúng ta dùng nó để khái quát hóa những tồn tại không có cách nào định nghĩa được. Một vị thần khi đã bị lí giải, kẻ đó sẽ không còn là thần nữa!

- Lúc đó chúng ta sẽ nói, “à thần cũng chỉ có thế” phải không?

Cyrax run bần bật, gắng gượng thốt ra.

- Về cơ bản, cậu có thể hiểu sinh vật trong vũ trụ này chia làm tám cấp bậc, từ một tới tám. Gildur là chủ thần, tương đương với tầng tám, còn người thường được xếp chung vào tầng một. Khoảng cách giữa các tầng rất khó để diễn tả cho cậu trong một sớm một chiều được, nhưng cậu có thể hình dung đại khái Sirius là sinh vật tầng năm!

Cyrax nhướn mày. Gã đã nghe kể về người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới, chiến thần Sirius, vậy mà người đó mới chỉ loanh quanh khoảng giữa trong thang đo thôi sao?

- Hoặc không, tôi đoán bừa đấy! Chừng nào tôi phải nhìn thấy tận mắt Sirius, tôi mới có thể ước lượng được cấp bậc của ông ta. Dù sao thang đo này là của vũ trụ, chứ áp dụng vào cấp độ một thế giới thì khó lắm, bởi mỗi thế giới lại khác nhau mà!

Câu nói của Gatrix khiến Cyrax suýt nữa sụm chân ngã đập mặt xuống đất!

- Thế anh có thần trong lòng không?

- Cậu tiếp nhận học thuyết mới này nhanh hơn tôi tưởng! Có vẻ cậu cũng không yêu thương thần linh cho lắm nhỉ?

- Hừ, từ nhỏ tôi đã nhận ra cầu nguyện không ứng nghiệm với tôi, chỉ có tự bản thân mới có thể cứu được chính mình! Mà anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!

- Sắc sảo lắm! Đúng vậy, chỉ có chính chúng ta mới có thể giải quyết được vấn đề của bản thân!

Gatrix lầm bầm.

- Tôi cũng có một vị thần. Cô ấy ở đẳng cấp quá cao để tôi có thể lí giải - đúng hơn là ngay cả một hình chiếu của thần tôi cũng chẳng thể giải thích nổi! Cô ấy đã vượt ra khỏi thang phân cấp phàm nhân của vũ trụ rồi!

Gatrix nhìn về phía xa xăm, trong giọng nói tràn ngập hoài niệm.

- Tiện thể, công pháp của cậu đang tập cũng là do cô ấy tiện tay sáng tạo ra cho tôi đó! Chỉ cần thành thạo, cậu sẽ đạt tới cảnh giới thiên sứ đại tổng quản không một chút áp lực!

Cyrax lúc này đang nằm dài trên mặt đất, mồ hôi chảy ướt sũng thành một vũng nước! Gã thở phì phò như thể vừa mới trải qua một khóa huấn luyện vô cùng nặng nề vậy!

- Môn công pháp này có một vấn đề nhỏ, là nó yêu cầu tố chất thân thể cực cao. Quanh đi quẩn lại chỉ có cậu là phù hợp với nó thôi, hơn nữa điểm thú vị là nó không sử dụng đấu khí để vận hành, thế nên cậu hoàn toàn có thể kiêm dung thêm một môn đấu khí nữa nếu thích.

- Công pháp của tôi chỉ là hàng rẻ tiền, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tiền đồ tương lai của tôi. Liệu có cách nào để tôi nâng cấp nó không?

Gatrix nhớ lại một lượt cách vận hành thứ công pháp mà Cyrax đã truyền thụ cho hắn, rồi lắc đầu.

- Thật đáng tiếc, nhưng để tiến hóa công pháp thì nó yêu cầu tỷ suất đồng điệu với cơ thể cậu cực lớn, tức là cậu phải hiểu nó rõ như trong lòng bàn tay. Cho dù tư chất cậu có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng cần có thời gian để tích lũy kinh nghiệm. Cá nhân tôi đề nghị cậu đập bỏ đấu khí đi, làm lại từ đầu sẽ có lợi hơn!

- Điều này khả thi sao? Phế đi đấu khí chẳng phải sẽ làm kinh mạch đứt đoạn, đời này khỏi cần mơ tới đấu khí ư?

Gatrix đưa ngón tay lên trước mặt lắc lắc.

- Cậu nghĩ bóng tối là gì? Dưới tư cách một khái niệm?

- Tà ác? Bí ẩn? Mạnh mẽ?

Cyrax thốt ra một vài định kiến, song đều bị Gatrix bác bỏ.

- Cậu có biết nguyên tố đầu tiên xuất hiện trong vũ trụ là gì không?

- Bóng tối?

- Đúng! Đầu tiên vũ trụ tạo ra bóng tối, giống như bức tranh này vây, chỉ khác nó có màu đen xì!

Gatrix bày ra trước mặt Cyrax một trang giấy. Hắn bắt đầu lấy ra nhiều loại phấn màu khác nhau, rắc ít một lên trên trang giấy.

- Trên nền tảng bóng tối, vũ trụ đản sinh tiếp ra nhiều loại nguyên tố khác. Thế nên hiểu một cách đúng đắn, bóng tối là khởi nguyên, là mẹ của vạn vật! Hay nói cách khác, nó là nguyên bản!

Gatrix kết thúc câu kết luận bằng một điểm nhấn đầy ẩn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.