Đúng như Gatrix tiên đoán, đối thủ của Vera không phải là Sophia, mà là một người đàn ông vạm vỡ với lông ngực rậm rạp. Gatrix còn ác ý bình luận rằng kẻ này chắc hẳn chưa tiến hóa hết, còn sót lại đặc điểm của tổ tiên nên mới lắm lông như vậy! Chính vì câu nói đó nên giờ trong bụng Vera cứ cười thầm không thôi!
- Tôi là Henry! Đao kiếm không có mắt, nếu có mạo phạm xin tha thứ!
Nếu suy nghĩ kĩ thì phụ nữ tham gia vào những cuộc thi kiểu này rất thiệt thòi! Đầu tiên họ thường để tóc dài chứ không cắt ngắn như đám đàn ông cục súc, vậy nên việc bị nắm tóc là chuyện không thể tránh khỏi. Chúng ta đâu thể vừa thi đấu vừa làm đẹp đúng không?
Kế tiếp là những chênh lệch về hình thể. Không nói tới học thuyết kết cấu cơ thể đàn ông khỏe mạnh hơn phụ nữ, mà chỉ xét tới việc nếu như đối thủ lựa chọn... bóp ngực thì Vera sẽ làm gì?
Những hành động đánh vào hạ bộ, móc mắt, cắn xé đều được các đấu sĩ tránh, song không thể nào bảo động tác nắm ngực là vô đạo đức đúng không? Thế cho nên Henry, cũng như ban tổ chức rút kinh nghiệm từ những trận thi đấu đầu tiên, đều sẽ xin phép các nữ đấu sĩ trước để đảm bảo cho một trận đấu tương đối công bằng.
Nếu như họ không đồng ý thì hoàn toàn có quyết rút lui phải không?
- Tôi là Vera! Làm ơn hãy thi đấu hết sức và đừng nhường nhịn gì nhau nhé!
Vera bẻ bẻ cổ sang hai bên để giãn cơ, sau đó xỏ những ngón tay thon dài qua miếng kim loại có hình thù kì dị trong cái nhìn tò mò và khó hiểu của những khán giả quan sát. Henry cũng khá ngạc nhiên, nhưng anh ta nhanh chóng gạt nó sang một bên, rồi nhấc cây thương đang cắm bên cạnh lên.
Trong số mười sáu đối thủ tiến vào vòng trong thì chỉ có vài cái tên đặc biệt là sử dụng vũ khí tầm gần, còn đâu đa số các tuyển thủ đều dùng các vũ khí có tầm hoạt động xa.
Thử nghĩ mà xem, khi sàn đấu không thuận lợi cho việc di chuyển, thì việc có một món trang bị có tầm tấn công xa chẳng phải là rất tuyệt hảo sao? Đối thủ thì bị kẹt chân trong đống cát mịn, chẳng khác nào bia ngắm cho bản thân tập luyện đòn đâm.
Thế cho nên ngoại trừ ba trận đấu của Cyrax, Sophia và Vera ra thì đa phần các trận đấu đều là hai tuyển thủ cầm vũ khí dài đâm lẫn nhau, hoặc một kẻ dùng vũ khí ngắn bất lực phải đầu hàng.
- Trận đấu bắt đầu!
Ngay sau khi trọng tài hô lên, Vera lập tức nhấc chân, bước từng bước về phía Henry. Người đàn ông lông rậm ngắm cẩn thận, lựa một thời điểm khi Vera đang đưa chân cao lên khỏi đống cát, thì bất chợt anh ta đưa tay ra, đâm mũi thương thẳng về phía Vera.
Chỉ thấy một tia chớp nhoáng lên, khí thế của Henry cao như cầu vồng, còn mũi thương thì sắc lẻm và hiểm độc như một con rắn hổ mang sa mạc, rình rập chờ cơ hội để phóng ra kết liễu đối thủ.
Một tiếng kim loại chát chúa vang lên! Vera đã kịp thời vung tay đấm vạt mũi thương sang một bên, cho dù điều đó khiến cho trọng tâm của cô không vững do chân cô đặt vội vàng trên nền cát. Nhận thấy cơ hội đã tới, Henry thu tay, tiếp tục đâm mũi thương về phía kẻ địch đang ngã nhào trên nền cát trước mặt.
Song nó lại trượt! Vera đã lăn người trên nền cát, may mắn thoát khỏi mũi thương chỉ cách lưng mình có vài đốt ngón tay. Thế rồi Vera đưa hai bàn tay ra chộp lấy thân của cây thương. Trận đấu giờ chuyển thành một màn giằng co chứ không còn là ngươi đâm ta né nữa.
- Cố lên nào cô gái! Kéo hắn xuống!
- Nào nào Henry, mày chưa ăn sáng à mà sao yếu đuối như đàn bà thế!
Đủ thứ tiếng hò reo la ó từ phía dưới khán đài vang lên, càng khiến anh chàng vạm vỡ Henry thêm rối bời. Những người ở dưới nào có hiểu đâu phải Henry không muốn rút lại cây thương, mà bởi cây thương giờ nặng như chì, không có cách nào cho anh ta rút lên thì đúng hơn!
Vera vòng chân qua cây thương, bắt đầu dùng lực tì xuống phần cán gỗ. Nếu như đây là một chiếc thương làm hoàn toàn đặc ruột từ kim loại thì có lẽ kết quả sẽ khác, song nếu như chỉ là gỗ...
Cây thương gẫy tan làm hai trước sức ép từ đôi chân của Vera, khiến cho Henry ngã dúi dùi về phía sau. Chớp thời cơ, Vera nhào tới, trườn lên người Henry, và bắt đầu áp dụng những gì cô được dạy!
- Ha ha ha! Đêm qua chơi cưỡi ngựa chưa đủ à mà giờ vẫn muốn nữa thế em gái!
- Lại đây, ngồi lên chiếc cột của anh này! Đảm bảo cô em sẽ thích mê cho mà xem!
- Cỡ mày cột gì, có mà ngón út!
- Mày thích đánh nhau không?
Trong lúc phía dưới đang đánh lộn thành một mớ hỗn độn, thì phía trên sàn đấu, Vera cũng đang liên tục trút những cú đấm xuống người Henry. Điểm đặc biệt của quyền thuật nói chung, là ảo giác “chúng không nguy hiểm lắm”!
Hãy thử tưởng tượng, chúng ta thấy một nắm đấm, một lưỡi kiếm và một chiếc búa tạ đập vào mặt mình thì chúng ta sẽ phản ứng như thế nào? Rõ ràng với hai thứ sau, bản năng của chúng ta sẽ cảnh báo chúng ta phải tránh đi, bởi tổn thương của chúng gây ra là vô cùng đáng kể!
Còn một cú đấm ư, giơ mặt ra ăn một cú chắc cũng không ảnh hưởng quá nhiều đâu, tất nhiên nếu đó là một cú đấm móc thì cũng nên cẩn thận.
Đó là những điều Henry từng nghĩ, cho tới khi nắm đấm đầu tiên của Vera nện xuống cẳng tay của anh ta. Thề có Gildur, Henry thậm chí còn cảm giác chỗ xương cẳng tay của mình như muốn nứt ra vậy!
Chỉ mới bị Vera đấm vài phát thôi mà Henry đã biết rõ, tuyệt đối không thể tiếp tục để như thế này, nếu không hai cánh tay của anh ta sẽ gục ngã trước những đợt tấn công của cô nàng xinh đẹp này mất.
- Cút!
Henry gầm lớn, ráng chịu một cú đấm đau như ong chích vào mạng sườn, để đổi lấy cơ hội túm được hai chân Vera và hất văng cô sang một bên. Cả hai lăn một vòng ra xa khỏi nhau, lồm cồm bò dậy, mắt gườm gườm nhìn về phía đối thủ.
Thoạt nhìn thì hai đấu sĩ đều trông khá tơi tả, song Henry có vẻ đang chịu thiệt thòi hơn khi một tay của anh ta đang phải ôm vùng mạng sườn, nơi bị Vera đấm một cú ban nãy. Bằng mắt thường có thể thấy chỗ cơ thịt ở nơi đó lõm hẳn vào, thâm tím vết máu bầm. Henry cắn răng, rút ra một con dao găm giắt sau lưng.
Vera hít một hơi thật sâu, đưa hai tay lên phòng ngự phía trước mặt, nghiêng người và bước dần những bước nhẹ về phía đối thủ. Khi đã tiến vào tầm đâm, ngay lập tức Henry đâm mũi dao về phía trước!
Chỉ thấy Vera nghiêng nửa thân trên sang một bên, tránh đi cú đâm, rồi vung tay phải tóm lấy cánh tay Henry, kẹp chặt nó dưới nách. Nguyên mảng lưng của Henry lúc này lộ hết ra cho Vera tấn công, và nếu như cô đang cầm một thứ vũ khí ngắn nào đó trên tay thì có lẽ lưng của Henry đã thủng lỗ chỗ rồi!
Không sao cả, bởi toàn thân của Vera đều là vũ khí!
Cô nàng dùng lực kéo cánh tay đối thủ về phía mình, ép cho toàn thân Henry nhào vào người cô, đồng thời húc đầu gối thẳng vào người kẻ địch. Henry rên lên đau đớn trước cú lên gối thứ nhất, còn với cú thứ hai trở đi thì anh ta kịp dùng tay trái để đón đỡ.
- Ngực cô ta có mềm không?
- Thằng khốn may mắn!
Lại có những tiếng cười khả ố vang lên phía dưới khán đài! Khi khóa cánh tay phải của Henry, thì Vera cũng kẹp luôn nó vào ngực phải của cô, vậy nên đám đấu sĩ ở dưới được dịp để tha hồ bình phẩm trêu chọc.
Henry gầm lớn, dùng luôn vai phải và sức nặng toàn thân của mình để đẩy ngã Vera, ép cho cả hai nằm xuống trên cát. Cánh tay bị khóa của Henry giờ lại trở thành công cụ giúp anh ta tì ngược lên ngực Vera, khiến cô đau đớn khó tả.
Vera lập tức đổi chiến thuật! Cô buông bỏ cánh tay phải của Henry, đồng thời cũng giải phóng cánh tay phải của mình, sau đó đấm thẳng một cú bất ngờ vào mặt Henry, khiến anh ta ngã ngửa ra phía sau. Cả hai nhân cơ hội lộn một vòng, đứng bật dậy, tiếp tục tiến vào trạng thái giằng co.
- Thôi về nhà đi em gái! Võ đài là nơi đàn ông đích thực thể hiện, mấy cái món mèo quào đó thì làm được gì!
- Đúng đấy em gái, ra đây để anh cho em lên thiên đường này! Há há há!
Những lời nói này khiến Vera có phần sôi máu. Cô quyết định sẽ chiến thắng trận đấu này bằng cách bạo lực nhất có thể, để khiến những cái mõm chó thối hoắc dưới kia phải câm họng!
Henry lúc này mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, mũi và mồm ứa máu bởi cú đấm bất thình lình của Vera. Anh ta cũng học theo động tác của cô, đưa hai tay lên thủ gần mặt, tuy nhiên nhìn cũng biết được Henry trông nghiệp dư tới mức nào!
Mỗi một bước chân của Vera lại gần càng khiến áp lực và nỗi sợ trong lòng Henry tăng dần, thế nên khi thấy Vera vào tầm, Henry nôn nóng tung ra một cú đấm tay trước.
Vera né một cách đơn giản, và cũng đấm trả lại bằng một cú đấm tay trái vào mặt đối thủ. Nó mạnh tới nỗi Henry phải loạng choạng lùi lại phía sau, mồm phun máu tươi. Anh ta gầm lên đau đớn, vung tay phải vẽ thành một đường vòng cung vụng về, chỉ để đổi lấy một cú thụp người đấm móc đau điếng của đối thủ.
Mỗi một đòn đánh của Henry đều bị Vera né tránh hoặc hóa giải dễ dàng, để rồi sau đó là những cú đánh trả miếng khiến người xem cũng phải xuýt xoa. Tuy nhiên những cú đấm này dù đau, song nó chưa đủ để Henry cảm thấy phải dùng đấu khí để bảo vệ mình. Anh ta vẫn cảm thấy mình còn một cơ hội, chỉ cần chịu đựng để tìm kiếm thời cơ.
Đó cũng là suy nghĩ cuối cùng Henry trước khi nắm đấm của Vera đập thẳng vào thái dương của anh ta! Điều Henry còn nhớ được trước khi mọi thứ tối đen là cảnh vật bỗng nghiêng đi, còn ý thức của anh ta tan tác như miếng bọt xà phòng bị vỡ!