Vera trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra! Rõ ràng chỉ một tích tắc trước, cô còn đang lầm rầm niệm chú, là niềm hi vọng cuối cùng của Gatrix cơ mà! Tại sao bây giờ cô lại đứng giữa nơi đồng không mông quạnh như thế này? Cơn đau nhức buồn nôn vì tinh lực bị rút đi lại một lần nữa ập tới, âu yếm toàn thân cô như một người tình quen thuộc, chỉ có điều đó chắc chắn là thứ tình đơn phương mà Vera không hề mong muốn!
- Không... không thể!
Vera thì thào, trong lúc bọt máu phun ra từ mũi và họng cô. Cô dùng toàn bộ sức lực, thúc giục cho bản thân phải đứng dậy. Cô không thể gục ngã ở đây! Gatrix còn cần cô hỗ trợ. Chắc chắn là có sai sót ở đâu đó! Cô đã niệm nhầm âm tiết, hay cấu sai một chi tiết trong mô hình... đúng rồi! Chắc chắn là như thế! Mày thật là vô dụng Vera! Đứng dậy nào!
Trải qua vô số những lần nỗ lực, cuối cùng Vera cũng gượng dậy được, dồn trọng lượng toàn thân vào chiếc gậy phép đang cắm sâu vào trong mặt đất. Thật may là nó đã cắm đứng, chứ nếu nó đè nghiêng lên người cô lúc này thì Vera đành chịu bó tay.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy từ đằng xa, có một thị trấn đang chìm trong khói lửa. Nước mắt cô lăn dài trên má!
- Đồ chó chết!
***
Ngay khi Mặt Nạ ra tay ép một đám người thành bột mì, ba vị đội trưởng cùng trưởng trấn đã xuất hiện, chỉ tiếc là chậm một nhịp! Phía sau họ là rất nhiều các mạo hiểm gia, bọn họ đã có ý thức chờ đợi nhau thành một đoàn thể khổng lồ, rồi mới xuất hiện tại đây. Gatrix không thể không tiếc nuối than thở, nếu như sớm hơn một thời gian thì đây là cách làm cực kì chính xác, còn hiện tại như này chẳng khác gì mang theo vô số những bịch máu di động đi tiếp sức cho Mặt Nạ!
- Bốn người các ngươi ở lại, những người khác chạy hết đi, đây không phải là chiến trường của các ngươi!
Gatrix quát lớn. Lúc này hắn cũng không còn cố kị bí mật gì nữa rồi! Nếu như không thể đánh chết Mặt Nạ lúc này thì khi con ngốc kia trở lại, mọi thứ sẽ rất nguy hiểm! Hắn phải đánh bạc tất cả để đảm bảo Vera sẽ không bị tổn thương khi quay trở lại đây!
- Mày là...
Một gã mạo hiểm gia há mồm định chửi tục, song Mặt Nạ đã phóng tới, giẫm hắn bẹp nát thành bánh thịt! Tốc độ của một đấu sĩ cấp cao không phải chuyện đùa, và Mặt Nạ lại càng là một đấu sĩ có tốc độ rất cao.
- Tránh...
Gatrix không kịp dứt lời, thì Mặt Nạ đã tự bắt đầu bữa tiệc máu thịt! Chỉ thấy từng bộ phận bị xé nát văng tung tóe lên trên trời, tựa như những con bù nhìn rơm rơi vào miệng bầy sói hoang vậy!
- Không...
- Cứu ta! Ặc!
- Tha...
Những tiếng khóc thét như một bản nhạc giao hưởng kích thích thêm sự điên cuồng của Mặt Nạ. Nó thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần ra tay lại có một người mạo hiểm bị phanh thây, và sinh lực của họ đang chảy dần vào người nó.
- Đừng cho nó cơ hội hấp thu sinh mệnh nữa! Bao vây lấy nó!
Gatrix cắn răng, đè xuống cơn đau trong cơ thể, chạy vọt về phía Mặt Nạ! Đến lúc này hắn có thể khẳng định, Mặt Nạ thậm chí còn không nên tính là sinh vật, bởi sinh vật sẽ phải có khái niệm “thù hận“. Ban nãy Gatrix lừa nó chịu một đòn vô cùng nghiêm trọng, không có lí gì nó lại bỏ qua hắn được cả! Thế nhưng thời khắc thấy từng đoàn người sống đứng cạnh nhau, nó lập tức xông tới “ăn uống“. Như vậy... có lẽ là một loại vũ khí chiến tranh chăng? Gatrix thầm nghĩ, trong lúc luồn lách qua đám người.
- Chạy ngay đi lũ óc chó này!
Shundas cũng gầm lớn, vung tay ra hiệu cho những người còn sống chạy đi, bản thân ông ta thì rút chiếc đao trên lưng ra, hít một hơi thật sâu. Cơ bắp toàn thân ông ta lập tức căng phồng, khiến cho Shundas vốn đã cao to, nay càng thêm giống một người khổng lồ, ít nhất đối với Goblin là vậy! Ba vị đấu sĩ cấp trung còn lại cũng vận lên đấu khí, tạo thành một ngọn lửa hừng hực bao quanh toàn thân.
Nếu như đấu sĩ cấp thấp trở xuống chỉ có thể sử dụng đấu khí bên trong cơ thể, cường hóa cho bắp thịt càng thêm mạnh mẽ, thì đấu sĩ cấp trung có thể phóng đấu khí ra ngoài bản thân, vừa mang tính chất phòng ngự, và có thể cô đọng thành năng lượng tấn công tầm xa, đền bù rất nhiều khuyết điểm chân ngắn của họ, tất nhiên những nghề nghiệp chuyên tấn công tầm xa sẵn rồi như cung thủ thì không tính.
Người khổng lồ Shundas là kẻ đầu tiên tiếp cận được Mặt Nạ. Hắn vung chiếc đao to lớn của mình, đập mạnh xuống lưng của Mặt Nạ, định sử dụng chiến thuật vây Ngụy cứu Triệu để giải cứu cho một cô nàng mạo hiểm đang bị Mặt Nạ vồ tới. Trái với tưởng tượng của Shundas, Mặt Nạ chẳng hề quan tâm tới lưỡi đao của hắn, mà tiếp tục đưa tay bóp vụn đầu nữ mạo hiểm gia xấu số nọ. Shundas trợn lớn mắt, nhìn thanh đao của mình cắm ngập vào trong người con quái vật.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong đáy lòng Shundas, hắn lập tức buông đao bắn ngược về phía sau. Nếu như chỉ chần chừ một tí nữa thôi là bàn tay của Mặt Nạ đã chẻ đôi đầu hắn làm hai rồi! Mặt Nạ đưa tay lên, nhấc chiếc đao ra khỏi cơ thể, vung vẩy vài đường như muốn ướm thử vậy! Phía sau lưng nó, từng dòng máu tươi trên mặt đất bay lên, lao về phía vết thương sâu hoắm trên lưng của kẻ từng được biết đến là hồ ly Megan, chữa trị thân thể của cô ta.
- Tốc độ và sức mạnh này... nó đã đạt tới tương đương đấu sĩ cấp cao rồi!
Một trong ba đấu sĩ trung cấp, trưởng trấn Thans, lúc này cầm trên tay một thanh thập tự kiếm, sắc mặt vô cùng khó coi. Song Mặt Nạ không cho họ thêm cơ hội thở dốc! Nó lập tức phóng vọt về phía nạn nhân tiếp theo, nhưng lại bị một kẻ mặc áo trùm đen kín mít chặn lại.
- Còn đứng đực ra đó làm gì?
Gatrix gầm lên, dùng một chiêu mượn lực phải nói là tinh xảo tột đỉnh để vật ngã Mặt Nạ. Đầu tiên hắn đưa vai húc vào trong ngực Megan, nghiêng đầu né đi cú đấm của nó, rồi dùng chân đá vào chân phụ của Mặt Nạ, tay nắm lấy cổ tay của nó kéo qua vai mình, đồng thời niệm phép để mặt đất dưới chân Mặt Nạ nhô lên, tạo thành một chuỗi động tác cực kì phức tạp để gây ra một kì tích! Hắn vật ngã được một đấu sĩ cấp cao, mua cho bọn họ thêm vài giây thở dốc!
Gần như khi thấy Mặt Nạ văng qua vai, Gatrix đã buông tay tránh xa rồi. Và sự cẩn thận đó đã cứu Gatrix một mạng, bởi chỉ tích tắc sau đó, từ trên người Mặt Nạ, vô số gai nhọn đâm tua tủa phóng ra, song Gatrix đã lùi lại một khoảng cách đủ an toàn để không bị gai chạm tới. Bốn vị đấu sĩ trung cấp nhìn nhau, rồi cắn chặt răng xông lên. Shundas cũng ngửa mặt lên trời hô lớn.
- Tiểu thư Ashley!
Sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tuôn ra những lời này!
- Cung thủ, tiếp cận cấp cao! Ra tay cần một phần ba số tiền, đồng ý?
- Được!
Đến lúc này chẳng có kẻ ngu nào lại vì tiền đi cò kè mặc cả tính mệnh mình cả! Hai vị đội trưởng còn lại nhanh chóng gật đầu, rồi quay về nhìn Gatrix.
- Người qua đường!
Gatrix hời hợt đáp lại.
- Ta có một đồng bạn đang vận phép! Yểm trợ cho cô ấy!
...
Ashley bình tĩnh rút từ sau lưng ra một mũi tên, hít một hơi tràn đầy buồng phổi cái mùi lạnh buốt của gió đêm.
- Dù sao cũng là một đấu sĩ cấp cao, để chắc ăn thì dùng “nó” vậy!
Ashley đặt tên lên cung, vươn người kéo căng sợi dây. Xung quanh mũi tên xuất hiện hai luồng ánh sáng màu xanh lá, tràn ngập khí tức tự nhiên, như hai con rồng đang bơi, đan xoắn vào nhau, và dung hợp lại ở đầu mũi tên. Ngay khi Ashley buông tay ra, mũi tên lập tức biến thành một vệt sao băng, xé rách màn đêm thăm thẳm, phóng thẳng tới vị trí Mặt Nạ.
Và cùng lúc đó, Vera... biến mất!
...
Dưới sự chỉ đạo của Gatrix, năm người khóa chặt lại con quái vật, lôi nó ra một khu vực khá trống trải, rất thích hợp để làm hồng tâm bắn phép.
- Hi vọng cô không lừa dối bọn ta!
Trist, vị đội trưởng cuối cùng trong ba người, rống lớn. Gatrix không đáp. Cơ thể của hắn quá yếu trong một trận chiến cấp độ này, song hắn luôn luôn kịp thời ra tay quấy rối tiết tấu của Mặt Nạ, để nó không có cách nào đột phá ra khỏi vòng vây, hay gây những tổn thương chí tử lên bốn vị đấu sĩ trung cấp.
Bất chợt từ phía sau lưng họ có một tiếng nổ rít vang lên, kéo theo đó một vệt sáng dài, mang theo gió áp cuồn cuộn lao tới. Năm người lập tức phóng lui về phía sau, để lại Mặt Nạ trơ trọi đứng đó đón nhận “sao băng“. Cú va chạm tạo nên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, khói bụi bay mù mịt ngập trời, che khuất đi tầm nhìn của những kẻ xung quanh.
- Kết thúc rồi sao?
Shundas thì thào, căng mắt ra nhìn làn khói bụi. Trong một thoáng chốc, tất cả bọn họ đều đã quên rằng, có một kẻ mới chỉ cách đây vài nốt nhạc, vừa mới tuyên bố đồng bạn đang thi triển một phép thuật vô cùng bá đạo, vậy mà tới giờ vẫn chẳng thấy đâu. Hoặc cũng có lẽ, ngoại trừ Shundas, họ cho rằng vệt sáng vừa rồi chính là “phép thuật” mà Gatrix nhắc tới!
Đột nhiên đồng tử Gatrix nở to, hắn quay phắt người về phương hướng mũi tên vừa bắn ra, chính xác hơn là Ashley đang ở! Hắn biết thứ ma lực đang xoay vần trong không khí này! Đặc biệt là cột lửa xoáy bốc cao vút lên không trung này nữa.
Phép thuật Xoáy lửa!
Ngoại trừ hắn, Vera ra, không còn một kẻ nào có thể biết được nó, ít nhất theo xác suất mà nói, tỷ lệ có một pháp sư tình cờ khám phá ra mô hình phép thuật này nhỏ không cần tính. Vera đã bị hắn lừa sử dụng phép Dịch chuyển ngẫu nhiên ra khỏi chiến trường, bản thân hắn lại không thi triển, như vậy trên lý thuyết, không thể có phép Xoáy lửa ở đây được!
Trừ phi...
...
Cơn sóng chấn động khiến cho đất đá bay vút lên trên không, tạo thành một đóa hoa màu xám xịt mang theo khí tức của hủy diệt và tử vọng, nở rộ ở giữa lòng thị trấn. Shundas ngoái lại nhìn, một cảm giác nặng nề đè nặng lên trái tim hắn.
- Đây là “phép siêu cấp” mà mày lừa bọn tao à?
Shundas nhào tới, định túm lấy cổ Gatrix, song Gatrix đã nhanh tay gõ vào cổ tay của Shundas. Hắn nhăn mày, rụt tay lại, chỉ cảm thấy cả cẳng tay tê rần vô lực.
- Không phải bên ta!
Gatrix lạnh lùng đáp lại. Song hắn bỗng nhiên biến sắc, co chân lùi mạnh ra phía sau! Từ trong màn khói, Mặt Nạ xông ra, cắt ngang qua chỗ Gatrix vừa đứng! Nếu như hắn chậm một nhịp thôi thì giờ đã đầu thân mỗi chỗ một nẻo rồi!
Toàn thân Mặt Nạ giờ không còn bất cứ một mảnh vải nào, nhưng cả năm người ở đây đều không ai cảm thấy có hứng thú đi quan sát thân thể trần truồng của Megan làm gì. Hank lắp bắp tuyệt vọng:
- Tại sao nó không bị thương một chút nào?
- Không! Nó bị suy yếu rồi! Để ý tốc độ của nó!
Gatrix phản ứng lại rất nhanh. Tốc độ của Mặt Nạ ban nãy nếu như so với trước khi dính mũi tên thì đã chậm đi khá nhiều! Hắn có thể dựa vào từng động tác của con quái vật để dự đoán trước nó sẽ làm gì, song nếu như là lao vọt ra bất ngờ như thế, chắc chắn Gatrix sẽ không thể phản ứng kịp, có điều hiện tại hắn đã tránh được!
- Sức mạnh của nó cũng yếu đi!
Trưởng trấn Trist hô lên vui mừng! Ông ta liên tục vung vẩy thanh kiếm thập tự hai tay, đánh những đòn tuy chậm nhưng cực kì nặng nề lên Mặt Nạ! Dường như sức mạnh của nó đã tụt xuống đâu đó đáy của đấu sĩ cấp trung, và bốn người ở đây đều là đấu sĩ cấp trung nhưng là ở mức giữa giữa rồi. Cho dù kĩ xảo của Mặt Nạ vẫn vô cùng sắc bén, nhưng khi bị tới bốn vị đấu sĩ cấp trung vây đánh thì nó bắt đầu bị thương liên tục, và Gatrix nhạy cảm nhận thấy, miệng vết thương khép lại cực kì chậm!
- Đừng cho nó cơ hội lại gần những xác chết! Khóa chặt nó ở đây!
Đội trưởng Thans cũng nhận ra điều này, lên tiếng nhắc nhở những người còn lại. Cảm giác chiến thắng bao trùm trong tâm trí tất cả, khiến họ càng đánh càng hăng, ngoại trừ một người.
Trưởng trấn Trist siết chặt thanh kiếm của mình, giơ cao lên quá đầu. Từ lưỡi kiếm bộc phát ra một thứ ánh sáng vàng của nguyên tố đất vô cùng chói mắt, trầm trọng tựa như núi lở vậy!
- Kiếm trảm sơn hà!
Thanh kiếm bổ xuống, đập thật mạnh lên người Mặt Nạ, cùng với những ngón tay gãy của nó khi đón đỡ chiêu thức này. Cùng lúc đó, từ ven đường, một quả cầu lửa màu xanh lá phóng ra với tốc độ cực nhanh, xuyên thủng trái tim Trist.
Ông ta ngơ ngác nhìn xuống ngực mình. Nơi ngực trái của ông ta, vốn có một trái tim khỏe mạnh đang đập, giờ chỉ còn là một lỗ trống rỗng cháy khét. Điều cuối cùng Trist nhìn thấy khi ngã xuống là một kẻ ăn mặc áo choàng pháp sư, đang từng bước tiến về phía họ từ cuối con đường.