Gatrix dừng lại đôi chút.
- Còn về phần tinh thần, cô không biết rằng thiền sâu chính là cách để ôn dưỡng tâm hồn tốt nhất sao? Việc ngủ lăn ra như lợn của cô mới là lãng phí thời gian! Cô có biết không, các pháp sư phần lớn đều không ngủ mà thay vào đó họ thiền sâu. Nó vừa giúp tinh thần họ hồi phục, vừa gia tăng thêm ma lực, một mũi tên trúng hai đích như vậy tại sao lại không làm!
- Nhưng... tôi thấy anh cố gắng quá... chẳng lẽ anh không thể quẳng hết gánh nặng một lúc sao?
Vera rụt rè hỏi. Gatrix từ từ mở mắt, quay sang nhìn cô. Vera nói đúng, vì sao mà hắn phải nghiêm khắc với bản thân đến vậy? Chẳng lẽ là một thứ thói quen từ quá khứ? Gatrix hơi nghĩ ngợi, rồi bật cười.
- Được rồi ta hứa với cô, đến ban đêm ta sẽ lãng phí thời gian vào việc ngủ. Như vậy thì ngủ nào cô nhóc!
Nói xong Gatrix nằm xuống, đưa tay búng tách một cái để ngọn lửa tan mất.
Đêm đó Vera không có cách nào ngủ ngon được!
***
- Dậy nào cô nương! Mặt trời lên cao lắm rồi kìa!
Gatrix mở toang hai cánh cửa sổ, để ánh nắng hắt thẳng vào trong phòng, rọi lên thân hình yểu điệu của cô nàng chiến binh cùng phòng. Vera ưỡn người, cuốn lấy chăn trùm kín đầu.
- Không dậy đâu! Cho tôi ngủ thêm một chút nữa thôi mà!
- Ừ, đây là lần thứ tư cô xin rồi đó! Dậy đi, chúng ta còn nguyên một ngày dài và đẹp trước mặt, không thể bỏ phí trên giường được!
Vera vùng vằng trong chăn, quyết không ngồi dậy, phụng phịu như một con mèo lười trong ngày mưa. Gatrix đưa tay lên gãi đầu.
- Vậy đấy!
Hắn bỏ ra khỏi phòng, đi xuống lầu. Và tới lúc này, Vera bỗng nhiên cảm thấy rất ấm ức! Sống mũi cô cay cay, còn mắt thì hơi cộm như thể có thứ gì muốn trào ra vậy. Vera vùi mặt vào trong chăn, cố giấu đi tiếng nấc nghẹn.
Thế rồi cô cảm thấy có một vòng tay cứng chắc mạnh mẽ đỡ dưới lưng và chân cô, bế bổng lên!
- Xuống ăn sáng nào cô bé!
- Bỏ tôi xuống! Ngượng chết mất thôi!
Lần này thì Vera chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi! Thật may là chiếc chăn đã che hết tầm nhìn của cô, và quán trọ cũng rất vắng, chứ không hình ảnh một pháp sư bế một nữ chiến binh quấn kín trong chăn xuống ăn sáng... Vera không muốn tưởng tượng thêm nữa!
- Xin chào hai vị tiểu thư!
Ông chủ quán uể oải cười chào bọn họ. Hai mắt ông ta trũng sâu, có vẻ như ông ta lại trải qua một đêm mất ngủ thì phải! Gatrix đặt Vera ngồi xuống ghế trước mặt, lúc này mặt cô đỏ lựng như quả táo chín, má thì phình cong ra. Gatrix cố kìm nén không véo má cô một cái, quay sang hỏi ông chủ.
- Đêm qua có ai gõ cửa buồng ông hay sao?
- Hai vị chưa biết sao? Đêm qua kẻ sát nhân đã giết bốn mạng người, tất cả đều là quan trị an. Hiện trường chỉ cách quán tôi có mấy chục bước chân thôi! Chẳng nhẽ không có cách nào bắt được hắn sao?
Chủ quán run rẩy sợ hãi, khiến cho từng tảng mỡ trên người lão núng na núng nính nhìn vô cùng hài hước. Gatrix quay sang ngó Vera, rồi cầm dao nĩa lên.
- Ăn xong chúng ta thử ghé Nghiệp đoàn xem!
Sau khi ăn uống xong xuôi, Vera và Gatrix rời khỏi quán, hướng thẳng tới Nghiệp đoàn. Lúc này bên trong căn phòng gỗ đang có rất nhiều đứng ngồi, bàn luận về chuyện vừa xảy ra đêm qua.
- Mày biết gì không? Nghe nói trong đội trị an có cả cao thủ cấp trung đấy, thế mà vẫn không kịp chống đỡ cho tới khi cứu viện đến! Không hiểu tên sát nhân đó rốt cuộc là thần thánh phương nào nữa!
- Tao chỉ không hiểu là tại sao đánh nhau như vậy mà cho dù một mảnh vụn của hung thủ cũng không tìm thấy? Chẳng lẽ hắn tránh được tất cả mọi đòn tấn công à?
- Tao thì đoán là hắn luyện một môn đấu khí nào đó gia tăng phòng thủ, như vậy mới giải thích được tại sao hiện trường lại ác liệt đến như vậy!
Bỏ qua những lời bàn tán xung quanh, Gatrix và Vera hướng thẳng tới chiếc bảng dán nhiệm vụ. Lúc này trên bảng đang gắn một tờ nhiệm vụ được viết bằng mực đỏ chót, rực rỡ như máu tươi vậy.
- Nhiệm vụ khẩn cấp: Tiêu diệt kẻ sát nhân ở trấn Lake! Phần thưởng: Một chiếc nhẫn không gian chứa mười nghìn đồng vàng.
- Lưu ý: Nhiệm vụ này không giới hạn cấp, tuy nhiên đề nghị người mạo hiểm dưới cấp thấp không tham gia, và các mạo hiểm gia nên kết thành từng đội cỡ lớn. Trưởng trấn ký tên đóng dấu.
Phía dưới tờ nhiệm vụ là một loạt những cái tên của nạn nhân vong mạng dưới tay hung thủ, cùng cấp độ của họ. Đại thể những người này ở vào trình độ đấu sĩ thực tập cùng cấp thấp, có năm cái tên cấp trung được đánh dấu nổi bật bằng mực xanh. Nghiệp đoàn còn cung cấp cả thuộc tính đấu khí của những người này cùng với mô tả đại khái điểm mạnh yếu của họ, để mọi người cảm nhận được rõ ràng nhất sức mạnh của kẻ địch lần này.
Danh sách chiếm toàn bộ chiếc bảng khổng lồ, vậy nên những nhiệm vụ khác của Nghiệp đoàn đã được gắn lên một chiếc bảng kê tạm khác, với thứ tự ưu tiên thấp hơn. Tôn chỉ của Nghiệp đoàn là hỗ trợ chứ không bức bách thành viên, thế nên ai thích có thể nhận nhiệm vụ khẩn cấp, không thì cứ làm nhiệm vụ khác là được.
Gatrix tiến tới bàn tiếp tân, đặt lên trên bàn tấm thẻ đội của mình.
- Cho chúng ta đăng ký nhiệm vụ khẩn cấp!
Cô nàng tiếp viên cầm lấy tấm thẻ, nhưng vẫn hỏi lại.
- Ngài có chắc chứ, thưa pháp sư tôn kính? Đây là một nhiệm vụ rất khó khăn, Nghiệp đoàn mặc dù tin rằng ngài là một pháp sư mạnh mẽ, thế nhưng chúng tôi vẫn hi vọng ngài có thể hợp tác với các đội khác để giải quyết triệt để nhiệm vụ này ạ!
Gatrix nhướn mày, hỏi lại.
- Hợp tác? Cụ thể ra sao?
- Vâng thưa ngài! Hai đội khi hợp tác với nhau không nhất thiết phải giải tán một đội rồi gia nhập đội còn lại. Làm như vậy sẽ khiến các thành viên đội giải tán bị rớt thứ hạng tới hai lần. Thay vào đó, Nghiệp đoàn có một chức năng cho phép các đội liên kết với nhau thành một pháp nhân tạm thời, khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ trao cho pháp nhân này, còn lại mọi người phân phối thưởng như nào thì tùy ạ!
Cô nàng mỉm cười.
- Để đảm bảo tính an toàn của các đội nhỏ, Nghiệp đoàn quy định khi các đội liên kết lại sẽ phải đến tận văn phòng để đăng ký, và quy ước rõ ràng tỷ lệ phân phối từ trước. Như vậy ngài sẽ không lo chuyện mình bị cướp hết tất cả công trạng sau khi nhiệm vụ hoàn thành. Còn với những tình huống phát sinh như một đội nào đó chết sạch hoặc mất đi tư cách mạo hiểm gia thì Nghiệp đoàn sẽ lấy phần thưởng dự kiến trước của đội đó chia đều cho tất cả các đội.
- Thú vị đấy! Đã có những đội siêu cấp nào được thành hình chưa?
- Có tổng cộng bốn đội tất cả. Đội đầu tiên do đội Nanh lửa làm trung tâm, con số lên tới bốn trăm người. Đội tiếp theo là Fila, thành viên hơn ba trăm. Hai đội còn lại lần lượt là Missi và Rido. Bọn họ sẽ chia nhau bốn góc trong trấn, thề không cho tên sát nhân bỏ trốn. Nếu ngài muốn gia nhập bọn họ thì mời ngài ra bàn đằng kia, đó là chỗ bốn đại diện của các đội đang ngồi chờ sẵn.
Gatrix khua tay.
- Không cần thiết, chúng ta sẽ hoạt động độc lập!
- Như vậy, chúc ngài may mắn, thưa pháp sư tôn kính!
Cô nàng tiếp tân lo lắng cau mày, nhưng vẫn cúi xuống ghi chép và nạp thông tin vào trong chiếc thẻ.
- Chỉ cần hai ta là đủ sao?
Vera cúi đầu thì thầm lên tai Gatrix, trong giọng cô có chút lo âu.
- Chắc chắn là không đủ rồi, tuy nhiên thân phận của hai ta đều không phải đẹp đẽ gì để gia nhập các đoàn thể lớn. Thay vào đó chúng ta nấp trong bóng tối xem có chiếm được chỗ tốt nào không thì tốt hơn. Yên tâm, với quy mô lớn như này, ta không nghĩ tên sát nhân có thể thoát được đâu!
Gatrix vươn vai, lười nhác đáp lại. Hắn đang chúi mũi vào đọc những tài liệu do Nghiệp đoàn cung cấp, tất nhiên là với một cái giá phải chăng. Tri thức chính là sức mạnh, cho nên Gatrix không từ bỏ bất cứ một cơ hội nào để thu thập thêm tình báo về nhiệm vụ lần này.
- Cô nhìn ở đây xem, họ ghi là “có những vết cắt bất quy tắc như thể bị một bộ móng vuốt xé”, tuy nhiên ta không nghĩ có bộ vuốt nào lại cấu trúc được như thế này! Các vết cắt quá sát nhau, trong khi một chiếc vuốt muốn chịu được lực phản chấn đủ để xé vụn mặt đường như này thì ta ước chừng... nó phải to ngang đầu của ta á!
Gatrix cúi xuống, vuốt vuốt những dấu vết tàn phá trên mặt đường. Khu vực này đã được đội trị an trong trấn quây lại để điều tra, trừ phi là người sống trong khu vực này hoặc nhân viên liên quan, còn không thì hạn chế ra vào. Sau khi trình ra thẻ chứng nhận, Gatrix và Vera đã được đám lính gác cho vào để quan sát hiện trường.
Khắp nơi xung quanh bọn họ, chỗ nào cũng thấy gạch ngói, đất đá đổ nát rơi lả tả. Phạm vi hiện trường không quá rộng, chỉ cỡ sáu tòa nhà, tuy nhiên mức độ thảm khốc của trận chiến đã khiến bốn trong số sáu tòa đó hư hại nặng, và đương nhiên, chủ nhân chúng ngủ bên trong cũng đã xui xẻo vong mạng tại chỗ! Gatrix liên tục quan sát, đo đạc các kiểu, trong khi Vera chỉ biết đi đi lại lại. Thỉnh thoảng hắn lại niệm một vài câu thần chú gì gì đó,
- Có vấn đề!
Gatrix cau mày, đưa tay lên gãi cằm.