Gatrix nhắm mắt, mường tượng lại những căn phòng đã chạy qua ở tầng hai. Ký ức của hắn lúc này như một cuộn phim tua chậm, cho phép Gatrix có thể từ tốn bước trên hành lang toàn dịch nhầy màu đen đó.
Chỉ có điều hắn chỉ đang nhớ lại chứ không muốn mô phỏng gì nguy hiểm cả, thế nên Gatrix không thể nào có được “cảm giác” chân thực như lúc ấy rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào những cánh cửa phòng mọc đều tăm tắp nhau xuyên suốt cả hành lang. Trên mỗi cánh cửa này, nếu nhìn kỹ, Gatrix đều thấy một lỗ nhỏ hoạt động như mắt thần. Do hắn còn chưa đi hết tầng hai, thế nên Gatrix không dám kết luận toàn bộ tầng hai đều có tình trạng thế này.
Còn với tầng ba này, chí ít Gatrix đã có thể khẳng định, toàn bộ các cánh cửa phòng cho người hầu đều có mắt thần. Hai người bọn họ đã đi khắp một lượt tầng ba, tạm thời bỏ qua phòng nguyện chưa kiểm tra, chứ mọi căn phòng khác đều đã ghé thăm một lần.
Điều hiển nhiên là chẳng có căn phòng nào còn nội thất bên trong cả! Tất cả đều đã bị sinh thể màu đen ăn mòn sạch sành sanh!
- Điều này... thật vô lý quá! Số lần tôi hồi sinh ở tầng ba cũng mấy lần, mỗi lần lại ở một thời điểm khác nhau. Chẳng lẽ toàn bộ các căn phòng này mới bị ăn mòn hay sao? Nếu như vậy thì là cái gì đã kích hoạt điều kiện ấy?
Taara khoanh tay trước ngực, thốt lên nghi vấn của mình. Gatrix chẳng thể nào cho cô một đáp án chính xác. Trên thực tế, giả thuyết mà hắn đang xây dựng thậm chí còn chẳng liên quan gì tới mạch suy nghĩ của cô luôn!
Gatrix đoán rằng, chỉ có căn phòng nào Taara tỉnh lại, mới được phép có giường ngủ và chăn chiếu. Những thứ vật liệu sơ cấp này có thể được tạo ra rất đơn giản, chỉ cần dùng hạt phép thuật cũng có thể tạo nên.
Trong khi những sinh thể màu đen này, nếu Gatrix không nhầm, thì hoàn toàn có khả năng ngụy tạo thành những món đồ đơn giản trong thời gian ngắn.
Đặc tính của bóng tối là khởi đầu, và nó muốn mọi thứ đều trở về với cội nguồn tức là bóng tối. Thế nhưng mọi thứ đều có thể suy diễn theo một chiều hướng khác! Nếu như bóng tối có thể biến mọi vật chất khác thành nguyên tố bóng tối, thì chính bản thân nó cũng có thể biến thành mọi vật chất khác!
- Này Taara, cô đã bao giờ thử mở cửa một căn phòng nào trước đó chưa?
- Hả? Để tôi nhớ xem... Trong ký ức của tôi thì đã từng có thời tôi lang thang khắp cái tòa thành này, lục lọi từng phòng rồi. Những căn phòng đó đều rất bình thường...
Gatrix bỗng dưng ngắt lời Taara.
- Từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ, tôi còn quên chưa hỏi điều này. Ký ức đầu tiên của cô về tòa thành này là gì?
- Ký ức đầu tiên? Từ khi tôi bắt đầu nhận thức được sự vật thì hiện trạng của tòa thành này đã như thế rồi!
Như vậy có nghĩa là Taara tồn tại sau khi sự ăn mòn của sinh thể màu đen hoàn thành. Gatrix chỉ một căn phòng đang đóng kín cửa.
- Phiền cô thử mở cánh cửa đó giùm tôi?
- Chẳng phải ban nãy chúng ta đã mở nó một lần rồi ư?
- Cứ làm theo lời tôi đi!
Taara nắm lấy tay nắm cửa, đẩy một cái. Đập vào mắt cô là một căn phòng tinh tươm, với chăn chiếu giường nệm đầy đủ, vô cùng sạch sẽ, chứ nào có chút sinh thể màu đen nào bám lại!
- Tại sao?
Gatrix thở dài. Hắn tiến vào trong phòng, thử đưa tay lại gần giường. Ngay lập tức, chiếc giường đó “tan” ra, trở thành một thứ chất lỏng màu đen đầy giận dữ, tìm cách né tránh bàn tay của hắn!
- Như cô thấy đấy, chúng biến thành gia cụ là vì cô! Chỉ cần cô tìm kiếm một chỗ nghỉ chân tiện lợi, thì những chất lỏng này sẽ lập tức biến thân để thỏa mãn ước muốn đó. Giờ thì tôi càng thêm tò mò về thân phận thực sự của cô rồi đấy!
Taara nhìn trân trối vào vũng sinh thể màu đen trên mặt sàn, rồi thở dài.
- Anh nói đúng, và tôi cũng càng tò mò hơn về thân thế của mình rồi đây!
Gatrix lặng thinh không nói gì. Vậy là hắn lại tìm thêm được một mảnh ghép dữ kiện nữa, về sự ưu ái của những sinh thể màu đen này đối với cá thể kì lạ mang tên Taara này. Gatrix vẫn biết rằng một tồn tại kì dị như Taara chắc chắn có vấn đề, thế nhưng hắn không ngờ bí ẩn xoay quanh cô nàng lại lớn đến thế.
- Mà khoan, lúc chúng ta gặp nhau, là cô mới tỉnh lại đúng không? Không phải sớm hơn, cũng không phải muộn hơn, mà phải là lúc tôi chạy trên hành lang để đánh thức cô đúng không?
- Chẳng lẽ chuyện đó có gì sai sao? Anh chạy rầm rầm... ý anh là...
Taara đột nhiên ngừng lại, giơ tay chỉ vào Gatrix!
- Ý anh là có một thứ gì đó thúc đẩy sự gặp mặt của chúng ta sao?
- Đây chỉ là suy đoán! Nó có thể trùng hợp, cũng có thể là cố ý. Chúng ta còn thiếu rất nhiều dữ kiện để có thể nói lên điều gì.
Nhận thấy biểu hiệu của Taara có vẻ không ổn, Gatrix lập tức dập tắt những suy nghĩ viển vông của cô nàng. Hắn không muốn Taara nổ tung ngay lúc này, đặc biệt là khi tay và chân của hắn đã bỏ hắn mà đi mất rồi!
Ngay lúc này, Gatrix còn đang tìm cách để ráp mối liên hệ giữa bóng ma tầng bốn với Taara nữa kìa. Có thật sự là bởi bóng ma đó không thể giết được Taara nên mới tìm cách đặt cô nàng ngay ngắn lên trên một chiếc giường êm ái không?
Tại sao nó không “phong ấn” luôn Taara ở tầng bốn, hoặc quẳng cô ra đâu đó ở cầu thang tầng ba nếu như muốn “đuổi khách”? Đuổi theo kiểu của nó thì chẳng phải là hơi có tâm quá mức rồi sao? Giống như thể... nó không muốn Taara tiến vào tầng bốn nhưng cũng không muốn làm tổn thương cô vậy!
Ngay cả việc cô nàng bị bóng đen đó “tấn công” trong trận chiến ở tầng bốn, Gatrix cũng có thể giải thích bằng việc nó biết Taara sẽ không thể “chết”, mà chỉ tạm thời bị mất ý thức mà thôi! Tất nhiên giải thích thế này thì vẫn còn quá khiên cưỡng, thế nên Gatrix chỉ tạm coi nó là một khả năng chứ chưa công bố cho cô nàng biết.
- Thôi được rồi, chuyện gì phải đến sẽ đến! Chúng ta hãy tiến vào cái nhà nguyện này thử xem sao đã!
Gatrix chỉ vào căn phòng có hai cánh cửa đang đóng im lìm trước mặt, tìm cách kéo Taara ra khỏi trạng thái thất thần hiện tại. Quả nhiên cô nàng không tim không phổi này lập tức quên phắt nỗi âu lo trong đầu, cầm búa lăm lăm trong tay.
- Tôi đã sẵn sàng để đập phá rồi đây! Nãy giờ toàn là suy luận với tìm kiếm làm tôi cảm thấy hại não quá! Ước gì có một kẻ địch thật mạnh mẽ để tôi đánh cho sướng tay nhỉ!
Nói xong, Taara xoay người, nện thẳng cây búa lên hai cánh cửa. Chúng chỉ là thứ gỗ thông thường, thế nên cú đánh của Taara khiến chúng lập tức tan thành từng mảnh, để lộ ra khung cảnh bên trong nhà nguyện.
Về cơ bản, nơi này vẫn có thể nhìn ra là một nhà cầu nguyện, với những hàng ghế đặt song song, bục cao, kiến trúc cầu kỳ đẹp đẽ. Đấy là nếu như bỏ qua những thứ “dị vật” bắn tung tóe khắp nơi, từ ghế, sàn cho tới cả tường cao.
Những vết ố này có màu đen kịt, và khi Gatrix lại gần thì hắn còn ngửi thấy một mùi tanh tưởi vô cùng quen thuộc. Có vẻ như ở cái nhà nguyện này đã xảy ra rất nhiều vụ hiến tế thì phải! Lẫn trong máu khô, Gatrix còn thấy được cả dấu vết của phân và nước tiểu, đặc trưng của quá trình ô uế hóa một nơi thần thánh.
Toàn bộ nhà nguyện này toát lên một vẻ âm u, quỷ dị đến kì lạ. Cứ nhìn vào đống sinh thể màu đen chỉ dám quanh quẩn ở ngoài là có thể hiểu được rồi, ấy vậy mà hai kẻ lạ mặt xâm nhập cứ trơ trơ ra, như thể chẳng thèm coi cái nhà nguyện này vào mắt vậy.
- Bằng kinh nghiệm của tôi, thì có lẽ bên trong nhà nguyện này có một manh mối rất quan trọng, thế nên nó tạm thời không bị sinh thể màu đen ăn mòn. Chúng ta hãy chia nhau ra hai hướng, tìm kiếm một vòng khắp căn phòng này xem có gì đặc biệt không.
Taara nhìn một lượt khắp nhà nguyện trống vắng. Dù sao cũng chẳng có gì có vẻ là nguy hiểm cả, ngoại trừ cái bục cao ở cuối phòng. Chỗ đó là chỗ mà thầy tu hoặc chủ trì sẽ đứng để xướng lên kinh thánh, còn con chiên ngồi dưới đọc theo.
Phía sau cái bục đó, gắn ở trên tường, là một cây đàn ống với kích thước vô cùng khổng lồ. Ngoại trừ việc thân ống được làm từ xương, bọc bên ngoài là da, thì nó chẳng có gì đặc biệt cả! Và phía trên chiếc đàn này là biểu tượng chữ thập của giáo hội, bị xoay nghiêng thành dấu nhân hay chữ “X“.
- Chúng ta tốt nhất là kiểm tra các góc phòng, và những hàng ghế này trước. Tôi có cảm giác không ổn lắm về khu vực cuối phòng nguyện này, nên hãy để nó cuối cùng!
- Thế cũng được!
Gatrix ậm ừ gật đầu.
Cả hai bắt đầu chia nhau ra, hướng về từng băng ghế. Trong khi Taara cầm sờ soạng bên trên bề mặt ghế, tìm kiếm một cái gì đó mà chỉ cô nàng mới hiểu, thì Gatrix lại cấu một mẩu gỗ đi để kiểm tra tính chất của nó.
Những khối gỗ này có chất vân rất kì lạ, hoàn toàn không phù hợp với những loài cây mà Gatrix đã gặp trong suốt quãng thời gian ở Avalon. Ít nhất, những gốc cây bình thường đó cũng có vân tuổi xếp dưới dạng vòng.
Còn thứ gỗ để làm nên chiếc ghế này, nó chẳng có bất cứ đường vân nào cả! Giống như thể nó không phải là gỗ, hoặc là một thứ gỗ gì đó được tạo nên từ phép thuật, chứ không phải do tự nhiên hình thành.
Hơn nữa, khả năng chịu phép thuật của chúng cũng vô cùng đáng kinh ngạc, khi Gatrix chẳng thể nào đốt được chúng dù chỉ là một tí tẹo bằng lửa phép. Thế nhưng nếu như hắn dùng lửa tạo ra từ tác động vật lý thì lại được, chứng tỏ những thớ gỗ này có khả năng chống lại các hạt phép thuật rất mạnh.