Tạm thời bỏ qua bộ ba hoàn cảnh, yên tâm, họ sẽ quay lại với mạch truyện chính sớm thôi! Quay trở lại thời điểm khi Gatrix và Vera chia tay Cyrax để hướng về Tòa thành cổ. Lúc này đoàn người đang cắm trại một cách thoải mái trong rừng, chẳng thèm quan tâm xem bản thân có bị tấn công không.
Đúng như Gatrix đã khẳng định, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ nguy hiểm gì một khi lựa chọn hướng về phía Tòa thành cổ. Đói ắt sẽ có một vài động vật hiền lành nhảy ngang qua để bị săn. Khát thì trái cây trên cây mọc lúc lỉu, còn chẳng cần phải kiểm tra xem có độc không.
Thế nên khi Gatrix đề nghị dừng chân nghỉ ngơi, hắn cũng chẳng cần phân người cắt cử canh gác. Tất nhiên mồm nói là một chuyện, còn chính bản thân Gatrix có thể thả lỏng không là chuyện khác! Có những hành động khi làm quá nhiều lần, nó đã trở thành bản năng rồi, không có cách nào gạt bỏ.
- Chết tiệt! Em không thể tin được thằng đó có thể làm như vậy với chúng ta!
Vera tức tối rít qua kẽ răng, bẻ đôi một cành khô rồi ném vào đống lửa trước mặt. Bọn họ có thể không sợ bị tập kích, nhưng giá lạnh thì chẳng có cách nào chống cự ngoài đốt lửa sưởi. Hơn nữa, cặp đôi Vera và Gatrix cũng tuyên bố không muốn ngồi cùng với những người mạo hiểm khác.
Thế nên hiện tại đoàn người đang phân thành hai thái cực. Một bên là Gatrix và Vera, ngồi quanh đụn lửa nhỏ của mình. Bên kia, cách bọn họ một vài bước chân cùng mấy cái bụi rậm, là những người mạo hiểm còn lại.
Ngay đến trong nội bộ bản thân họ cũng có những mâu thuẫn riêng, thế nên dù vẫn ngồi gần nhau, nhưng những nhóm nhỏ sẽ tìm cách thắp lên ngọn lửa của riêng mình. Cũng khó trách, bởi những người sống sót tới mức này chưa chắc đã đến từ cùng một nhóm.
Một vài người nghe thấy tiếng cằn nhằn của Vera, bèn dỏng tai lên nghe ngóng. Thấy vậy, Gatrix bèn ném ra một vài viên tinh hạch vụn vỡ. Đúng như tên gọi, những thứ này là mảnh vỡ của tinh hạch, được gia công bằng phép thuật để trở thành tài liệu.
Những viên đá này có năng lượng khá thấp, tuy nhiên trận pháp mà Gatrix sử dụng cũng không phải thứ gì quá cao xa. Nó chỉ đơn giản là một kết giới ngăn âm thanh lọt ra, với phạm vi vừa đủ bao xung quanh bọn họ. Hắn tất nhiên có thể sử dụng ra một trận pháp cao cấp hơn, đừng quên rằng trong người Gatrix có khá nhiều tài liệu của Minas.
Có điều hắn không cần thiết phải tốn tài nguyên như thế. Trận pháp này tồn tại vừa đủ để ngăn đi âm thanh không cho lọt vào tai những kẻ mạo hiểm rồi. Về phần những lý do khác, Gatrix cố tình để cho kẻ tò mò nghe được nội dung bên trong kết giới đấy!
- Đừng giận nữa, Vera! Cyrax... cậu ta không phải là em, và lại càng không phải là anh! Cậu ta chưa tiếp xúc với chúng ta đủ lâu để có thể nảy sinh lòng tin. Chắc chắn là không mù quáng tới mức răm rắp nghe lời anh không thèm suy nghĩ rồi!
Gatrix đưa tay ấn nhẹ vào trán Vera. Cô nàng liền bĩu môi phật lòng.
- Không phải em không muốn suy nghĩ, mà là chuyện suy nghĩ đó anh làm hiệu quả hơn. Nếu như thật sự bảo em phải tính toán, lên kế hoạch thì em cũng làm được, song tuyệt đối không thể nào đi trước người khác mấy chục bước như anh được! Đừng có nói với em cái này là do thời gian mài giũa!
Gatrix đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
- Đúng vậy, anh thật sự không muốn em học được cái kỹ năng này. Nó là hậu quả của một kiếp sống gian dối lừa lọc, đâm sau lưng nhau... Mà thôi, không nhắc tới chuyện quá khứ nữa! Nói chung, Cyrax tuyệt đối không thể nào phục tùng anh như cách em làm được!
- Vì sao?
- Vì cậu ta có lòng tự ái của một kẻ thông minh. Cùng là một mệnh lệnh khó hiểu mà anh ném ra, nếu là em, khi lý giải không được thì em vẫn sẽ tiến hành, bởi em tin tưởng anh hoàn toàn. Còn Cyrax, khi lý giải không được, cậu ta sẽ nghi ngờ. Và khi nghi ngờ, thì lúc này hành động của Cyrax sẽ bấp bênh giữa làm và không làm, tùy thuộc vào nhiều nhân tố ngoại cảnh nữa!
- Thế anh nói Cyrax không phải là anh là tại sao?
Gatrix lắc lắc đầu, rồi đưa ngón tay gõ gõ lên đầu.
- Cái này em thử tự suy luận xem! Anh nghỉ đây! Chúc thiền sâu!
“Chúc thiền sâu” là một lời tạm biệt thường thấy của những người làm phép. Những người này thường dành thời gian ngủ để tiến hành thiền sâu, vừa hồi phục tinh thần, vừa hồi phục ma lực. Chỉ có điều quá trình này chắc chắn không được “sung sướng” như khi nằm một giấc đánh chén ngon lành rồi.
- Anh cũng vậy!
Nói xong, Vera cũng khoanh chân, đặt hai tay lên đầu gối, hơi thở đều đều. Những người mạo hiểm khác khi thấy hai người làm phép đã tĩnh lặng trở lại thì không còn hứng thú nghe trộm nữa. Họ làu bàu vài câu, rồi tiếp tục quay trở lại chủ để muôn thuở của cánh đàn ông.
Rất may cho họ, Vera đã không còn là cô bé ngây thơ năm nào còn đỏ mặt xấu hổ vì ăn mặc hở hang. Giờ Vera như một đóa hoa nở rộ, sẵn sàng phô bày hết tất cả mị lực cơ thể của mình, tất nhiên là không đụng chạm rồi!
Bọn họ đã nghiệm ra được điều này, sau nhiều, rất nhiều trải nghiệm đau đớn vì dám chọc vào cô nàng cay như ớt chỉ thiên này! Khi đang vui, Vera sẵn sàng cợt nhả ngược lại với họ một cách rất tự nhiên - có lẽ là do dòng máu Succubus tác quái!
Còn khi cô đang bực mình, ví dụ như hôm nay chẳng hạn, thằng nào mà dám đụng vào bà cô tổ này thì chỉ có nước ăn đòn thừa sống thiếu chết. Cứ nhìn gã chó điên Djaren kia làm tấm gương, gã ta chỉ vì dám vỗ mông Vera một cái, mà kết quả là hôm đó bị Vera đập nát cả bàn tay.
Nếu không phải vì gã là đấu sĩ cấp trung, hồi phục lại xương vỡ không phải là quá khó khăn, thì giờ Djaren đã trở thành đại hiệp cụt tay rồi! Và chỉ tới khi liên tục thực chiến, Vera mới nhận ra sự chênh lệch giữa cô và những người khác lớn tới như nào.
Tư chất của cô có thể bằng họ, nhưng nỗ lực và phương pháp của cô được tiếp nhận thì tuyệt đối không một ai, Vera khẳng định, là không một ai có thể tiếp xúc được. Suy cho cùng, chỉ có thể chất đặc thù của loài Succubus và linh hồn hùng mạnh của Gatrix mới có thể tạo ra một phong cách huấn luyện kỳ lạ đến thế!
Ban nãy khi Gatrix gõ gõ tay lên đầu, rồi nói “chúc thiền sâu”, hắn đều muốn ám chỉ Vera tiến vào thế giới tinh thần của mình để nói chuyện. Như Gatrix đã khẳng, có gì đó đang quan sát bọn họ, và khả năng cao là nó cũng có thể nghe lén những gì họ nói luôn.
Tuy nhiên khi tiến vào thế giới trong mơ, cô và Gatrix an toàn khỏi tầm mắt của thứ đã đạo diễn nên vở tuồng này. Đây không phải là lần đầu họ sử dụng giấc mơ để làm kênh giao tiếp bí mật. Trên thực tế, kể từ thời điểm tiến vào Shazam, Gatrix đã bắt đầu sử dụng giấc mơ rồi.
Vera trượt dài trong thông đạo của những giấc mơ, rồi tiếp đất ở thế giới tinh thần của Gatrix. Hắn đã đứng chờ cô sẵn, hai tay chắp sau lưng, quay mặt ngắm mặt trời. Vera phải thừa nhận, càng nhìn nhiều hình dạng này của Gatrix, cô càng thêm yêu anh hơn.
Nói như vậy không phải bởi Vera là một con người nông cạn chỉ đánh giá mọi thứ qua ngoại hình đâu nhé! Giống như một chiếc bánh ngọt, được phủ thêm một ít đồ trang trí rắc lên trên. Ngoại hình của Gatrix cũng vậy, cho dù anh có là một con Goblin xấu xí tởm lợm hạ cấp thì cô vẫn yêu thôi!
- Đến rồi sao? Em nghĩ Cyrax có an toàn không khi rời khỏi chúng ta?
- Hừ, tên phản bội đó, chết đi là đáng đời!
Vera giậm chân bực tức, nhưng đây là thế giới trong mơ, nơi linh hồn khó giấu đi cảm xúc nhất. Cần phải trải qua rất nhiều bài huấn luyện và thời gian thì linh hồn mới có thể ngưng phát ra những sóng cảm xúc - như những gì Gatrix đã dạy và đang biểu hiện trước mặt cô.
Những gợn sóng lo lắng và đau buồn đã bán đứng trái tim của Vera. Khi đón lấy ánh nhìn chằm chằm trêu tức của Gatrix, cô đành phồng má chịu thua.
- Được rồi! Em biết anh ta lo cho cô ả mới cưa được! Nhưng cũng không cần phải vì thế mà phản bội chúng ta chứ?
- Ha ha, đấy là bởi em cố tình không chịu hiểu thôi! Em lẫn cậu ta đều biết anh sẽ đối xử như thế nào với những con tốt thí đó mà?
Vera không thể không thừa nhận sự thật này. Gatrix chưa bao giờ là một con người Avalon, bất kể theo phương diện linh hồn hay thể xác. Anh ta là một ma thần tương đương với các vị thần bên dưới Gildur, còn thể xác hiện tại cũng là loài Goblin.
Tất cả những chuẩn mực đạo đức của loài người, đặc biệt là lòng trắc ẩn, hoàn toàn không thể áp dụng lên Gatrix! Trong mắt anh, ngoại trừ cô... và có lẽ là Cyrax, cái này cô không chắc lắm, còn lại đều có thể lợi dụng được thì chắc chắn sẽ lợi dụng!
Điều này đẩy Vera vào tình thế rất khó xử! Một mặt, cô cực kì hạnh phúc khi biết Gatrix sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cô, song mặt khác, mặt “người” của Vera rất phản cảm với hành động này. Cảm giác này... thật sự rất khó xử mà! Vera khẽ cắn môi.
- Em...
- Không sao, anh hiểu em định nói gì! Mặc dù mục đích ban đầu của anh là mang theo mấy con tốt thí để dò đường, song đến lúc này anh nghĩ không còn cần thiết nữa!
Gatrix thở dài, trên gương mặt tràn đầy lo lắng.
- Kể từ khi chúng ta không còn bị tấn công, anh đã có thể khẳng định, thế lực theo dõi chúng ta có khả năng điều khiển sinh vật, gián tiếp hoặc trực tiếp. Đó cũng là lí do vì sao mà tốc độ phát triển ở thế giới này lại dị thường đến như vậy! Và chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất...
- Xấu nhất?
- Em có nhớ hai con ma thú cấp cao chúng ta đã gặp không? Hiện tại chúng là hai tồn tại duy nhất anh biết ở Shazam này là ma thú cấp cao. Để có thể thúc đẩy ra một con ma thú cấp cao, cùng một đống ma thú cấp trung cấp thấp như thế, kẻ chủ mưu ít nhất phải đạt tới tầng năm đỉnh phong. Tức là tương đương với Sirius đó!