Bạo Chúa

Chương 224: Chương 224: Shazam Aristole




Điều làm Gatrix và Vera giật mình, không phải là bởi có tiếng nói, mà bởi tại sao họ không phát hiện ra có thứ gì sau lưng. Nên nhớ rằng họ đang đi về phía bên trong tòa thành, sau lưng chỉ có chiếc cổng sắt dày nặng trịch.

Như vậy người có thể nói lên câu đó hoặc là mạnh vượt quá khả năng cảm ứng của họ, hoặc... không tồn tại! Và đáp án chính là trường hợp thứ hai!

Khi Gatrix và Vera quay lại, chỉ thấy một bóng hình mờ mờ màu xanh leo lét đang lơ lửng phía sau họ. Nó không hẳn là trong suốt, mà ẩn ẩn hiện hiện liên tục, giống như một ngọn lửa cháy bập bùng trong màn đêm vậy.

Gatrix nhìn về phía Vera, và hắn chứng kiến một màn đổi mặt nhanh còn hơn cả lật bàn tay. Gương mặt ửng hổng vì hoạt động quá sức của cô nàng lập tức biến thành nhợt nhạt, rồi xanh lè như tàu lá chuối, khi biểu cảm của Vera méo mó lại vì sợ.

- M...m...a! Ma kìa! Oa a a a!

Nói xong, Vera nhảy tót lên người Gatrix, tay chân quắp chặt lấy hắn, mắt nhắm tịt lại. Cô nàng la khóc om sòm.

- Cứu em với Gatrix! Ma kìa! Oa hu hu!

Gatrix dở khóc dở cười, dùng hai tay bồng lấy cô nàng. Thật may là cô vứt cái gậy xuống đất, chứ vừa gánh cả Vera lẫn chiếc gậy thì hắn sụm lưng mất! Bỏ qua thái độ trẻ con của cô nàng, Gatrix trả lời bóng ma.

- Xin chào! Vị đây là?

- Nơi đây không phù hợp lắm để nói chuyện! Sao hai vị không đi theo ta vào sảnh chính? Ít nhất chúng ta cũng tạm thời an toàn... lúc này!

Hồn ma không đáp lời Gatrix mà lảng sang chuyện khác. Nó lướt đi trong không khí, xuyên qua cả hai bọn họ, hướng về phía sảnh trước. Thấy vậy, Gatrix và Vera nhìn nhau, rồi cũng đi theo. Cảm giác khi hồn ma đó đi xuyên qua người khá là khó tả, giống như một cơn ớn lạnh rùng mình bất chợt vậy!

Thế nên nếu như chúng ta bỗng nhiên rùng mình một cái, có khả năng là vừa có thứ gì xuyên qua chúng ta đó!

- Anh không nghĩ một Succubus như em lại biết sợ ma đâu đấy?

- Anh thì biết gì chứ? Em gặp một số loài dã thú rồi, nhưng ma quỷ thì lại là chuyện khác! Nhớ năm ấy em còn bé, đang trốn trong một cái chuồng ngựa thì bỗng có ai đó vỗ vai.

- Ồ?

- Lúc em quay lại thì thấy một hồn ma đầu tóc rối bù, mắt lòi hết cả ra ngoài, toàn thân thối rữa, trông đáng sợ kinh khủng! Dù biết rằng đám hồn ma đó chỉ dọa người thôi, chứ không thể làm hại được em... song em vẫn sợ! Ám ảnh lắm anh biết không!

Vera tức tối đấm nhè nhẹ lên vai Gatrix làm nũng. Con Goblin bật cười.

- Thế nếu hồn ma đó định làm hại chúng ta thì sao?

- Nếu vậy em sẽ bóp chết nó ngay lập tức, cho nó chết hẳn luôn!

Gương mặt Vera đột nhiên đổi sang lạnh lẽo. Gatrix nhếch miệng cười. Nếu mà được thế thì đã tốt! Hồn ma không làm hại được người chỉ là một trong vô số loại hồn ma thôi. Có những người khi sống có tinh thần mạnh mẽ, lúc chết thành ma sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cả trăm lần.

Chưa kể tới đám ác linh, vong linh, vu yêu các thứ, bọn này mới gọi là kinh điển! Ngoài ra, một số tồn tại mạnh mẽ không còn cần tới xác thịt để duy trì nữa, chỉ cần dùng linh hồn cũng có thể du hành qua các cõi. Những kẻ này mới là đáng sợ nhất, bởi xác phàm không ảnh hưởng một chút nào tới chiến lực của họ hết!

Cứ thế, Gatrix bế Vera đi suốt trên hành lang tối lờ mờ tĩnh lặng, theo sau lưng một hồn ma có thái độ khá cao ngạo. Đến lúc này, họ mới có thời gian nhìn kỹ hình dáng bên ngoài của nó. Hồn ma này sở hữu một gương mặt đẹp đẽ như mộng ảo, với một mái tóc màu bạc dài tới thắt lưng, và đặc trưng lớn nhất là đôi tai dài nhọn mọc xếch lên.

Một Tiên nhân, rất hiển nhiên! Do kẻ này đã chết lâu rồi, lại đang quay lưng về phía họ, thế nên Gatrix không thể kết luận được điều gì. Tuy nhiên căn cứ vào chất giọng, kết cấu gương mặt, khung xương, kết hợp với ký ức của hắn về tổ đội của Ishildur, thì Gatrix liều đoán đây là một Tiên nhân giống đực.

Gatrix đếm lại một lượt kết cấu của các thế giới. Tầng ngoài cùng là thế giới tuyết, nơi bọn họ ngập chìm trong tuyết và cái lạnh. Kế tiếp là chủ thế giới Shazam, với mức độ phát triển gấp nhiều lần bình thường. Tử giới là một thế giới phụ nữa, chỉ chấp nhận người chết du đãng.

Và khi bước qua cánh cổng sắt, họ lại tiến vào một chủ thế giới! Đúng vậy, kể từ thời điểm họ đạp chân lên hành lang này, họ đã tiến vào một chủ thế giới nữa. Tổng cộng đã có bốn lớp thế giới bên trong Shazam rồi, và Gatrix ngờ ngợ rằng đây còn chưa phải là kết thúc.

Trên quãng đường này, dù khung cảnh rất tối, nhưng đôi mắt sắc bén của Gatrix vẫn giúp cho hắn nhận ra được những bộ hài cốt nằm la liệt khắp hai bên đường. Điểm chung của những bộ xương khô này là đều bị đánh vỡ vụn, giống như bị đập bằng lực rất mạnh vậy.

Gatrix không dám đứng lại quá lâu để nghiên cứu thêm những tàn tích này, bởi hắn không chắc hồn ma kia có chờ đợi bọn họ không. Hắn không thể bỏ lỡ đầu mối duy nhất được, trong khi những bộ xương này hoàn toàn có thể quay lại để ngắm nghía sau cũng được.

Về phần Vera - hàiiii, con bé này giờ đang sướng tít cả mắt lên, không tính tiền!

Họ tiến vào sảnh chính, và choáng ngợp trước độ hùng vĩ của không gian nơi đây. Đó là một vùng vô cùng rộng, cũng phải thôi, thế mới ăn khớp với hình dạng của tòa thành khi nhìn từ bên ngoài. Toàn bộ tường được sơn vàng, kết hợp với những chiếc đèn pha lê gắn san sát trên tường, càng làm nổi bật thêm sắc màu ấm cúng đó.

Chính giữa trần nhà là một chiếc đèn chùm khổng lồ, làm từ thứ thủy tinh màu hổ phách không biết tên. Nguồn sáng nó tỏa ra không chập chờn như lửa, mà sáng rất đều và ổn định, khiến Gatrix khẳng định nó phải là sản phẩm phép thuật. Có lẽ chính giữa chiếc đèn này đặt một viên tinh hạch chăng?

Khi nhìn thấp xuống, thì điểm thu hút tầm mắt nhất của họ chính là bức ảnh gia chủ cực lớn treo ở tường đối diện với hành lang, cùng hai chiếc cầu thang uốn lượn dẫn lên tầng hai. Trên hình là một người đàn ông mặc phục sức quý tộc, với vẻ đẹp đặc trưng của tộc Tiên. Trên hông ông ta đeo một thanh bội kiếm bằng bạc chuôi đen.

Hồn ma lướt lên trên những bậc thang được bọc trong thứ ngọc thạch màu trắng, tiến tới bức tranh. Nó đưa tay lên, đặt nhè nhẹ lên trên bức tranh, rồi lên tiếng.

- Như hai vị thấy, đây chính là ta lúc còn sống. Một hậu duệ của tộc Tiên. Còn nơi này...

Nó khoát tay một vòng, chỉ hàng loạt những cánh cửa chạy dài dằng dặc tới ngút ngàn, hô lên đầy tự hào.

- Nơi đây là thành bảo của ta!

Bỗng nhiên nó hạ thấp giọng đi một chút!

- Trước khi trận chiến đó diễn ra!

- Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng chúng tôi có cách nào quay trở lại thế giới hiện thực không?

Gatrix ngắt đứt dòng cảm xúc miên man của hồn ma. Hắn làm gì có thời gian để nghe con ma này lải nhải những lời nói dối. Nếu như nó là chủ mưu, hoặc đại diện cho chủ mưu thì đây chính là lúc nó nói ra mục đích thật sự của mình.

- Người trẻ tuổi thật là... chẳng có chút kiên nhẫn nào cả! Đó là một câu chuyện dài, và ta nghĩ hai vị nên tranh thủ nghỉ ngơi đi vì sắp tới chúng ta sẽ phải chiến đấu tiếp rất ác liệt đó! Và làm ơn đừng đi linh tinh, bởi chỉ có trong căn phòng này, ta mới đảm bảo được an toàn cho hai vị mà thôi!

Nghe vậy, Gatrix và Vera liền ngồi phịch xuống dưới sàn nhà. Họ lấy ra khăn trải ra, bày biện đồ ăn thức uống lên trong cái nhìn ngạc nhiên của hồn ma. Nó không thấy kỳ lạ về việc hai người mạo hiểm này có nhẫn không gian, mà bởi những đồ ăn họ mang ra.

- Món này, món này nữa, ồ thật là kì lạ! Mặc dù ta không có cách nào ngửi hay nếm, song ta phải thừa nhận chúng thật ngon mắt! Ai làm những món này thế?

Vera tọng một chiếc bánh ngập mồm, chỉ tay về phía Gatrix. Sau một lúc định thần, cô nàng đã bớt sợ hồn ma này hơn. Hơn nữa cô cũng nhớ ra, bản thân không còn là con bé nửa người nửa quỷ yếu đuối năm nào nữa!

Hồn ma gật nhẹ đầu, tỏ ý kính trọng trước Gatrix, rồi bắt đầu lên tiếng.

- Câu chuyện này nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Thời gian dài quá rồi nên ta cũng có chỗ nhớ chỗ quên. Đại khái vào khoảng bốn trăm năm trước thì phải? Lúc đó ta được mọi người gọi là...

Hồn ma dừng lại một chút, hai mắt nó bỗng sáng lòe lòe.

- Shazam! Shazam Aristole! Đúng rồi, Shazam! Toàn bộ tòa thành này, và khu đầm lầy xung quanh đó đều là lãnh địa của ta, đặt theo tên của ta!

Bốn trăm năm? Đối với một thế giới hỗn chiến đầm đìa như Avalon này thì đó quả thực là một khoảng thời gian quá dài, bảo sao mà chẳng còn ai biết được nguồn gốc của khu đầm lầy này. Gatrix nghĩ ngợi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

- Chiếc áo choàng này thật thú vị! Ta không có cách nào nhìn thấu được chân diện mục của ngài, xin hỏi nó là một loại chí bảo nào đó sao?

Shazam đột nhiên đổi đề tài câu chuyện, hướng sự chú ý về phía Gatrix. Hắn đặt tách trà xuống, xoay đầu về phía Shazam và nói.

- Ta rất tôn trọng những bậc tiền bối đi trước, bởi sự tồn tại của họ chính là tri thức và kinh nghiệm đúc kết lại. Nhưng xin hỏi ngược lại, thời đó của ngài, người ta vẫn thường hay hỏi những chuyện tư mật của các pháp sư khác như thế này à?

Shazam bèn xua xua tay.

- Xin lỗi, là ta thất kính rồi! Lâu lắm rồi ta mới thấy một sinh mạng sống vượt qua được Bình nguyên tử vong, nên khó tránh khỏi xúc động quá mức. Mong hai người thông cảm và tha thứ cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.