Hắn đưa tay lên vuốt ve những giá nến. Tất nhiên là chẳng còn mẩu nến nào trên những khung kim loại này cả. Toàn bộ các giá nến đều sạch sẽ, như thể chưa từng có một cây nến nào được cắm lên đây vậy!
Điều này càng khẳng định sự nghi ngờ của Gatrix! Hắn đã nhìn thấy những cây nến ở thế giới này - chúng vẫn sử dụng một thứ nguyên liệu tương tự như sáp ong. Khi đốt, chắc chắn sáp nến sẽ phải chảy ra và đông cứng lại ở đâu đó, chứ không thể sạch như chùi thế này được!
Ở đây xuất hiện hai giả thiết. Một là trước khi biến mất, đã có người nào đó dọn dẹp sạch sẽ, tới mức không còn một chút cặn sáp nào trên thân giá cả. Nghe thôi Gatrix đã khó có thể tưởng tượng ra được rồi, đặc biệt là khi những chiếc giá này có rất nhiều chi tiết rườm rà dễ bám cặn.
Tất nhiên, cũng không thể phủ nhận giả thiết này ngay lập tức được, bởi một hành động dù vô lý tới đâu, sau khi đã loại bỏ hết tất cả các trường hợp sai, thì nó vẫn là câu trả lời cuối cùng. Nhỡ đâu Shazam đã mệnh lệnh cho người hầu phải quét sạch sẽ sáp nến vì... dị ứng thì sao?
Trường hợp một có xác suất xảy ra khá thấp, và Gatrix nghiêng về tình huống thứ hai hơn. Đó là sinh thể màu đen đã từng bám lên trên giá nến, ăn mòn sạch sẽ tất cả mọi thứ, rồi rút lui và để lại chiếc giá sạch sẽ như thế này. Và giả thiết này nếu đúng, sẽ càng củng cố hơn cho luận điểm Gatrix đang chứng minh trong đầu.
Những sinh thể màu đen này ăn mòn có chọn lọc! Chúng cố tình bỏ qua một số chi tiết để phục vụ cho một mục đích gì đó. Ví dụ như những khung tranh kia có vai trò khuếch đại cảm giác sợ hãi trong lòng mỗi người, để gia tăng thêm uy lực của bóng ma sợ hãi.
Nếu như vậy, những chiếc chân nến này có tác dụng gì? Để thắp đèn? Thật vô lý, bởi ánh sáng sẽ chỉ khiến con người ta trở nên an tâm hơn, hoàn toàn phủ định giá trị của những khung tranh kinh dị kia!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Gatrix vẫn rút ra ba cây nến, cắm lên trên một chiếc đèn gần đó. Hắn châm lửa, rồi nhìn ngắm thứ ánh sáng bập bùng phát ra từ từng ngọn nến. Gatrix thậm chí còn cẩn thận thắp từng cây một, để xem có phải là mỗi cây nến khi cắm lên sẽ có hiệu ứng gì không.
Chỉ trong thoáng chốc, những sinh thể màu đen này như bị kích thích, chồm về phía nguồn sáng. Chúng nhanh chóng leo lên trên khung đèn kim loại, nuốt chửng ba cây nến và dập tắt thứ ánh sáng yếu ớt đó. Thế rồi sinh thể rút lui, để lại một cái chân đèn trống trơn tối om.
- Chí ít chúng ta có thể tạm khẳng định là những cây đèn này không phải để thắp sáng!
Gatrix nhún vai. Taara cũng gật gật đầu tán đồng. Chỉ sau một thời gian ngắn bắt cặp với Gatrix, khả năng tư duy của Taara đã được tăng lên đáng kể, ít nhất Gatrix không còn cần phải giải thích từng hành động cho cô nàng nữa.
- Như vậy vấn đề nằm ở chính những cái chân đèn này sao... Này Taara!
- Có chuyện gì?
- Tính từ cái chân đèn này, chúng ta sẽ chia nhau ra và đi về hai phía. Cứ thấy cái chân đèn nào thì cô thử xoay, vặn, kéo, ấn nó cho tôi! Biết đâu chúng ta sẽ kích hoạt được một cơ quan nào đó chăng?
- Nghe thú vị đấy!
Taara hơi ngẩn người, rồi hào hứng thực hiện. Chuyện này thật giống như một trò chơi tìm kho báu vậy, và nó khiến cô phấn khích không thôi. Taara nắm lấy chân đèn đầu tiên, thử cố hết sức để lay chuyển nó nhưng không thành công.
Gatrix ngoái sang nhìn cô nàng một cái, thấy không có vấn đề gì. Đến lúc này hắn mới bắt đầu nhảy lên tường, túm lấy một cái chân đèn để vặn vặn. Hình thể của hắn không cho phép bản thân có thể với tới những cây đèn này được, không như Taara chỉ cần vươn tay cái là tới.
Hắn buộc cây đèn pin bằng một chiếc khăn vòng qua đầu, giúp cho bản thân có thể duy trì nguồn sáng mà không sợ vướng tay vướng chân. Vừa kiểm tra cây đèn, Gatrix vừa suy nghĩ miên man. Nếu như giả thuyết về ăn mòn có chọn lọc của hắn là đúng, thì nó cũng có thể dùng để giải thích sự tồn tại của một số vật chất khác.
Gatrix từng để ý rằng tại sao trần nhà, tường hay sàn nhà chỉ bị đám sinh thể này bám lên, chứ không ăn mòn. Nếu như chúng ăn mòn có chọn lọc, vậy thì rất dễ hiểu, bởi chúng cần một cái “giá” đỡ. Sự tồn tại của Taara càng khẳng định luận cứ này, khi cô nàng đẩy được cửa ra mà lớp sinh thể màu đen vẫn bám lại trên cửa.
Trên thực tế, chính vì có sự tồn tại của Taara và bản thân hắn, nên Gatrix mới có thể khám phá ra được nguyên lý của lớp sinh thể màu đen này. Chứ nếu như là người thường thì chắc là đang vật lộn chống chịu lại sức ăn mòn của chúng rồi, đào đâu ra cơ hội mà khai thác nhiều vấn đề thế này.
Vậy thì những chiếc cửa tồn tại là có mục đích, cũng giống như những giá đèn này. Gatrix có thể đoán được sẽ có một công tắc nào đấy được kích hoạt khi lay chuyển chúng, thế nhưng cửa thì sao? Nếu như hai, à không ba cánh cửa bọn họ đi qua đều không có cấm chế gì, vậy thì cánh cửa thứ tư này nhất định phải có vấn đề!
Gatrix lại càng không tin cánh cửa đặc biệt đó nằm ở ba tầng dưới, là bởi ở nơi tầng hai và tầng ba hắn đi qua, Gatrix không thấy một cái chân đèn nào cả! Tất cả nguồn sáng hắn nhận được đều đến từ những khung cửa sổ hắt sáng vào, và những khung cửa sổ đó tồn tại để làm gì lại là một vấn đề đáng suy ngẫm tiếp theo!
Tại sao Gatrix không bận tâm tìm kiếm một dấu hiệu gợi ý nhắc nhở nào đó, mà lại phải dùng phương pháp mò mẫm như thế này? Đó là bởi đây không phải là trò chơi, lại càng không phải một câu chuyện nào đó, nơi người ta để lại manh mối cho người khác phát hiện căn phòng bí ẩn!
Thử nghĩ mà xem, nếu như chúng ta là chủ nhà, chúng ta có cần phải để lại một đống nhắc nhở, nhằm hướng dẫn bản thân biết nên kích hoạt cái gì, mở khóa ở đâu không? Đương nhiên là không rồi! Gatrix thậm chí sẽ bỏ qua bất cứ gợi ý nào tìm được, vì hắn khẳng định đó sẽ là bẫy!
Đối với trường hợp nghi ngờ có phòng chứa bí mật, thì cách an toàn và đáng tin nhất chắc chắn là “thảm thức tìm tòi” - nó có nghĩa là sờ loạn lên, không bỏ qua một góc nào cả! Giống như hiện tại hắn và Taara đang kiểm tra từng cái chân đèn đó.
Sau khi kiểm tra một lúc, bỗng nhiên trước mặt Gatrix xuất hiện một cái hốc! Hắn nghe rõ có tiếng động cơ chạy ầm ầm bên trong tường, và rồi một đoạn tường từ từ kéo lên. Bên trong cái hốc đó là một chiếc chìa khóa được trạm chổ rất tinh xảo.
Gatrix nhanh tay chộp lấy chiếc chìa, mặc dù cũng chẳng có sinh thể màu đen nào thèm đoái hoài tới chiếc chìa khóa này cả. Nó đang tỏa ra một thứ ma lực dìu dịu, là ma lực hệ mộc, cũng là thứ ma lực tộc Tiên sở hữu nhiều nhất.
Hắn ngoái lại phía sau, nhìn về phía lớp sinh thể màu đen đang che phủ chỗ đáng lý là cánh cửa phòng thí nghiệm. Thiết kế như thế này thì cũng khá hợp lý rồi đấy, Gatrix thầm nghĩ! Hơn nữa, vị trí của cơ quan mở hốc cũng chính là chiếc chân đèn nằm cạnh cái hốc đó.
Taara tò mò nhìn vào chiếc chìa khóa trong tay Gatrix - cô nàng chính là người vặn được cái chân đèn để kích hoạt cơ quan.
- Chiếc chìa khóa này dùng để mở cánh cửa phòng thí nghiệm sao?
- Tôi đoán là vậy! Cứ thử xem thế nào đã!
Cả hai bước dần về phía cửa, và Gatrix như mọi khi, xua tán hết lớp sinh thể màu đen đi. Phòng thí nghiệm của Shazam có lối vào khá nhỏ, chỉ vừa một cánh cửa mà thôi. Cũng giống như hai cánh cửa kia, nó đã bị lớp sinh thể màu đen ăn mòn hết màu nước bám bên trên, chỉ còn để lại những thịt gỗ nhàn nhạt.
Họ nhìn nhau một cái, rồi Taara đưa tay lên, định chạm vào cánh cửa. Ngay lập tức từ bên trên cánh cửa đó xuất hiện một mô hình phép thuật vô cùng phức tạp, ngăn chặn lại bàn tay của Taara, không cho cô tiến thêm dù chỉ là một chút.
Với mô hình này thì Gatrix vẫn có thể giải mã được, nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian. Thay vào đó hắn có thể sử dụng chiếc chìa khóa này, hơn nữa chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, Gatrix có thể cảm nhận được sự đồng điệu về ma lực giữa chiếc chìa khóa và trận pháp bảo hộ cánh cửa.
Hắn đưa chìa khóa cho Taara.
- Cô thử cầm nó để mở cửa xem! Tôi đứng lui ra đằng kia.
Taara nhận lấy chiếc chìa, đưa nó lại gần trận pháp. Chiếc chìa sáng dần dần lên, cho tới khi chạm vào trận pháp thì tỏa sáng mãnh liệt! Gatrix có thể thấy mô hình phép thuật bắt đầu chuyển động, giống như những bánh răng cực kì tinh tế bên trong một cỗ máy vậy.
Sau khi biến đổi một lúc, trận pháp dần dần tan rã, bị hút vào bên trong chiếc chìa. Taara chờ thêm một chút, khi thấy không còn vấn đề gì thì mới đưa tay vặn nắm cửa. Cả hai đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ có bẫy rập gì đó bên trong phòng, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả.
Taara bước vào trước, rồi tới Gatrix sau khi đã được cô nàng thông báo an toàn. Căn phòng này khá nhỏ, với một chiếc bàn khổng lồ đặt ở chính giữa. Sàn nhà được trải thảm lông rất sang trọng, và ở góc phòng còn có một lò sưởi nữa.
Chiếc lò sưởi này cũng vận dụng nguyên lý mà Gatrix chế tạo ra trên chiếc xe ngựa, đó là sử dụng một viên đá nguyên tố hệ lửa để làm động lực điều chỉnh nhiệt độ phòng. Gatrix gật đầu thừa nhận, đây mới đúng là phòng thí nghiệm mà một học giả nên có.
Lò sưởi được chế tạo bằng công nghệ phép thuật, vừa điều chỉnh nhiệt độ tốt, vừa không làm hại thảm. Bàn thí nghiệm thì đặt vô số các loại lọ thủy tinh chứa nhiều thứ chất lỏng khác nhau, đấy là còn chưa kể tới những cuốn sổ ghi chép kết quả thí nghiệm xếp đầy những giá sách bằng gỗ nữa.